Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 153




Quân Lam Tuyết chưa bao giờ phủ nhận việc trước kia nàng thích hắn.

Nhưng một phần tình cảm này bị nàng lắng đọng trong lòng bốn năm, nguyên tưởng rằng loại cảm giác đó đã sớm phai nhạt, như trong bốn năm này, nàng đã từng muốn rời khỏi hắn.

Nhưng, hiện tại nàng mới phát hiện, lắng đọng không có nghĩa là quên, kia tựa hồ chỉ là một loại bình tĩnh bộc phát, tình cảm chỉ biết càng lún càng sâu, càng lâu càng mãnh liệt.

Nàng chậm rãi rút tay về, mắt rũ xuống, thản nhiên nói: "Ta khuyên Lăng Vương điện hạ không cần cậy mạnh, thân thể là do cha mẹ ban tặng, ngươi bạc đãi thân thể mình, cũng là bạc đãi cha mẹ ngươi, huống chi bệnh tật lâu như vậy, càng ngày càng khó trị, ngày sau nếu tạo thành di chứng, thua thiệt chỉ có mình."

Tô Lăng trạch chỉnh lại hô hấp, con ngươi đen bóng lẳng lặng nhìn nàng, một lúc sau chợt cười một tiếng: "Được, vậy thì chữa."

Quân Lam Tuyết tựa hồ không nghĩ tới nàng chỉ nói một câu như vậy, liền thay đổi quyết định của hắn, không khỏi sửng sốt một chút.

Mà Tô Lăng trạch lại tiếp tục nói: "Thực không dám giấu diếm,

thần y nổi dang trong phủ của Bổn Vương, trước đây không lâu có việc đã đi ra ngoài, hắn để lại phương thuốc cùng phương pháp chữa trị, Bổn vương đang lo lắng vì không tìm được người quan tâm đến thân thể hư yếu này, nếu Qúy công tử hiểu biết y thuật, thì có thể làm phiền Qúy công tử một chút được không?"

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết giương mắt trừng hắn, hắn đây là có ý gì? Muốn nàng chữa trị cho hắn theo phương pháp của Mạc lão?

"... Lăng Vương điện hạ, tại hạ chỉ hiểu được đôi chút, thân thể điện hạ ngàn vàng, vẫn là nên giao cho thái y dày dặn kinh nghiệm."

Mạc lão là thần y nổi tiếng đã lâu, mặc dù nàng quả thật rất ngưỡng mộ y thuật của Mạc lão, nhưng nàng lại không thể không nghi ngờ dụng tâm của Tô Lăng Trạch.

Trong hoàng cung thái y nhiều như vậy, cho dù Mạc lão thật sự không có ở đây, thì tại sao lại cần nàng?

Bọn họ bất quá chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên.

Tô Lăng Trạch thản nhiên nói: "Bổn vương không tin bọn họ."

"..." Đối mặt với sự thẳng thắn của hắn, Quân Lam Tuyết cảm thấy tức cười.

Đúng là, trong phân tranh ngôi vị khó tránh khỏi những vị thái y kia sẽ bị những hoàng tử khác mua chuộc, động tay động chân trên thân thể của hắn, hắn không tin những thái y kia là đúng, nhưng Tô Lăng Tạch nói lại có ý nghĩa khác.

Hắn không tin những thái y kia, lại tin người mới gặp lần đầu là nàng, chuyện này nói như thế nào cũng thật khó giải thích nổi đi?

Quân Lam Tuyết bỗng nhiên cười một tiếng, thật thật giả giả nói: "Chẳng lẽ điện hạ sẽ không sợ, ta cũng bị những hoàng tử khác mua chuộc, cố ý tiếp cận ngươi?"

" Ngươi không dám." Ánh mắt sâu và đen của Tô Lăng Trạch sáng ngời, không chút cố kỵ đưa mắt nhìn nàng: "Bởi vì ngươi có chuyện muốn cầu ta."

"..." Ngươi được lắm.

Không nói về việc này, coi như Quân Lam Tuyết có ngu đi nữa, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Lăng Trạch.

Đây là uy hiếp.

Nếu nàng không đáp ứng, đừng nghĩ đến việc mua ngôi biệt viện kia.

Nếu nàng dám động tay động chân, cho dù ngôi biệt viện kia đã ở trong tay nàng, hắn cũng có biện pháp lấy về.

Quân Lam Tuyết hít một hơi thật sâu, âm thầm buồn bực vì sao Tô Lăng trạch lại có thể gian trá như vậy, nhưng nghĩ đến Vũ Thú Kình, lại phải nhìn xuống.

Ngôi biệt viện kia, nguyên bản chính là vì Vũ Thú Kình.

"Sao rồi?" Tô Lăng Trạch tựa hồ rất có kiên nhẫn, lại giống như đã biết trước nhất định nàng sẽ đáp ứng.

Quân Lam Tuyết lại phun thêm một ngụm nữa trong lòng, một lần nữa ngẩng đầu, lại tươi cười bình tĩnh như cũ: "Dĩ nhiên, có thể vì Lăng Vương điện hạ phân ưu, là vinh hạnh của tại hạ."

Thấy nàng đáp ứng, đôi mắt sâu đen thăm thẳm của Tô Lăng Trạch xẹt qua một tia sáng, tựa hồ rất hài lòng.

Hắn quay đầu lại, mệt mỏi nói với Dương Thành: "Lấy phương thuốc cùng cách trị liệu Mạc lão đã lưu lại đến đây."

Dương Thành sửng sốt, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng đi theo bên người điện hạ nhiều năm, hắn mơ hồ nhận ra được điều gì đó, vội vàng thấp giọng đáp lệnh.

Điện hạ tựa hồ đối với Qúy Ly này có chút quái dị.

Trên thực tế, nào có phương thuốc cùng cách dùng gì ở đây, Mạc lão căn bản cũng không rời đi, bất quá nếu điện hạ nói như vậy, tự nhiên sẽ có kế hoạch của hắn. Không thể nghi ngờ.

Phương thuốc gì, trực tiếp gọi Mạc lão đến tại chỗ viết là được.

Vì vậy, Dương Thành rời đi trước, có chút quái dị nhìn nam tử gầy yếu kia, vị Qúy lão bản nổi danh này, không biết chọc gì điện hạ rồi, cư nhiên lại khiến điện hạ để tâm như vậy.

Dĩ nhiên, những thứ này Quân Lam Tuyết không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng mơ hồ đã có chút hoài nghi.

Nàng hiểu, Tô Lăng Trạch sợ là đã có chút hoài nghi nàng.

Âm thầm thở dài, đã sớm biết một khi đã đến Lăng Vương phủ đã là một sự khiêu chiến lớn, nhưng vẫn không nghĩ tới sẽ gặp bất lợi như vậy, thua ngay trận đầu.

" Mạc Ninh, chuẩn bị kiệu." Tô Lăng Trạch chậm rãi đứng dậy, nhận lấy áo choàng thị nữ đưa tới.

"Chủ tử muốn ra ngoài sao?" Mạc Ninh nghi ngờ.

Tô Lăng Trạch thắt nút áo choàng xong, thờ ơ nhìn về phía Quân Lam Tuyết, vừa nói với Mạc Ninh: "Bổn vương muốn cùng với Qúy công tử thưởng thức ngôi biệt viện ở thành Tây kia."

Ngôi biệt viện ở thành Tây kia, dĩ nhiên là nơi Quân Lam Tuyết muốn mua rồi.

"... Điện hạ, thật ra thì ta đã xem qua rồi..." Quân Lam Tuyết vội nói, thấp thoáng có chút nhức đầu, Tô Lăng Trạch này rốt cuộc lại muốn giở trò quỷ gì đây?

Khóe môi Tô Lăng Trạch lại ngoắc lên: "Rất tốt, Bổn vương còn chưa xem qua, không bằng Qúy công tử liền mang bổn vương đi dạo một chút đi."

Dừng một chút, hắn vừa cất bước, vừa đi vừa nói: "Vốn là muốn xây dựng thành biệt viện của Lăng Vương Phủ, nhưng nếu là Qúy công tử cần, Bổn vương sẵn sàng từ bỏ thứ mình thích, ý của Quý công tử như thế nào?"

"..." Quân Lam Tuyết âm thầm cắn răng.

Nàng tin, nếu nàng dám nói một chữ 'không', thì cũng đừng nghĩ đến việc mua bán.

Bất tri bất giác, nàng lại bị Tô Lăng Trạch nắm mũi dắt đi.

Quả nhiên, đấu với hồ ly, nàng... còn quá non.

Gió rất nhẹ, không hề lạnh.

Ngôi viện yên tĩnh này rất thanh nhã.

Đây là lần đầu tiên Quân Lam Tuyết tới ngôi biệt viện này, mang theo một chút tò mò cùng thương cảm.

Bên người Tô Lăng Trạch thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng ho khan, nghe vào lòng nàng càng làm cho lòng người thêm loạn.

Một người đã từng ẩn nhẫn như vậy, một người đã từng lạnh nhạt như vậy, tại sao thân thể lại kém như vậy?

Chẳng lẽ là lúc mang binh đánh giặc bị thương sao, như vậy, những năm này, hắn trải qua trong quân đội như thế nào?

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cũng không phát hiện, Tô Lăng Trạch đi bên người của nàng, thỉnh thoảng sẽ nhìn nàng bằng một cặp mắt bí hiểm.

Mạc Ninh thỉnh thoảng sẽ cau mày, nhìn chằm chằm hai người đi phía trước, không hiểu chủ tử muốn làm cái gì, mặc dù ngay cả hắn cũng cảm giác được chủ tử đang dần trở nên quái dị.

"Nghe nói..."

Vừa lúc đang đắm chìm trong không khí, Quân Lam Tuyết bỗng nhiên yếu ớt mở miệng: "Nơi này từng là hành viện của thái tử."

"Không sai." Giọng nói của Tô Lăng Trạch vừa trong trẻo lại lạnh lùng, không nghe ra bất kì tâm tình gì: "Thái tử thông đồng với địch quốc bị tịch thu nhà cửa, những thứ có liên quan đến thái tử cho đến ngày hôm nau, không người nào dám đụng đến."

Môi hắn khẽ nhếch: "Chỉ có Qúy công tử là đặc biệt, mọi người đều sợ không thể tránh khỏi thị phi càng xa càng tốt, ngươi lại chẳng hề để ý đi vào nơi thị phi."