Sủng Thê Chi Đạo

Chương 1: Thất nghiệp




Đường Hiểu chưa bao giờ biết mình chính là người duy nhất ở trường thất ngiệp.

Cậu lại càng không nghĩ rằng, vừa thất nghiệp chưa đến một tháng, hầu hết tất cả các bạn học đều biết.

Quả nhiên kết giao nhằm bạn bè sẽ rước lấy tai họa, đặc biệt người bạn này còn thật nhiều chuyện, cho nên trong buổi họp lớp đã tặng cho cậu hai chữ “mất mặt”.

Đường Hiểu đi hai bước liền gặp một người bạn, sau đó đối phương vô cùng đắc ý đưa danh thiếp cho cậu, trên mặt thiếu chút nữa viết sáu chữ lớn ‘Tôi là một người thành công’, có người thậm chí còn mời cậu nếu không tìm được công việc có thể đến công ty họ phỏng vấn, đương nhiên chỉ là khách sáo và cười nhạo, cuối cùng không có người nào muốn nhận danh thiếp của cậu cả.

Cầm trong tay hơn mười tấm danh thiếp, Đường Hiểu nhìn những người bạn đại học của cậu đều là một bộ dáng doanh nhân tinh anh thành công ánh vàng rực rỡ, cậu thực u buồn tự ti trong hai giây.

Hai giây sau, Đường Hiểu quyết định biến bi phẫn thành động lực ăn uống. Cuối cùng dưới ánh mắt không còn gì để nói của bạn học thỏa mãn xoa bụng, sau đó trở về gian nhà trọ của mình.

Nói tóm lại, nếu như quên những ánh mắt vừa như thương hại vừa như hả hê của những bạn học kia, Đường Hiểu nghĩ lần họp lớp này đích thực rất không tồi.

Chí ít chỉ cần một trăm đồng tiền xe nhưng lại có thể lắp đầy một bụng thức ăn, cậu nghĩ điểm ấy rất đáng giá.

Trong buổi họp lớp thức ăn được đưa lên phi thường phong phú, Đường Hiểu ăn thực tận hứng. Có người nói là do bạn học có tiền nhất trong lớp bọn họ xuất tiền ra tổ chức, đối phương là một cậu ấm con nhà giàu, tương đối có mặt mũi nên đem buổi họp lớp tổ chức tại khách sạn nổi danh nhất H thị.

Đường Hiểu đối với vị bạn học kia có ấn tượng rất sâu sắc, tuy rằng không nhớ rõ tên của cậu ta, nhưng chí ít vẫn còn nhớ rõ tướng mạo, nói trắng ra là có điểm tương tự bạch trư.

Bất quá cậu sở dĩ nhớ kỹ cậu ta, không phải bởi vì cậu ta giống bạch trư, mà là bởi vì cậu ta có một người anh họ phi thường nổi danh tại H đại. Nói đến anh họ của bạch trư, hầu như mọi người đều giơ ngón tay cái lên, anh chính là thần tượng ở H thị a!

Anh họ của bạch trư tên là Cốc Tu Cẩn, sở dĩ trong vài năm sau cậu vẫn còn nhớ rõ cái tên này, ngoại trừ Cốc Tu Cẩn là nhân vật làm mưa làm gió ở bên ngoài, mà còn bởi vì cậu đã từng là thành viên của hội sinh viên tại H đại một đoạn thời gian, mà trùng hợp thời gian đó Cốc Tu Cẩn chính là hội trưởng hội sinh viên.

Bất quá số lần bọn họ gặp mặt cũng không nhiều, nguyên nhân là do cậu chỉ ở hội sinh viên khoảng một tuần, hơn nữa còn là chân chạy vặt, lúc đó căn bản không có cơ hội nhìn thấy hội trưởng đại nhân.

Sau đó bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, cậu phải xin nghỉ một thời gian, lúc quay về trường học, cậu liền rời khỏi hội sinh viên.

Bất quá tuy đã rời khỏi hội sinh viên, nhưng suốt thời gian năm nhất đại học Đường Hiểu vẫn nghe không ít sự tình về Cốc Tu Cẩn.

Thiên tài trong giới thương nghiệp, năng lực lãnh đạo cực kỳ xuất sắc, cả tướng mạo cũng vậy. Thân cao 1m87 làm anh tăng thêm không ít mị lực, mặc kệ ở đâu đều là hạc trong bầy gà, vĩnh viễn là tiêu điểm chú ý của mọi người. So với thân mình chỉ cao 1m75, Đường Hiểu đố kị không thôi, mục tiêu của cậu chính là lấy 1m8 làm chuẩn.

Đáng tiếc chính là, khi cậu lên đại học năm hai thì Cốc Tu Cẩn cũng vừa tốt nghiệp, hơn nữa còn là tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mặc dù bọn họ cách nhau chỉ có tám tuổi. Bởi vì người khác dùng ba bốn năm để hoàn thành việc học, Cốc Tu Cẩn anh chỉ dùng một năm rưỡi.

Nhân bỉ nhân khí tử nhân (1), những lời này quả nhiên thật không sai. Đường Hiểu cảm nhận sâu sắc được điều này, đặc biệt sau khi tốt nghiệp phải ra ngoài tìm việc làm, những lời này chính là cảm nhận từ trong cốt tủy.

Vì sao?

So sánh một chút cách thức người ta gây dựng sự nghiệp sẽ biết.

Cốc Tu Cẩn, đã từng là nhân vật làm mưa làm gió tại H đại, tốt nghiệp liền vào làm tại công ty lão ba của bạch trư. Với tài năng thiên phú trong hai tháng đã lấy được sự ủng hộ của ban giám đốc. Đặc biệt là lão ba của bạch trư, đối với đứa cháu trai này tương đối hài lòng, một tháng sau đã trở thành vị CEO trẻ tuổi nhất anh tuấn nhất tập đoàn Bạch Vân.

Bất quá ngày vui ngắn chẳng tày gang, bởi vì sau đó không lâu lắm Cốc Tu Cẩn liền rời khỏi tập đoàn Bạch Vân, đi gây dựng sự nghiệp của chính mình.

Lão ba của bạch trư tuy rằng luyến tiếc Cốc Tu Cẩn rời đi, nhưng anh vẫn kiên trì tự gây dựng sự nghiệp. Tốt xấu gì cũng là cháu trai của chính mình, lão ba của bạch trư đành phải cố gắng sắp xếp mọi người phê chuẩn cho anh từ chức.

Rời khỏi tập đoàn Bạch Vân, Cốc Tu Cẩn liền nhanh chóng thành lập công ty của chính mình.

Từ một người làm công, cuối cùng biến thành một nhà đại tư bản. Kinh khủng nhất chính là, Cốc Tu Cẩn chỉ tốn bốn năm, bốn năm thôi đấy! Tuy rằng có khả năng liên quan đến lão ba của bạch trư, nhưng không thể phủ nhận rằng, anh chính là thiên tài trăm năm có một của giới thương nghiệp.

Sau đó nhìn lại chính mình, quả thực là không so không biết, một khi so thì giật mình. So với Cốc Tu Cẩn, Đường Hiểu cậu chính là bi kịch.

Đường Hiểu tốt nghiệp một năm, tìm hơn mười nơi làm việc, mỗi nơi thời gian làm việc cao lắm cũng chỉ một tháng, chưa bao giờ vượt qua khỏi một tháng. Bởi vì một tháng sau đó công ty liền đóng cửa, Đường Hiểu ngay cả tiền lương còn chưa được lãnh.

Mà ông chủ công ty kia đã suốt đem cuốn gói chạy trốn, nếu vì một nghìn đồng tiền lương mà phải đuổi theo vị ông chủ hiện chẳng biết chạy đến nơi nào kia, trước đó cậu còn phải về nhà tính đi tính lại xem có đủ tiền lộ phí hay không.

Sau đó là đủ các loại xui xẻo, Đường Hiểu không chỉ không kiếm được một phân tiền nào, đã vậy số tiền làm thêm lúc trước khi lên đại học cũng tiêu xài hết. Nếu như không tìm được công việc phù hợp, Đường Hiểu đành phải chuẩn bị miệng ăn núi lở về với ông bà.