Sủng Thê Chi Đạo

Chương 105: Trở về H thị




Dân cư thôn Đường Khẩu cũng không nhiều, đa phần nhà ở đều là nhà bỏ trống, chủ nhà đều đã dọn đến thành thị sinh sống, những người này bởi vì không thể nào liên hệ ngay lập tức được, cho nên tạm thời bị gác lại, chẳng qua có thể khẳng định một điều, giá cả nhất định sẽ không giống nhau.

Căn nhà của ông nội cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Cốc Tu Cẩn, giá cả nâng lên đến mức mỗi mét vuông gần một vạn, trở thành hộ gia đình có giá nhà cao nhất thôn Đường Khẩu.

Đường Hiểu vẫn còn nhớ rõ, người đàn ông đến đàm phán ngày hôm đó gần như là khóc lóc thảm thiết rời khỏi nhà cậu, bất quá cũng khó trách, 1 mét vuông ở nông thôn hẻo lánh mà bán được gần một vạn, chuyện này nói ra ai tin? Nếu không phải Đường Hiểu nhìn thấy tận mắt, cậu cũng sẽ không tin, ngược lại cảm thấy người kia có bệnh.

Sau ngày đó, Đường Hiểu đi đường cũng cảm thấy lâng lâng.

Chẳng qua chỉ là về quê một chuyến, cư nhiên trở thành triệu phú trăm vạn.

Trước kia Đường Hiểu có nằm mơ cũng không ngờ tiền gởi ngân hàng của mình sẽ vượt quá một vạn, đây tuyệt đối không phải là chuyện khoa trương, dù sao cậu còn phải trả tiền thuốc men cho ông nội, mỗi tháng phải tiêu một số tiền lớn, có thể có được một ngàn tệ gởi ngân hàng là cậu đã cảm động đến rơi nước mắt.

Sau khi chuyện căn nhà được giải quyết, Đường Hiểu mới nhớ tới một chuyện kinh khủng.

Lúc trước hình như bọn họ chỉ xin phép nghỉ bốn năm ngày, nhưng mà bây giờ đã hơn một tuần, công ty sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?

Đường Hiểu vội vội vàng vàng chạy đi tìm Cốc Tu Cẩn, Cốc Tu Cẩn nói cho cậu biết anh đã kéo dài thời gian xin nghỉ phép, tuy nói như vậy, nhưng Đường Hiểu vẫn quyết định nhanh chóng trở về H thị.

Tuy rằng bây giờ Thịnh Đằng có Hạ Vân và Elma chống đỡ, nhưng người phụ trách rời đi quá lâu vẫn có thể xảy ra vấn đề.

Bất quá trước khi rời khỏi, cậu còn phải thuyết phục ông nội.

Ông lão vô cùng luyến tiếc thôn Đường Khẩu, dù sao ông cũng đã sống ở nơi này hơn bảy mươi năm, đột nhiên bảo ông chuyển đến thành phố lớn sinh sống, chắc chắn ông sẽ không quen.

Chẳng qua khu vui chơi là do chính phủ ủng hộ khai thác, cho dù ông lão không muốn cỡ nào, căn nhà vẫn phải bán đi.

Bởi vì còn những hộ gia đình khác vẫn chưa giải quyết, nên người bên phía đầu tư cho bọn họ khá nhiều thời gian để chuẩn bị.

Đồ đạc Đường Hiểu phải chuẩn bị cũng không nhiều, vật dụng trong nhà cũng có tuổi, đã rất cũ kỹ, nhưng ông nội vẫn luôn luyến tiếc khi phải vứt đi.

Đường Hiểu dùng điện thoại di động chụp lại từng góc trong căn nhà, sau này nếu ông nội hoài niệm thì có thể lấy cho ông xem.

Ông lão chỉ dây dưa nửa ngày liền quyết định cùng Đường Hiểu đến H thị.

Ngày hôm sau, bọn họ thu dọn tốt quần áo và đồ dùng hằng ngày, vật dụng trong nhà cũng không cần, ba người định ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi nửa giờ liền rời khỏi thôn Đường Khẩu.

Về phần vợ chồng thím Dương, họ đã quyết định dẫn theo đứa con trai nhỏ đến B thị tìm đứa con lớn, đứa con lớn của họ làm việc bên ngoài đã gần năm năm, thím Dương đã sớm nhớ thương anh ta, lần này vừa lúc có thể đến thăm, hiện tại bọn họ đã có tiền, cũng không sợ thiếu tiền mua nhà ở.

Cuối cùng ngoại trừ những thôn dân có người thân ở thành phố lớn, những người khác đều dọn đến thôn Đông Sơn.

Chưa đến hai ngày, thôn Đường Khẩu lại càng thêm vắng lặng.

Bất quá, ngay tại lúc nhóm người Đường Hiểu chuẩn bị rời khỏi thôn Đường Khẩu, trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm vài người, hơn nữa còn là người nằm ngoài dự đoán.

Bọn họ không phải ai xa lạ, chính là bốn người vợ chồng bác cả và bác hai.

Có lẽ vì biết được Đường Hiểu chuẩn bị trở về H thị, trong lòng bọn họ biết nếu không ra tay sẽ chẳng còn cơ hội nào, cho nên vội vội vàng vàng chạy tới đây.

Hai chiếc xe hơi đậu bên ngoài sân, thoạt nhìn khí thế dào dạt, vả lại vừa vặn ngăn trở đường đi của xe Cốc Tu Cẩn.

Đường Hiểu vừa nhìn thấy bọn họ liền lạnh mặt, ông lão thì trực tiếp bày ra vẻ mặt chán ghét.

Cốc Tu Cẩn từ kính chiếu hậu nhìn thấy một màn như vậy, mỉm cười không rõ ý nghĩa, ông cháu hai người thật là giống nhau, lúc chán ghét một người nào đó, gần như tất cả cảm xúc đều viết rõ ràng trên mặt.

Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị tư thế định rời đi, bốn người nhóm bác cả vội vàng vây lại, trên mặt bốn người đã không còn bày ra nét mặt xấu xí khi uy hiếp Đường Hiểu như trước kia, thay vào đó là mặt nạ giả vờ lo lắng, ở ngoài xe không ngừng gõ lên cửa sổ thủy tinh bảo bọn họ đi xuống nói chuyện.

Đường Hiểu nghĩ thầm, dù sao bọn họ cũng phải về H thị, sau này có lẽ không cần nhìn thấy nhóm người bác cả nữa, nói rõ ràng một lần với bọn họ cũng tốt.

Ông lão hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, ông cháu hai người cuối cùng vẫn xuống xe.

Ông lão vừa xuống xe, Uông Hà không biết xấu hổ lập tức bu lại, trên mặt chỉ còn lại vẻ lo lắng, “Ba, con nghe nói ba bán căn nhà đi, vậy sau này ba phải sống ở đâu chứ, hay là về nhà con ở đi, con và Đường Hậu sẽ chăm sóc ba, phụng dưỡng ba thật tốt.”

Uông Hà có tâm tư Tư Mã Chiêu, chuyện này ai nấy đều đã sớm biết.

Ông cháu hai người vừa nghe những lời này của bà ta, lập tức biết được bà ta đang đánh chủ ý gì.

Đường Hiểu vô cùng quan tâm ông nội của cậu, nếu Uông Hà thật sự đưa ông nội đến B thị, Đường Hiểu nhất định sẽ không yên lòng, đến lúc đó vì muốn ông nội được sống tốt, chắc chắn cậu sẽ đưa tiền; Uông Hà có thể tiếp tục hà khắc với ông lão, mà tiền vẫn vào tay bà ta.

“Ba, hay là đến chỗ con ở đi, nhà của con không ở chỗ phố xá sầm uất, bên cạnh còn có một tiểu khu, tuyệt đối thích hợp cho ba ở đó.” Hoàng Thái không cam lòng đến sau, vội vàng chen qua, trên mặt là nụ cười giả dối, mục đích giống hệt như Uông Hà.

“Đúng đó ba, anh cả và chị dâu ở bên nhà thông gia căn bản không thuận tiện, hơn nữa gần đó đều là viên chức, mỗi ngày người xe ra ra vào vào vô cùng nhiều, ba vẫn nên đến sống với chúng con đi.” Đường Minh cũng đứng ra nói thêm vào.

Tuy rằng cũng có dụng ý khác, nhưng những lời này của ông ta ngược lại là sự thật.

Đường Hậu là rể của Uông gia, cho nên cả nhà đều sống cùng một mái hiên, nếu rước ông lão vào sống chung căn bản không ổn chút nào.

Mà gia đình Hoàng Thái và Đường Minh thì Đường Minh không ở rể, bọn họ có nhà riêng của mình ở bên ngoài, lúc trước khi trang trí căn nhà cũng cố ý xây thêm một phòng khách, vừa lúc thích hợp để ông lão sống.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải được ông lão gật đầu đồng ý.

“Cái rắm!” Uông Hà thấy hai người cư nhiên dám tranh giành với bọn họ, nhất thời tức giận mắng lên, quay đầu lại nói với ông lão, “Ba, ba đừng tin bọn chúng, nếu ba không muốn sống cùng ba mẹ con, chúng ta có thể mua thêm một căn nhà, bảo đảm khiến ba hài lòng.”

“Chúng mày nói xong chưa?” Vẻ mặt ông lão trông rất bình tĩnh, chờ bọn họ ba hoa xong mới mở miệng.

Uông Hà và Hoàng Thái lập tức yên tĩnh lại, Uông Hà vội vàng hỏi, “Ba, chẳng lẽ ba không đồng ý theo con và Đường Hậu đến B thị sống sao?”

“Chị dâu, tôi nghĩ chị đừng nằm mơ nữa, tình cảnh nhà chị như thế nào tôi không biết sao, làm gì còn có tiền mua nhà chứ.” Hoàng Thái lạnh nhạt xì một tiếng, vừa nghe thấy những lời của Uông Hà bà ta liền cười nhạt.

Uông Hà lập tức trừng mắt liếc bà ta một cái.

Hoàng Thái đương nhiên không thấy được, khi nhìn về phía ông lão lập tức thay bằng nụ cười lấy lòng, “Ba, con biết ba rất muốn cùng Hiểu Hiểu đến H thị, bất quá ba cũng biết đấy, cháu ấy làm việc ở H thị, đến lúc phải làm việc căn bản không thể nào chăm sóc tốt cho ba, còn nữa, một người đàn ông như cháu ấy không thể nào cẩn thận hơn so với phụ nữ, nếu ba để con và Đường Minh phụng dưỡng ba, chúng con nhất định sẽ chăm sóc ba thật tốt.”

Ông lão nhất thời cười nhạt, “Chăm sóc tao thật tốt hả? Là để tao tự sinh tự diệt đúng không?”

Sắc mặt Hoàng Thái thoáng chút xấu hổ.

Ông lão nói tiếp, “Đừng nghĩ rằng tao không biết chúng mày đang đánh chủ ý gì, tao nói cho chúng mày biết một lần cuối cùng, muốn số tiền kia hả, chúng mày đừng mơ mộng hão huyền, một cắc tao cũng không cho chúng mày đâu.”

Bốn người nhất thời bị mắng đến vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.

Uông Hà càng oán độc nhìn chằm chằm ông lão, cơ hồ hận không thể đem ông xé nát, nếu ông lão đã nói đến mức này, bà ta cũng không muốn giả bộ, oán hận nhìn bọn họ, “Đừng tưởng rằng trở về H thị thì tôi không làm gì được các ngươi, đừng quên, bây giờ các người vẫn còn ở thôn Đường Khẩu, nếu không giao tiền ra, tôi không dám bảo đảm các người có thể an toàn trở về H thị đâu.”

Ông lão thiếu chút nữa bị tức đến không đứng vững.

Đường Hiểu vội vàng đỡ lấy ông lão, sợ ông tự chọc giận bản thân, vội dùng tay xoa xoa lồng ngực của ông, giúp ông nhuận khí.

Cốc Tu Cẩn bước vào giữa hai bên, dáng người cao lớn rất có cảm giác áp bách, ngay cả Đường Minh 1m85 cao nhất trong nhà khi đứng trước mặt anh dường như cũng thấp đi mấy phần, khí thế yếu tới cực điểm.

Cốc Tu Cẩn không muốn nhiều lời, anh cầm lấy di động nhấn nút phát một đoạn ghi âm, những lời bốn người Uông Hà vừa mới nói lập tức vang lên không sót một chữ, không chỉ như vậy, còn có cả cuộc đối thoại khi bọn họ đến nhà náo loạn trước đó, cũng đồng loạt bị ghi vào di động.

Bốn người Uông Hà lập tức biến sắc.

Cốc Tu Cẩn nói, “Nếu tôi đem đoạn ghi âm này giao cho lãnh đạo B thị, các vị cảm thấy hậu quả như thế nào?”

Còn có thể như thế nào? Nói không chừng Uông gia và Hoàng gia thật vất vả mới đứng vững ở B thị một lần nữa sẽ bị ngã gục, bởi vì B thị vừa mới bắt được một nhóm tham quan, trong khoảng thời gian gần đây kiêng kị nhất là truyền ra những lời nói không tốt, đặc biệt là hai nhà Uông Hoàng có nền tảng mỏng manh.

Nếu lúc này lại truyền ra những chuyện không tốt, cho dù không có chứng cứ xác thực, dư luận cũng đủ để đè chết hai nhà Uông Hoàng.

Ý đồ cướp tiền không thành, uy hiếp cha mình cũng không phải là chuyện nhỏ.

Bốn người Uông Hà hoàn toàn không ngờ người đàn ông này cư nhiên đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của bọn họ, bốn người khiếp sợ không thôi, trong lúc nhất thời, ngay cả Hoàng Thái cũng không nghĩ ra đối sách.

“Trả lại cho tôi!” Uông Hà vừa hoàn hồn thì đột ngột nhào về phía Cốc Tu Cẩn, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ vừa từ địa ngục bò lên.

Chẳng qua một người phụ nữ như bà ta làm sao có thể là đối thủ của Cốc Tu Cẩn, Cốc Tu Cẩn chỉ thoáng nghiêng người, lại đưa chân qua gạt bà ta một cái, Uông Hà liền té ngã trên đất.