Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 52




Đổng bảo lâm thấy Duyệt quý tần ngồi trước mặt mình vẫn mạn bất kinh tâm (không đếm xỉa tới) uống trà rốt cuộc cũng chú ý đến mình, trong lòng cực kỳ đắc ý. Mặc kệ ngươi có bao nhiêu thanh cao, còn không đặt ta vào mắt sao, bây giờ đã biết đến ta rồi phải không? Muốn biết sao ta lại có thể biết được ngươi bị hãm hại sao?

Ân Như Tuyết bình tĩnh nhìn Đổng bảo lâm thật lâu, mãi đến khi Đổng bảo lâm không duy trì được nét cười trên mặt, càng lúc càng cứng đơ, mới không nhanh không chậm mở miệng.

“Đổng bảo lâm có ý gì?”

Mặc dù trong lòng Đổng bảo lâm cực kỳ căm ghét Duyệt quý tần, nhưng ở trong cung đã lâu rồi, công phu thay đổi nét mặt đã luyện tốt lắm rồi. Tuy rằng gương mặt cứng nhắc một hồi, nhưng được điều chỉnh rất nhanh.

“Muội muội cũng vô tình biết được chuyện này thôi.”

Ân Như Tuyết cũng không keo kiệt từ ngữ, hứng thú hỏi Đổng bảo lâm.

“Sao Đổng bảo lâm lại muốn nói chuyện này với bản tần?”

Vẻ mặt Đổng bảo lâm cứng lại, lập tức trả lời, còn cầm khăn tay lên giả vờ lau nước mắt ở khóe mắt nữa.

“Lúc đó muội muội cũng nhớ đến Lưu tỷ tỷ thôi. Nếu chuyện đó không phải do Lưu tỷ tỷ làm, sao Lưu tỷ tỷ lại phải chịu tội oan chứ?”

Trong giọng nói có ba phần thương cảm, bảy phần diễn trò. Trong lòng Ân Như Tuyết thực sự rất muốn cười.

Kẻ lúc đầu đứng ra chỉ tội Lưu tài nhân chính là ngươi, bây giờ đứng ra nói nàng vô tội cũng là ngươi, ngươi đang tính toán cái gì vậy?

Trong lòng Như Tuyết nghĩ vậy nhưng cũng không nói thẳng ra, chỉ tự tiếu phi tiếu nói với Đổng bảo lâm một câu: “Đổng bảo lâm muốn gì?”

Đổng bảo lâm nhanh chóng nói suy nghĩ của mình ra.

“Chẳng qua muội muội nghĩ, hiện tại tỷ tỷ là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, lời nói với Hoàng thượng cũng có chút phân lượng. Muội muội nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ lòng dạ tốt, sẽ nói giúp vài câu cho Lưu tỷ tỷ trước mặt Hoàng thượng. Huống chi chuyện này còn liên lụy đến tỷ tỷ ngài mà.”

Ân Như Tuyết không nói gì, Đổng bảo lâm cho rằng nàng đã ngầm chấp nhận chuyện này, nên đem đầu đuôi chuyện An tu viên suýt nữa sinh non kể lại một lần nữa.

Sự tình đã xong, Đổng bảo lâm cũng không ngồi lâu ở cung Chiêu Nguyệt nữa, cáo lui.

Đổng bảo lâm đi rồi, Ân Như Tuyết ngồi tại chỗ suy nghĩ gì đó.

Quả nhiên nữ nhân ở hậu cung rất lợi hại, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sẵn. Ba mươi sáu kế gì đó đều nắm rõ, thật lòng mà nói, nếu những nữ nhân này tham gia vào thương trường ở hiện đại, chỉ sợ rằng sẽ tạo ra một giang sơn của nữ cường nhân.

Tâm kế, thủ đoạn, sắc sảo, mọi thứ đều có đủ.

Theo Đổng bảo lâm nói thì An tu viên tự biên tự diễn màn té ngã để đẩy việc này lên người mình. Cuối cùng lại còn lôi ra một Lưu tài nhân xui xẻo, làm kẻ chết thay nữa.Nhưng Ân Như Tuyết không nghĩ vậy, việc này có vẻ không đơn giản như Đổng bảo lâm nói.

Theo nàng thấy, vẫn có người xúi giục Lưu tài nhân ám hại An tu viên sinh non, thế nhưng An tu viên lại cao tay hơn, biết được. Nhưng không hiểu tại sao An tu viên lại đẩy chuyện này lên người mình. Nhưng mà An tu viên này đến tột cùng là vì cái gì mà hy sinh Đại cung nữ của mình chứ?

Vĩnh Dạ đế đến lúc hoàng hôn, vừa hay gặp được mỹ nhân đang ngồi ngay ngắn ở chính điện, giữa mày lộ ra vẻ ưu sầu, như đang suy nghĩ gì đó.

Vĩnh Dạ đế bước đến cầm tay Như Tuyết, thấy bàn tay ấm áp có chút lạnh, nhíu nhíu mày.

“Đang nghĩ gì vậy? Mất hồn như thế.”

“Hương Thảo, ngươi cũng không biết khuyên chủ tử của ngươi, mùa thu trời rất lạnh.”

Hương Thảo quỳ xuống thỉnh tội.

Như Tuyết lại nhìn Vĩnh Dạ đế, mắt chân thành, nghịch ngợm nói.

“Hoàng thượng, không liên quan đến Hương Thảo đâu. Ta đang suy nghĩ thôi.”

Lúc này Vĩnh Dạ đế mới bỏ qua cho Hương Thảo.

“Vào phòng trong đi, tay nàng lạnh quá.”

Như Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Trở lại phòng trong, Vĩnh Dạ đế bảo cung nữ mặt thêm áo cho Như Tuyết, lúc này hai người mới cùng nằm trên giường nhỏ.

Vĩnh Dạ đế đặt một chén trà có độ ấm vừa phải vào tay Như Tuyết, hai tay Như Tuyết nắm chặt chén trà, thích thú thở nhẹ một hơi.

“Lúc nãy nghĩ gì?” Vĩnh Dạ đế cố ý hỏi lại.

“Lúc nãy Đổng bảo lâm đến.” Ân Như Tuyết trả lời không liên quan.

Vĩnh Dạ đế cũng không hối, hỏi tiếp:

“Nàng ta nói gì?”

“Nói vài chuyện trước đây.”

“Hả?”

“Là chuyện An tu viên suýt nữa thì sinh non đó mà.” Như Tuyết chăm chú.

Lúc này Vĩnh Dạ đế mới để tâm, hứng thú hỏi: “Nàng ta nói sao?”

“Nàng nói, chuyện không liên quan đến Lưu tài nhân, là An tu viên tự mình làm.” Ân Như Tuyết nghi hoặc nói.

Vĩnh Dạ đế hơi trầm ngâm, đã hiểu hơn một nửa.

Sợ rằng Đổng bảo lâm này và Lưu tài nhân đều là người của Hoàng hậu. Một chiêu này của An tu viên, không chỉ nhắm vào người được sủng ái nhất hậu cung – Như Tuyết, mà còn làm Hoàng hậu mất đi một con cờ nữa, lại vừa lúc khiến cho Thục phi và Hoàng hậu nảy sinh hiềm khích.

An tu viên này tâm kế cũng không thấp, không, sợ rằng trong này không thiếu ‘công lao’ của Đức phi đâu.

Vĩnh Dạ đế ngẩng đầu, phát hiện Như Tuyết đang tròn mắt nhìn mình.

Vĩnh Dạ đế bật cười, “Sao, muốn biết?”

Trong lòng Như Tuyết hiếu kỳ, rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thấy Vĩnh Dạ đế nói vậy, rất đúng những gì mình nghĩ. Vội vàng gật đầu.Vĩnh Dạ đế vuốt tóc Như Tuyết, trêu đùa: “Trẫm nói cho nàng biết thì được lợi gì?”

“Lợi gì á?” Ân Như Tuyết không phản ứng kịp, lập lại lời của Vĩnh Dạ đế.

“Đúng vậy, chuyện tốt như vậy sao trẫm lại làm miễn phí chứ?” Vĩnh Dạ đế trêu tức.

Như Tuyết chớp mắt, như đang nghĩ đến gì đó, hô lớn với người bên cạnh: “Nguyệt Nha, mau, mang điểm tâm phòng bếp vừa làm lên đây.”

Vĩnh Dạ đế ngẩn ra: “Điểm tâm á?”

Ân Như Tuyết lại nghiêng đầu, như là đang giải thích.

“Đúng vậy, Hoàng thượng. Đây là lợi ích khi người giúp ta nha. Hôm qua phòng bếp dâng lên một đĩa điểm tâm mới, rất ngon. Được rồi, gọi là mân côi tùng tử cao, hương vị rất giống hoa hồng nha.”

Vĩnh Dạ đế nghe được “hương vị hoa hồng” thì ánh mắt đột nhiên rất thâm thúy.

“Trẫm cũng muốn ngửi một chút.” Vĩnh Dạ đế động động ngón tay.

Ân Như Tuyết hoàn toàn chưa hiểu gì cả, còn muốn hỏi sao Nguyệt Nha đi lâu như vậy mà vẫn chưa mang điểm tâm lên, đang muốn bảo người đi hối thúc. Lại phát hiện Tân Thuyên và cung nữ phục vụ trong phòng đã lui ra rồi.

“Này, Hoàng…” mấy chữ còn dư lại đã bị Vĩnh Dạ đế nuốt hết vào bụng.

Đã lâu Vĩnh Dạ đế không động vào thân thể Như Tuyết, lúc này vừa chạm đến thì tiểu huynh đệ như nhận thấy được mùi vị quen thuộc của Như Tuyết, tưởng nhớ đến mức muốn ra ngoài. Đặc biệt trên người Như Tuyết lúc này còn tản ra hương hoa hồng thơm ngát, làm bụng dưới của Vĩnh Dạ đế càng căng thẳng hơn.

Tay Vĩnh Dạ đế khẽ vuốt ve thân thể như ngọc của Như Tuyết, động tác nhẹ nhàng, cố gắng khơi dậy run rẩy của Như Tuyết.

“Thật là vật nhỏ nhạy cảm.” Vĩnh Dạ đế khẽ cắn vành tai khéo léo của Như Tuyết, âm thanh khàn khàn mang theo tình dục.

Như Tuyết lắc lắc đầu, như là bị khí nóng bên tai làm nhột.

Vĩnh Dạ đế khẽ cười, tay tìm đến hai luồng mềm mại trước ngực Như Tuyết.

“Trẫm sờ thấy hình như là lớn thêm một chút rồi.”

Hai gò má Như Tuyết đỏ bừng, tay ngọc như muốn che lại.

Vĩnh Dạ đế nhanh tay, bắt được hai tay Như Tuyết, đồng thời đặt ngang hông mình.

“Nắm chặt vào.” Vĩnh Dạ đế mập mờ nói.

Như Tuyết nghe lời, hai tay vững vàng choàng ở hông của Vĩnh Dạ đế.

Vĩnh Dạ đế hài lòng: “Thật ngoan.”

Dứt lời, tay của Vĩnh Dạ đế đã đưa đến u cốc thần bí.

“Nước chảy róc rách, ấm áp ướt át, thật là một nơi tuyệt vời.” giọng Vĩnh Dạ đế khàn khàn.

“Hoàng thượng.” Ân Như Tuyết hờn dỗi. Thân thể mang thai cực kỳ nhạy cảm, cực kỳ dễ động tình.

Vĩnh Dạ đế nghe âm thanh như chim hoàng anh của mỹ nhân, bụng dưới càng như bị lửa đốt, rất nóng, rất cứng rắn.

Chỉ là Vĩnh Dạ đế có chút cố kỵ.

“Hài tử…”

Lúc này đến phiên Vĩnh Dạ đế bị Ân Như Tuyết nuốt chữ.

“Đừng lo, Hoàng thượng chỉ cần cẩn thận nhẹ nhàng một chút.” Mị nhãn Như Tuyết như tơ.

Vĩnh Dạ đế đứng dậy, bế bổng Như Tuyết đang nằm trên tháp lên. Vừa bước nhanh về phía giường lớn vừa hứa hẹn: “Trẫm bảo đảm.”

Không biết có phải là ảo giác hay không mà Như Tuyết cảm nhận được thâm tình trong lời nói của Vĩnh Dạ đế. Như Tuyết có chút tự giễu, không phải lời nói của nam nhân lúc lên giường là không đáng tin nhất, không đáng giá nhất sao.

Vĩnh Dạ đế đặt Như Tuyết trên giường, lại phát hiện tiểu nữ nhân này thất thần.

Vĩnh Dạ đế nặng nề mút cổ Như Tuyết.

Như Tuyết cảm thấy cổ có chút nhột và đau, tinh thần phục hồi lại, thấy Vĩnh Dạ đế tình ý nồng nàn, hai mắt tràn đầy dục vọng, hai tay từ từ vòng lên cổ Vĩnh Dạ đế.

Vĩnh Dạ đế thấy động tác mời gọi của người bên dưới, nhẫn nại tiến vào cơ thể của nàng thật chậm rãi, bắt đầu chậm chạp lấy ra, đưa vào.

Vĩnh Dạ đế thoải mái thở ra, Như Tuyết cũng thỏa mãn, nhưng trong lòng lại không rõ tư vị gì. Nghĩ đến cuối cùng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người bên trên, đơn giản là không muốn, mà thôi, một đổi một đi, hà tất gì phải nghĩ nhiều như vậy. Cứ thoải mái thôi, bây giờ chỉ cần hưởng thụ là được rồi.

Như Tuyết nghĩ vậy, càng thêm trầm luân vào tình dục hơn.

Thể lực của Vĩnh Dạ đế rất tốt, hai người giằng co một lúc lâu mới xong việc. Xong việc, Vĩnh Dạ đế vỗ nhẹ lưng Như Tuyết, trên mặt tràn đầy thỏa mãn. Nói thật đi, kích tình hôm nay thật sự làm cho hắn rất thỏa mãn.

Một loại thỏa mãn vì che chở cho người khác, thận trọng mà thỏa mãn. Tuy rằng tư thế như vậy tiêu hao thể lực của hắn rất nhiều, nhưng khi kết thúc lại rất thỏa mãn. Giống như là hao tâm tổn trí làm một việc, cuối cùng sẽ có được cảm giác cực kỳ thành công.

Như Tuyết rất buồn ngủ, phút cuối cùng, trước khi ngủ say, trong đầu còn lẩn quẩn một suy nghĩ: xem ta như là điểm tâm mà ăn sạch sẽ, vậy mà vẫn không nói chân tướng mọi việc cho ta.