Sủng Phu

Chương 33: Chia lìa




Editor: demcodon

Thẩm vương gia nghe được lời Cửu Tranh nói sững sờ một chút sau đó nói: "Hoàng huynh..."

Cửu Tranh thấy y nói như vậy tưởng rằng tức giận Dương đế lâu như vậy mới tìm được y, vì vậy nhỏ giọng nói: "Bệ hạ kể từ khi biết đệ mất tích về sau cũng rất là sốt ruột, nhưng mà vì Hoàng hậu và Lệ phi chết..."

"Từ từ! Hoàng tẩu và Lệ phi... các nàng từ lúc nào?!" Thẩm vương gia nghe tin tức có tính chất bùng nổ cũng bất chấp thân thể của mình bây giờ còn không quá thoải mái muốn đứng lên.

"... Việc này nói đến rất dài dòng. Hoàng hậu quy tiên làm cho bệ hạ và Thái tử điện hạ đều vô cùng buồn bã thảm thiết. Mà sau khi Hoàng hậu quy tiên không được mấy tháng thì Lệ phi cũng bị người phát hiện chết ở trong cung của nàng. Bởi vì Lệ phi chết làm cho nước Kim phái sứ thần tới đến bây giờ bọn họ còn chưa đi, xem bộ dáng của bọn họ dường như không muốn từ bỏ ý đồ."

Cửu Tranh ở chung cùng Thẩm vương gia nhiều năm như vậy cũng rất hiểu rõ tính tình của Thẩm vương gia. Hơn nữa trước đó loáng thoáng làm ra một cái suy đoán mơ hồ, vì vậy hắn cố ý đem tình huống mơ hồ này khuếch đại lên.

Quả nhiên Thẩm vương gia vừa nghe được Cửu Tranh nói ra những tình huống mang theo lo lắng và vẻ u sầu đơn giản này lập tức ngồi không yên: "Nhanh, chúng ta lập tức chuẩn bị ngựa về kinh."

Cửu Tranh sau khi nghe xong khóe miệng hiện lên một nụ cười không thể tra nói: "Còn mấy canh giờ nữa trời sáng, đến lúc đó chạy đi cũng không muộn. Nếu như không ngại chúng ta đi quán trọ phía trước nghỉ ngơi một lát, sau đó lại lên đường."

Thẩm vương gia thấy Cửu Tranh cân nhắc chu đáo như vậy thì cuối cùng một tia băn khoăn cũng từ bỏ: "Được, theo lời huynh nói."

Thẩm vương gia vừa mới xoay người xuống giường Tam Mao bị chặn thì thừa dịp người không chú ý lách vào đi qua, cái đầu xù lông cọ xát chỗ bắp chân của Thẩm vương gia, ô ô nức nở nghẹn ngào.

Cửu Tranh nhíu mày, vừa muốn phất tay gọi người kéo con chó này đi ra ngoài thì thấy Thẩm vương gia ngồi xổm xuống vuốt vuốt đầu con chó trắng lớn kia: "Con chó này thoạt nhìn ngược lại là rất có duyên với đệ, không bằng mang nó đi theo đi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, không nói Cửu Tranh mà ngay cả Thẩm vương gia cũng có chút kinh ngạc — mình rõ ràng cũng không nhận ra con chó trắng lớn này, tại sao phải nói ra như vậy?

Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt con chó trắng lớn này ướt sũng Thẩm vương gia cảm giác mình giống như có thể nghe hiểu lời của nó: "Nếu như nó không có chủ nhân thì mang theo nó đi."

Nếu như trông coi mình lại cùng mình gần gũi, trước đó còn che chở cho mình chắc hẳn con chó này là trước khi mình mất trí nhớ nhặt được. Từ từ.

"Đúng rồi, Cửu Tranh, huynh đi điều tra giúp đệ đoạn thời gian trước kia là xảy ra chuyện gì?"

Thẩm vương gia vừa nói vừa nhíu mày —— vì cái gì y nhớ rõ y ở trong đêm mưa từ trên vách núi rơi xuống dưới, lại hoàn toàn không có ấn tượng với những chuyện xảy ra phía sau vậy? Giống như là một đường đột nhiên ở chỗ nào đó bị cắt đứt.

Cửu Tranh thấy Thẩm vương gia hỏi vấn đề này trong lòng "lộp bộp" một cái, lập tức nhớ tới những báo cáo về đoạn thời gian Thẩm vương gia mất trí nhớ kia. 

Nếu trời cao đã giúp hắn làm cho Thẩm vương gia quên hết đoạn ký ức trong thời gian mất trí nhớ kia, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không chủ động để cho Thẩm vương gia nhớ tới. Hơn nữa hắn cũng sẽ không cho phép Thẩm vương gia và một sơn phu thôn dã đó còn có cái gì dính líu đến.

Ánh mắt của Cửu Tranh phát lạnh ra dấu cho mấy thủ hạ ẩn nấp trong bóng tối ở sau lưng, sau đó run tay mở một cái áo choàng thủ công tinh tế xinh đẹp choàng lên trên bộ y phục dành cho “người hạ đẳng” kia của Thẩm vương gia: "Được, huynh lập tức gọi người đi tra."

Về phần tra ra "chân tướng" gì thì đó chính là tự ngươi quyết định.

Mặc dù đối với lời nói của Cửu Tranh hơi kỳ quái mang theo che lấp có chút nghi ngờ, nhưng mà nghĩ đến Hoàng huynh của mình còn ở kinh thành chờ lập tức Thẩm vương gia cũng không nói gì thêm gật đầu chuẩn bị rời khỏi y quán này.

* * *

Lúc Hoắc An Lăng nghe thấy tiếng Tam Mao kêu thì trong lòng căng thẳng, nhưng mà ngoại trừ tiếng thứ nhất bên ngoài thì Tam Mao không có lại kêu. Cho nên Hoắc An Lăng cũng chỉ là cho rằng Tam Mao đang "luyện giọng" —— mùa xuân đến, mặc dù Tam Mao đến tuổi này còn chưa đến thời kỳ động dục của động vật nhưng đại khái là chịu ảnh hưởng. Lúc đêm khuya Tam Mao ngẫu nhiên cũng sẽ gào thét vài tiếng để phát tiết tinh lực của nó.

Hoắc An Lăng tạm thời buông xuống thấp thỏm không yên xuất hiện có chút không hiểu được, hắn buông quạt hương bồ đang quạt lửa kiểm tra thuốc một chút, đã được rồi.

Dùng vải lót vào “tay” ấm sắc thuốc, Hoắc An Lăng cẩn thận rót thuốc vào trong chén, lại từ trong ngực lấy ra đường tiểu dược đồng mua đến trước khi bị đuổi ra ngoài bỏ thêm vào trong thuốc nóng hổi.

Đợi đến lúc thuốc nguội bớt thì Hoắc An Lăng mới bưng chén chuẩn bị mang cho A Thập uống. Nhưng mà hắn vừa mới đi đến cửa ra vào thì đột nhiên trên người mất trọng lực, dưới chân mềm nhũn, "bang ——" một tiếng chén thuốc từ trong tay rơi xuống vỡ thành vài miếng.

Phía sau của hắn đột nhiên vươn ra hai cánh tay, không chỉ nhét một cuộn vải vào trong miệng hắn mà còn một trái một phải vặn chặt cánh tay của hắn, rất nhanh áp Hoắc An Lăng xuống mặt đất.

"Tiếng gì vậy?" Thẩm vương gia quay đầu nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy một cục đen sì, cái tình huống dị thường gì cũng không có nhìn thấy.

"Đại khái là mèo chạy làm lật mái ngói rớt xuống thôi." Cửu Tranh nhìn như không đếm xỉa nói.

Tam Mao ở bên cạnh A Thập lại ngửi thấy được mùi của Hoắc An Lăng, đang muốn cắn ống quần Thẩm vương gia để cho Thẩm vương gia đi qua lại bị Cửu Tranh đá một cái văng ra: "Đệ phải cẩn thận, cho dù nó thoạt nhìn sạch sẽ cũng bất quá là một con chó, đến lúc đó bị nó không cẩn thận cắn tổn thương sẽ không tốt."

Lời nói này là nói với Thẩm vương gia.

"Huynh đá quá nặng rồi." Thẩm vương gia có chút không đồng ý mà nhìn con chó trắng lớn nằm trên mặt đất cuộn thành một cục bởi vì đau đớn, nó chỉ có thể thấp giọng nức nở nghẹn ngào, bốn chân cùng cái đuôi bởi vì đau đớn mà run nhè nhẹ.

"Xin lỗi, huynh chỉ là lo lắng nó cắn đệ..." Cửu Tranh xin lỗi rất là thật lòng.

"Không, huynh chỉ là lo lắng cho đệ mà thôi." Mặc dù rất là đau lòng con chó này nhưng mà nghĩ đến bình thường Cửu Tranh bảo vệ mình nên Thẩm vương gia cũng không có tức giận. Nhưng đã tổn thương con chó này thành như vậy, vẫn là mình mang theo nó là được rồi —— trước đó nó ngốc ở bên cạnh mình, chắc hẳn cho dù nó không phải là chó của mình nhưng cũng gần gũi với mình rất nhiều.

Hoắc An Lăng trơ mắt nhìn A Thập của mình bị một nam nhân ôm lấy dẫn đi mà không thể nhúc nhích, tròng mắt của hắn gần như muốn rớt ra —— từ động tác người nam nhân kia đối xử với Tam Mao là hắn biết người kia không phải là loại người lương thiện gì. Mà A Thập lại bị gã lừa (Hoắc An Lăng tin tưởng chắc chắn) không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà cố tình hắn không thể nhúc nhích! Hoắc An Lăng chưa từng có cảm giác bất lực như vậy —— rốt cuộc là ai muốn đối xử hắn và A Thập như vậy?  Chính là không có ai trả lời hắn.

Hoắc An Lăng bị bịt miệng lại bị vặn cánh tay và khớp xương chỉ có thể thấy được người kia đá bay Tam Mao rồi dẫn theo bóng dáng A Thập, còn chưa có nhìn lại rõ ràng thì đã bị hai người kia dẫn tới một tòa nhà bỏ hoang. Sau đó bị tiện tay ném xuống mặt đất.

Bởi vì trước đó bị mảnh vỡ chén thuốc cắt làm bị thương nên khuỷu tay và ngực bị va chạm như vậy lại nứt toạc ra, máu tươi dần dần nhuộm thấu áo ngoài. Nhưng cho dù là mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương lăn xuống Hoắc An Lăng cũng ngây ngốc không rên một tiếng, ngay cả kêu rên cũng đều không có.

"Hoắc An Lăng đúng không? Mặc dù không biết ngươi và Thẩm vương gia là quan hệ như thế nào, nhưng mà ngươi phải hiểu được rằng Thẩm vương gia là trăng sáng ở trên bầu trời cao không thể chạm tới, còn ngươi là nước bùn thối tối tăm ở dưới nền đất kia. Ngươi là một nông phu tốt nhất đừng có cái tâm tư gì khác, nếu không coi chừng ngay cả mạng sống cũng không còn. Dựa vào chuyện ngươi cứu được Thẩm vương gia nên cái đĩnh vàng này xem như phí cảm tạ ngươi trong khoảng thời gian này."

Hai người mang những lời của Thừa tướng nói lại không sai một chữ xong, sau đó lấy một thỏi vàng không nặng không nhẹ ném lên trên người Hoắc An Lăng.

Nhưng mà Hoắc An Lăng liếc mắt một cái cũng không nhìn, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người kia, trong mắt là kinh ngạc, tức giận và hận.

Xác định cho dù Hoắc An Lăng rống lên kêu to cũng sẽ không đưa người tới nên bọn họ mới kéo cuộn vải trong miệng Hoắc An Lăng ra —— bất quá vì phòng ngừa hắn chạy loạn, bọn họ trước đó dùng dây thừng trói thật chặt hắn lại.

"Thẩm vương gia cái gì?" Hoắc An Lăng mặc dù bị trói không thể động đậy nhưng mà toàn thân dâng lên tức giận và khủng hoảng lại làm cho hắn dù cho chật vật ngã trên mặt đất cũng không chút nào nhượng bộ: "Các ngươi là ai? Tại sao phải dẫn A Thập của ta đi?"

Hai người toàn thân cao thấp đều bị miếng vải đen che lại, trong người chỉ dùng đôi mắt lộ ra liếc nhau một cái. Sau đó cũng không nói nhiều, một người bóp cằm Hoắc An Lăng mở ra, một người lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng Hoắc An Lăng. Sau đó điểm huyệt trên người hắn một cái, chỉ nghe "ực ực" một tiếng vật kia đã bị Hoắc An Lăng nuốt vào.

Làm xong tất cả một người trong đó trực tiếp dùng tay đánh vào sau ót, thấy Hoắc An Lăng mềm nhũn ngã xuống hai người mới thừa dịp bóng đêm rất nhanh rời đi.

* * *

Lúc Mạnh Lương nhìn thấy Thừa tướng xuất hiện thì trong lòng âm thầm vang lên một tiếng "không xong".

Mặc dù hắn và Tôn Dương đều biết những quan viên kia trong triều đình, nhưng mà vì sinh hoạt trong chỗ bí mật nên những quan viên này chưa bao giờ biết rõ sự tồn tại của bọn họ.

Mà lúc này đây Mạnh Lương cũng không có khả năng đưa mình tới cửa, cho nên hắn bỏ đi ý muốn đi chăm sóc Thẩm vương gia —— dù sao có Thừa tướng ở đây thì Thẩm vương gia nhất định sẽ không có việc gì. Trên triều đình ai cũng biết vị Thừa tướng đại nhân này đều có quan hệ cá nhân rất tốt với Thẩm vương gia.

Không ngờ lúc hắn đang định quay người đi tìm Tôn Dương thì lại bị Tôn Dương kéo dài tới bên kia.

"Làm sao vậy?"

"Không biết, bất quá chung quanh có rất nhiều ám vệ..." Cũng bởi vì như thế Tôn Dương cũng không có lập tức đi tìm Hoắc An Lăng.

"Ồ, người kia là..." Mạnh Lương đang muốn mang chuyện hắn nhìn thấy bên này nói cho Tôn Dương biết thì thấy một người mặc y phục màu xanh ngọc, thoạt nhìn có người lén lén lút lút ở trong sân thò đầu ra nhìn.

"Là tên nhóc kia? Gã tới nơi này làm gì?"

Chỉ thấy thiếu niên y phục hoa kia đang nhìn chung quanh một chút, sau đó rất là nhụt chí mà ngồi ở trên bậc thang, trong miệng lầm bầm không biết đang nói cái gì.

Tôn Dương và Mạnh Lương đang muốn rời đi, bất quá trong lúc đó đột nhiên có hai cái bóng đen xuất hiện ở trong sân. Hai người kia lập tức chú ý tới thiếu niên y phục hoa đỉnh đạc ngồi ở trên bậc thang, mà thiếu niên y phục hoa kia cũng nhìn thấy hai người kia.

Thật sự là hai người kia toàn thân trên dưới được bao trong miếng vải đen, thấy cách ăn mặc quá kỳ quái cho nên thiếu niên y phục hoa sửng sốt một chút theo bản năng mà muốn há miệng la lên. Bất quá động tác của hai người kia còn nhanh hơn, ngón tay khẽ động thì thiếu niên y phục hoa đã mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Tôn Dương dám thề hắn còn nghe được đầu thiếu niên kia đụng vào trên bậc thang một tiếng giòn vang. Bởi vì cùng đều là người hoạt động chỗ tối cho nên hai người kia sau khi ra tay cũng không có phát hiện còn có hai người đang chú ý tới cử động của bọn họ. Thế cho nên lúc hai người bọn họ khiêng người rời đi cũng không biết toàn bộ hành trình của bọn họ đã bị người khác biết.

"Người vừa rồi mới bị mang đi chính là... là Hoắc An Lăng phải không?" Tôn Dương có chút sững sờ nhìn xem phương hướng hai hắc y nhân kia biến mất.

"Mặc kệ nói như thế nào trước đuổi theo thôi!"

"Vậy tên nhóc kia làm sao bây giờ?"

"Dù sao nơi này là y quán, hơn nữa loại thời tiết này coi như là nằm ở bên ngoài cả đêm cũng không chết được."

Hai người thương lượng xong hoàn toàn mặc kệ thiếu niên y phục hoa kia thi triển khinh công đi theo.

* * *

Chờ Thẩm vương gia ngủ xong Cửu Tranh mới rời khỏi phòng Thẩm vương gia trở lại phòng bên cạnh: "Thế nào rồi?"

"Tất cả dựa theo dặn dò của ngài." Nhìn không thấy người chỉ có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp truyền đến.

Cửu Tranh nghe nói như thế khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Như vậy, "vong tình" cũng cho hắn ăn rồi hả?"