Sủng Phu

Chương 50: Giằng co




Editor: demcodon

Nửa tháng sau, một hôm trời chưa sáng một chiếc xe ngựa từ hậu viện Thẩm vương phủ lặng lẽ chạy khỏi. Ngày hôm sau, Cửu Tranh chợt nghe thủ hạ bẩm báo nữ nhi Lý đại phu lúc ra ngoài dạo phố thì lạc đường.

Thời tiết dần dần chuyển sang lạnh, trong lúc tất cả mọi người vô cùng náo nhiệt chuẩn bị đón năm mới hơn một tháng sau thì nước Cảnh lại khai chiến với nước Kim.

Hoắc An Lăng cũng không biết thuốc nổ đen đã từng là vượt qua thời đại thể hiện trong lịch sử, nhưng mà hắn cũng biết loại đồ vật này sử dụng sẽ mang đến thay đổi như thế nào.

Bất quá thuốc nhổ đen thời đại này cũng không phải dễ dàng đạt tới như vậy —— nhớ trước đây thuốc nổ ở thời kỳ Đông Hán đã phát minh ra, nhưng mà mãi cho đến thời kỳ Bắc Tống mới được quy mô nhỏ vận dụng trên chiến tranh. Cho nên mặc dù bọn người Sư Khanh đã biết loại thuốc nổ đen này bề ngoài giống như rất có uy lực, nhưng mà trong lòng bọn họ cũng chỉ bất quá cho rằng là một loại có thể nổ tung đồ đạc tồn tại, chủ yếu chiến đấu vẫn là dùng đao kiếm, các loại vũ khí lạnh là chính.

Hoắc An Lăng mặc dù muốn sớm đi xây công lập nghiệp, nhưng mà hắn cũng biết đạo lý súng bắn chim đầu đàn. Cho nên hắn thấy bọn người Sư Khanh mặc dù đối với thuốc nổ đen rất cảm thấy hứng thú, nhưng về sau cũng không có thấy thái độ hắn vận dụng quy mô lớn ở trong chiến tranh cũng không có chủ động nhắc tới chuyện này.

Hoắc An Lăng sở dĩ ngậm miệng không nói chuyện này cũng là biết rõ nên có lòng phòng người. Cho dù Sư Khanh và Nghiêm Tín Vũ cùng mình bình thường là "bạn thân tốt", nhưng mà bọn họ và mình vị trí hoàn cảnh cũng không giống nhau. Hoắc An Lăng trước nay đều vì cuộc sống của mình, mà những người khác lại không phải như vậy. Cho nên chuyện này tất sẽ xuất hiện khác nhau.

Mặc dù nói trong quân đội đều là vũ phu ít có văn nhân, sẽ không giống như những quan viên trong triều đình lục đục với nhau nhiều như vậy, nhưng cũng không phải là không có. Tất cả đều vì mình là chính, quyền lực phân phối gì đó từ xưa đến nay đều tồn tại.

Mình bây giờ có chỗ đứng vẫn chưa ổn, phía trên những người có địa vị cao hơn mình lại mục đích không rõ. Nếu như hiện tại cứ xúc động đến lợi ích bọn họ có được rất có thể lọt vào chống lại của bọn họ. Nhưng mà Hoắc An Lăng không có khả năng vì thế mà ngồi chờ chết, cho nên hắn cần thăm dò.

Hoắc An Lăng nghĩ tới nỏ. Không có thuốc nổ đen, Hoắc An Lăng muốn đội nhân mã kia của mình nhanh chóng "khỏe mạnh" lên mà cần mượn vật bên ngoài, thân thể tố chất là cần tích lũy tháng ngày, như vậy cũng chỉ có thể trước từ vũ khí luyện võ công.

Cung thủ cần rất nhiều năm khắc khổ huấn luyện mới có thể chuẩn xác bắn trúng mục tiêu, mà cung tiễn trong quân doanh chỗ Hoắc An Lăng cũng chỉ có một, hơn nữa còn là trực thuộc điều khiển của Đại tướng quân Nghiêm Viễn. Cho nên Hoắc An Lăng muốn Mặc Thủ làm một ít cung nỏ chỉ cần thời gian ngắn huấn luyện có thể trên chiến trường xếp thành hàng sử dụng.

Mặc dù lúc này đã tồn tại nỏ, nhưng mà vì lúc kéo dây cung nỏ ra cần nhiều sức lớn hơn kéo cung tiễn, hơn nữa nỏ vô cùng cồng kềnh. Cho nên ngoại trừ trong chiến dịch cỡ lớn phải mang xe nỏ theo bên ngoài thì ngày thường sẽ không sử dụng loại đồ vật này.

Nhưng mà Hoắc An Lăng nghĩ đến đội nhân mã kia của mình, nếu muốn ở trong tiểu đội trên trăm người đều trổ hết tài năng thì cần phải biểu hiện ra một ít để cho người ở trên cảm thấy hứng thú với năng lực này.

Loại vũ khí nỏ này ở lúc Hoắc An Lăng với tư cách lính đánh thuê thì đã sử dụng qua. So sánh với súng bắn tỉa thì nỏ không tiếng động, không ánh sáng, có ưu thế ẩn nấp; mà so sánh với cung tiễn thì lực nỏ xuyên thấu càng mạnh hơn, tầm bắn xa hơn, độ chính xác cũng càng cao. Không chỉ có loại lính đánh thuê như Hoắc An Lăng, chính là những quốc gia chính phủ tổ chức bởi vì chống khủng bố và chấp hành nhiệm vụ đặc thù đều muốn dùng cung nỏ với tư cách "vũ khí thần bí" chống đội viên khủng bố. 

Hơn nữa bởi vì loại đồ vật này chính là một loại sát khí, Hoắc An Lăng không có khả năng chói lọi mà cõng đi khắp nơi. Cho nên hắn đối với mỗi bộ phận linh kiện của nỏ đều rất là quen thuộc. Chỉ có điều bởi vì hắn biết rõ những linh kiện kia trông như thế nào, nhưng mà cụ thể làm như thế nào chế tạo ra những linh kiện kia thì không có cách nào. Vì thế, cái nhiệm vụ quang vinh vĩ đại này đã giao cho Mặc Thủ.

Bởi vì loại nỏ liên châu nhiều mũi tên này chế tạo tương đối phức tạp, mũi tên sử dụng cũng phải đặc chế. Cho nên ở trong quân đội trước khi tiến về nước Kim thì Hoắc An Lăng chỉ khó khăn lắm làm ra mười cây cung nỏ, cũng không phải loại hiện tại vừa lớn vừa cồng kềnh, hơn nữa tối đa chỉ có thể phóng ra hai ba mũi tên nhất định rồi phải một lần nữa dừng lại cài tên, mà là nỏ liên châu có thể duy nhất một lần bắn ra hơn mười mũi tên.

Lại nói tiếp, cái này vẫn là lấy linh cảm từ nỏ liên châu của Gia Cát Lượng, chỉ có điều kết hợp kinh nghiệm thực tế của Hoắc An Lăng ở hiện đại và kinh nghiệm của Mặc Thủ, mang nỏ liên châu vốn rất cồng kềnh biến thành vũ khí từng binh lính, nhưng lại có thể duy nhất một lần tối đa bắn ra năm mươi mũi tên.

Mặc dù như vậy mũi tên bắn ra phải một mảnh rất nhiều, không thể như là những xe cung nỏ kia dùng để công thành có lực rất mạnh công kích như vậy. Nhưng mà lấy nhiều thủ thắng, dùng để giết người vẫn là rất hữu hiệu suất.

Về sau Hoắc An Lăng cân nhắc đến cho dù là bắn liên tiếp, trên chiến trường lúc cài tên nỏ cũng là vô cùng gấp gáp. Cho nên mười người được mình trải qua huấn luyện chia làm hai đội nhỏ, trước năm người bắn ra ước chừng hai mươi mũi tên thì đằng sau một loạt năm người cũng bắt đầu bắn nỏ. Chờ phía trước sau khi bắn xong lập tức khom người lui về phía sau, đồng thời cài tên nỏ —— dùng loại đẩy này.

Đương nhiên trong kế hoạch còn cần rất nhiều chỗ thay đổi, dù sao kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa; hơn nữa Hoắc An Lăng cũng không phải trời sinh tướng tài, cho dù trước kia đã từng hợp tác đoàn đội qua nhưng cũng không phải loại hoàn cảnh này ở cổ đại. Nhưng mà thời gian gấp rút cũng chỉ có thể tạm thời như thế.

Tỉnh Ích Dương, nước Cảnh và nước Kim giao tiếp ở giữa sông Lạc. Sông Lạc là dòng sông lớn nhất giữa hai nước, Trường Hà là nhánh ở dưới. Một đường từ đông xuống trải qua Lạc thành, sau đó bớt đi từ trên bắc đến Lăng Giang tiếp nhận sông Y. Sau đó từ phía đông đến cửa sông Lạc hợp thành Trường Hà.

Trên đường loanh quanh vòng vòng, không chỉ trải qua đất nước Cảnh, còn có một phần đất nước Kim. Có thể nói như vậy, nếu như con đường sông này thông thì đủ để cho quân đội nước Cảnh trực tiếp mở xông vào trái tim nước Kim, thậm chí là các quốc gia khác.

Tỉnh Ích Dương ở giữa sông Lạc là điểm mấu chốt để nước Cảnh dùng một đầu con đường phía nam đi thông qua các nước khác.

Chiếm cứ tỉnh Ích Dương có thể cắt đứt giao thông nam bắc nước Hán; tiếp tục tiến đến đông có thể chiếm cứ cứ điểm của quan Hổ Lao, chặt đứt một hàng quốc gia hướng đông này như nước Ngô, giao thông nam bắc.

Cho nên lúc nước Cảnh phát binh đến nước Kim thì thật ra là gặp phải áp lực lớn vô cùng. Bởi vì một khi nước Cảnh xuất binh chiếm lĩnh tỉnh Ích Dương, nước Kim bị thâu tóm còn là chuyện nhỏ, các quốc gia khác cũng sẽ trực diện nước Cảnh, cho rằng tình thế chuyển tiếp đột ngột, do đó nhao nhao nhằm vào nước Cảnh. Hơn nữa tình hình địa lý tỉnh Ích Dương hiểm yếu, dễ thủ khó công, chiếm lĩnh tỉnh Ích Dương không hề dễ dàng giống như nói ngoài miệng vậy.

Một trận đánh gần ba tháng cũng còn chưa có lấy được tỉnh Ích Dương. Cho nên mùa xuân năm nay bọn người Hoắc An Lăng là bị nước sông đóng băng rả rích và vượt qua chung một chỗ.

Từ lúc bắt đầu trận chiến đấu thì Hoắc An Lăng cải tiến hình cung nỏ đã bị chú ý tới. Mà cân nhắc đến quan hệ của Nghiêm Tín Vũ, Sư Khanh và Hoắc An Lăng, người ban đầu muốn cướp đoạt công lao của bọn người Hoắc An Lăng cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Ở trong kiến thức loại nỏ liên châu nhẹ nhàng dùng tốt về sau thì Nghiêm Viễn lúc này đã viết một lá thư, hơn nữa bổ sung thêm một người Mặc Thủ rồi để cho người ra roi thúc ngựa đưa đến kinh thành.

* * *

So sánh với tướng sĩ hiện tại tối đa chỉ có thể ăn thịt từ trong nồi to, uống rượu tiện nghi, càng nhiều là vì chống lạnh, hát ca đơn giản, thậm chí đã phái tới năm "ca cơ" thì người ở kinh thành đón năm mới chính là có tư có vị nhiều hơn.

Mà ngay cả gia đình người bình thường đều sẽ gà vịt cá đầy đủ mọi thứ, người một nhà cùng hoà thuận vui vẻ vui cười ăn lấy điểm tâm mỹ thực bình thường trên cơ bản không được ăn, lại càng không cần phải nói đến những quan lại quyền quý kia ăn được những món tốt đến cỡ nào.

Chỉ là một đĩa nấm hoa chân vịt đã dùng hải sâm quý báu nhất và nấm hoa trong tất cả loại nấm hoa quý báu nhất; đặc biệt còn là nấm bạch thiên chế thành, đừng nói gì đến mật nước vịt quay, gạch cua đậu hủ, dừa nước táo đỏ hầm cách thủy bồ câu trắng, kém hơn thì có cá, kém hơn có mề ngỗng chân gà, trứng cá bạc, ức và cánh gà khô, bánh nhân trái cây da xốp giòn, kẹo đậu phộng xốp giòn, vv..., từ từ. Vô luận là sơn trân hải vị hay là rau quả điểm tâm đều lộ ra một làn hơi thở tinh xảo xa hoa.

Thái tử vừa vặn ngồi kế bên Thẩm vương gia, thấy dáng vẻ thập nhị thúc nhà mình rõ ràng không có khẩu vị gì thì Thái tử gắp cho y một con ốc xào bơ: "Thập nhị thúc, nếm thử xem, đây là điểm tâm Ngự thiện phòng mới làm ra. Nghe nói là luộc rồi lọc lại rồi xâu và in ra mới chế thành hình con ốc. Hương vị ngon, vị tinh xảo trơn bóng, có thể nói là vị tuyệt nhất thiên hạ."

Bởi vì sữa đặc là vật mà nước Cảnh khó có được, lại không phải mỗi người đều biết làm, thêm vào hương vị ngon, vừa vào miệng đã tan rã, tuyệt đối có thể coi là tinh phẩm trên bàn cơm.

Thẩm vương gia thấy chất nhi nhà mình như vậy cũng không đành lòng làm trái ý tốt của Thái tử, y chậm rãi gắp thức ăn lên ăn hết.

Mà Thừa tướng Cửu Tranh ngồi ở đối diện Thẩm vương gia, nhìn như đang nói chuyện phiếm với Nhị hoàng tử nhìn thấy y bắt đầu ăn cái gì lông mày nhíu chặt cũng thoáng buông lỏng ra một chút. 

Từ sau khi lần đó hắn trên cơ bản cũng không thể đụng gặp Mặc Lâm. Nếu không phải ở dưới tình huống nhìn thấy đối phương thật sự bề bộn nhiều việc thì Cửu Tranh thật sự là cho rằng đối phương nhìn ra chút gì đó. Đặc biệt là tiểu cô nương kia vốn ở khống chế của bọn họ dùng để uy hiếp Lý đại phu rõ ràng lại vụng trộm chạy trốn, đến bây giờ cũng không có tìm được. Nếu không phải biết rõ Lý đại phu vẫn còn ở trong Thẩm vương phủ, hơn nữa bình thường vẫn còn làm trị liệu cho Mặc Lâm.

"Thừa tướng đại nhân vì sao vẻ mặt lại buồn bực thế? Chẳng lẽ là vũ đạo của vũ cơ này không hợp tâm ý?" Nhị hoàng tử có thể nói là có được dáng vẻ tương tự như Dương đế trong tất cả các hoàng tử. Nhưng mà hắn lại vô cùng thích cười, không giống như nụ cười cao thâm khó đoán kia của Dương đế, nụ cười của hắn làm cho người cảm giác như tắm gió xuân.

"Cũng không phải, chỉ là có chút lo lắng chiến sự mà thôi."

Nhìn thấy Thẩm vương gia bắt đầu ăn thì Thái tử cũng quay đầu mang lực chú ý đặt ở trên thức ăn. Những năm kia hắn từng ở nước Kim làm con tin, mặc dù không có ăn ít thức ăn nhưng mà tuyệt đối không có nếm qua món tinh xảo như vậy. Về sau chết trở thành linh hồn lại là thật nhiều năm cũng không có ăn qua thức ăn, cuối cùng đến cuối chỉ cầu đến thế giới có cái gì no bụng để sinh tồn, càng làm cho hắn sâu sắc chấp nhất với thức ăn. Ca cơ gì, vũ cơ gì, lấp đầy bụng trước mới là lẽ phải.

Các hoàng tử vẫn luôn không đối phó với y nhìn thấy Thái tử chỉ lo vùi đầu ăn cũng không khỏi lộ ra một nụ cười chê bai thật nhỏ. Nhưng mà còn không có chờ trong lòng bọn họ lộ ra ý mỉa mai thì đã kinh ngạc nhìn thấy phụ hoàng bọn họ lại tự mình mang mấy đĩa thức ăn tinh mỹ không nhúc nhích trước mặt ông bưng qua cho Thái tử. Phải biết rằng, chính là phụ hoàng lại sủng đại ca của bọn họ cũng không thể nào làm đến trình độ này chứ?

"Hắn vì cái gì hoàn toàn không giống như lúc bệnh không dậy nổi." Tam hoàng tử thiếu kiên nhẫn thấp giọng tức giận nói.

"Tam đệ, nói cẩn thận." Bờ môi Nhị hoàng tử khẽ nhúc nhích nhưng lại ngồi nghiêm chỉnh, cũng không có liếc mắt nhìn về phía Dương đế và Thái tử bên kia nhiều.

Thái tử miễn cưỡng giương mắt, giống như là không nghe thấy câu nói kia nhìn thoáng qua Dương đế. Sau đó không chút nào khách khí mà ăn hết. Dù sao ăn hết cũng sẽ không mất miếng thịt, làm gì lại không ăn.

Chiến sự hiện ra trạng thái giằng co, triều đình cũng là biết đến.

"... Cho nên, chính là như vậy." Dương đế mang thư Nghiêm Viễn Đại tướng quân đến cho bọn người Thái tử xem.

"Tất cả đồ vật chuẩn bị cũng không thành vấn đề, đều có thể giải quyết. Nhưng quan trọng là nếu như lấy tỉnh Ích Dương thì chúng ta nên làm như thế nào?"

Thẩm vương gia đang xem đến Nghiêm Viễn đề cập người chế tạo ra loại cung nỏ này thì ấn đường không tự giác mà nhảy lên rất nhỏ.

Hoắc An Lăng... lại là hắn... 

Vì cái gì trong lòng mình sẽ có khó có thể bỏ qua vui sướng như vậy? Chẳng lẽ đây là bởi vì mình vì ánh mắt mừng rỡ kia. Hoặc là... là vì hắn thật sự chính là người trong mộng kia? Nhưng nếu thật là như vậy vì sao lúc đó hắn đối với mình không nóng không lạnh chứ?

"Đúng vậy, mặc dù nói khoảng cách giữa nước Kim và nước Thanh không xa. Nhưng trên thực tế nước Thanh sẽ không vì nước Kim bị chiếm mà làm ra cử động gì đối lập với nước Cảnh, làm cho người lo lắng là kế bên nước Kim, nhưng thực lực các nước lại không kém nhiều lắm với nước Kim, nhất là nước Ngô, nước Hán."

"Chẳng lẽ chúng ta còn sợ hai quốc gia kia sao?" Tam hoàng tử có chút khó hiểu, hắn năm nay mới tham gia chính sự, mới bất quá hai tháng, còn có cách nghĩ ngây thơ "nếu nước Cảnh bọn họ có thể khởi xướng chiến tranh với nước Kim, như vậy bọn họ cũng có thể khởi xướng chiến tranh với nước Ngô và nước Hán".

Đối với lời Tam hoàng tử nói thì người liên can là Dương đế đều lựa chọn bỏ qua: "Hiện tại chuyện cần làm có hai việc, một việc là đi vận chuyển lương thảo. Dựa theo tình hình ở đây hiện tại đến xem, đoán chừng còn phải giằng co hai ba tháng." Bởi vì mỗi lần chiến tranh đều phải tiêu hao một lượng lớn lương thực, cho nên bình thường từng quốc gia sẽ không dễ dàng khai chiến.

"Còn có chính là cần phái người đi ổn định các quốc gia chung quanh..."

Ở trong hoàng cung nước Cảnh bọn người Dương đế đang thương thảo tình huống thì nước Kim cũng nhanh chóng phái ra sứ giả xin giúp đỡ, đối tượng xin giúp đỡ đúng là nước Hán và nước Ngô.