Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 146: Chương 49.3




Bọn họ cũng vẫn đang mong hắn sửa lại đây, đầu tiên chỉ nói lại hai chữ, bây giờ lại nói lại đến ba chữ.

Gần đây đã tốt hơn rất nhiều, hy vọng có thể thay đổi đến đây đi.

Lắc đầu, Vệ Tác lại đem đầu óc suy nghĩ đến loạn ngầu trở lại nói: "Tiểu Ly tử, ngươi đừng làm bộ như không biết a, cũng không phải là ta sùng bái hắn, nếu không phải vì ngươi, ta ngay cả nhìn cũng lười phải liếc hắn một cái, ngươi nói một chút, ta đây cũng là vì ai đó a."

Trải qua kích thích huyệt vị, giọng nói của Vệ Tác lại khôi phục bình thường, hận không thể một hơi đem tất cả lời muốn nói nói hết ra, bởi hắn biết, điều này chỉ có thể duy trì một khoảng thời gian.

Quân Lam Tuyết lười biếng giương mày: "A? Thật ngại quá, ta còn thật không biết đấy, ta còn tưởng rằng Vệ thiếu gia ngài không thể kềm chế được cấm kỵ của thế tục, thích những trò kích thích bạo lực, chuẩn bị cùng Lăng Vương điện hạ đường đường tiến tới đọn tình cảm nồng nàn... Ừ, ta nghĩ, diều này nhất định có thể được lưu vào sử sách, ngươi sẽ được lưu truyền thiên cổ, Vệ thiếu gia."

Khóe miệng Vệ Tác hung hăng co rút, trên mặt tràn đầy hắc tuyến, có chút tự giận mình tự làm tự chịu, cầu xin tha thứ: "Được được được, ngươi miệng lưỡi sắc bén, ta nói không lại ngươi còn không được sao."

Quân Lam Tuyết cười cười, nhẹ nhấp ngụm trà, cũng không nói nữa.

" Bất quá..." Vệ Tác thiếu gia rối rắm lúc lâu lại lên tiếng: "Tiểu Ly tử, ta nói cho ngươi sự thật, ngươi tính toán mua ngôi phủ trạch kia, ngươi biết nơi đó là ở trong tay ai sao?"

Quân Lam Tuyết giương mắt nhìn hắn: "Ngươi là nói, Tô Lăng Trạch?"

"Không sai, chính là hắn!" Vệ Tác nói tiếp: "Ta hôm nay cũng mới biết, ngẫu nhiên gặp hắn lúc trong phủ, nói là tới xem phủ một chút."

"Hắn đồng ý bán sao?" Quân Lam Tuyết hơi nhíu mày một cái, trong lòng có chút lo lắng.

"Hắn chưa nói không đồng ý, nhưng cũng chưa nói là đồng ý, bất quá nhìn thái độ của hắn, ta nghĩ hắn sẽ nguyện ý." Vệ Tác cẩn thận nhớ lại vẻ mặt Tô Lăng Trạch lúc ấy: "Phủ trạch kia, nhất định phải mua?"

Bọn họ rõ ràng biết rất rõ thân phận của Quân Lam Tuyết, nhưng lại không rõ ràng lắm chuyện giữa nàng cùng Tô Lăng Trạch, vậy mà những năm gần đây bọn họ lại tra được có không ít người muốn điều tra tung tích của nàng, trong số những người đó có người của Tô Lăng Trạch.

Mà mỗi lần nhắc tới Tô Lăng Trạch này, tiểu Ly tử đều có chút mất tự nhiên, vị vậy Vệ Tác ba người đương gia bọn họ mới có hứng thú với vị Lăng Vương điện hạ kia như vậy.

"Mua." Quân Lam Tuyết không chút do dự: "Còn phải dựa theo kế hoạch mà tiến hành."

"Được, sau ngày mai, sợ rằng ngươi phải đích thân đi Lăng Vương phủ lấy khế đất."

Hắn chỉ phụ trách hỏi han, người đóng dấu chân chính phải là tiểu Ly tử.

Nghe vậy, cặp mắt của Quân Lam Tuyết buông xuống, không tiếng động thở dài, đi Lăng Vương phủ... Thật đúng là có chút thách thức a.


Bên ngoài hành lang.

Vũ Thú Kình một thân y phục màu đen đứng sau lưng nàng, cau mày thấp giọng hỏi: "Thật sự không muốn ta đi?"

Trước người, Quân Lam Tuyết không chút để ý đùa giỡn tấm giấy mua bán chuyển nhượng vừa mới nhờ Vũ Thú Kình viết theo yêu cầu của mình: "Không cần, Vũ Thú mỹ nhân, nếu là ngươi đi, hắn sẽ hoài nghi ngay lập tức."

Tô Lăng Trạch cũng không phải là kẻ dễ lừa gạt như vậy.

Huống chi Vũ Thú Kình người này lạnh như băng, một chút cũng không thích hợp với việc nói chuyện làm ăn.

Ngôi biệt viện này rất lớn, nếu thật sự là thương lượng giá cả sợ rằng sẽ không thấp, nếu hắn vừa xuất hiện ở nơi kia, người ta còn có thể cho rằng hắn là đi chém giết, mà không phải đi thương lượng giá cả. Gan nàng rất nhỏ.

Nàng đúng thật là không yên tâm để cho Vũ Thú Kình đi làm chuyện này.

Vũ Thú Kình đi vòng qua ánh mắt của nàng, nhìn bóng dáng như đã định liệu trước của nàng, cũng không miễn cưỡng, chẳng qua là nhàn nhạt nói: "Tiểu Ngôn có tức."

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu, trên gương mặt thanh tú trắng nõn có mừng rỡ: "Có thật không? Hắn ở đâu? Những năm này như thế nào?"

Đây là chuyện mấy năm nay, mà Quân Lam Tuyết nàng quan tâm nhất.