Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 82: Hồi cung




Trở về Tề vương phủ, tiền thính vẫn sáng đèn.

Quân Mặc Ảnh nhìn thấy Tề vương còn chờ hắn, để Phượng Thiển về phòng trước, mình đi thư phòng cùng Tề vương.

Phượng Thiển chân trước vừa trở về, sau lưng liền đón một người khách.

Chỉ thấy trước cửa viện, nữ nhân vừa rồi đi theo Quân Hàn Tiêu đang rụt ra rụt vào, như là muốn tiến vào, lại có chút do dự.

"Ta có thể tiến vào không?" Ý thức được Phượng Thiển đã phát hiện nàng, không né nữa, thoải mái bước ra, trực tiếp hỏi.

"Đương nhiên có thể." Phượng Thiển tươi cười.

Nàng đang lo đi chỗ nào hỏi thăm bát quái đây, hiện tại người ta chủ động đưa lên cửa, sao nàng lại không chào đón.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì."

Không phải mới vừa còn đầy bụng cừu hận với nàng sao.

"Ta đến giải thích với ngươi" Nữ tử nhìn thẳng ánh mắt nàng, không có chút trốn tránh: "Vừa rồi ta nghĩ ngươi là nữ nhân của Quân Hàn Tiêu, cho nên khẩu khí nói chuyện với ngươi không tốt lắm. Nhưng hiện tại ta đã biết, ngươi là hoàng tẩu hắn."

Phượng Thiển kinh ngạc, nữ nhân này nhảy ra từ chỗ nào.

"Kỳ thật ngươi không cần chạy tới giải thích, cũng không phải việc lớn gì."

Vừa định nói là khẩu khí hơi khó chịu chút thôi, còn chưa kịp mở miệng, nàng kia liền liều mạng gật đầu: “Ta cũng hiểu không cần, nhưng Quân Hàn Tiêu bắt ta phải tới, hắn nói nếu ngươi mất hứng, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không bỏ qua ta và hắn cho nên ta không biện pháp."

"…" Khóe mắt Phượng Thiển run rẩy hai cái.

Cho dù thật là như vậy, ngươi cũng đừng nói ra.

Giải thích này, cũng không có thành ý rồi.

Đối phương lại hoàn toàn không ý thức được, tiếp tục nói: “Bổn cô nương nhìn ngươi cũng dễ nói chuyện, hơn nữa khẳng định về sau chúng ta thường xuyên gặp mặt, không bằng coi như bằng hữu đi."

Đây là tự quyết định sao.

"Cha ta là tiêu đầu tiêu cục Long uy, cho nên ta tên là Long Vi, Vi trong hoa Tử Vi về sau ngươi có thể gọi ta là Vi Vi."

Phượng Thiển không nói gì, thầm nghĩ sao ngươi không gọi là "Long uy", thích hợp với ngươi.

Lúc Quân Mặc Ảnh trở về, liền nhìn thấy hai cô nương đang nói chuyện rôm rả, Phượng Thiển hoàn toàn đã quên ước nguyện ban đầu của mình là "Cố mà làm", từ lúc biết Long Vi là tiểu phu nhân mà Quân Hàn Tiêu luận võ kén rể thắng về, hơn nữa quá trình vòng vo mười tám khúc trong đó, liền thích cô nương này.

Lúc này Long Vi cũng chú ý tới bóng người ở cửa, khụ một chút đứng lên: “Tham kiến Hoàng Thượng."

Phượng Thiển kỳ quái nhìn nàng một cái, sao đột nhiên lễ phép như vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì nàng biết, muốn lấy lòng Quân Hàn Tiêu, đầu tiên phải lấy lòng hoàng huynh hắn.

Ừ, nhất định là như vậy.

Mặt Quân Mặc Ảnh không chút thay đổi đi qua người nàng, thản nhiên khoát tay áo, kéo Phượng Thiển về phòng trong. Phượng Thiển quay đầu nói một câu: “Về sau Vi Vi lại đến chơi đó."

Vào phòng, Quân Mặc Ảnh lên giường: “Không tới được, ngày mai chúng ta trở về cung."

"Hả, sao nhanh như vậy?" Phượng Thiển kinh ngạc, rít gào nói: "Không phải ở Tề vương phủ vài ngày sau còn muốn đi xuống nam sao?"

A a a, thanh lâu sòng bạc, phong vị mỹ thực của nàng, hiện tại từng cái từng cái chạy khỏi tay nàng.

"Ừ, trong cung có chút chuyện, ngày mai liền trở về."

Quân Mặc Ảnh không nói tỉ mỉ, Phượng Thiển cũng không hỏi lại, chính là trong lòng nghĩ, vừa rồi Tề vương vẫn chờ ở tiền thính đại khái vì chuyện này đi.