Sủng Thê Chi Đạo

Chương 23: Ra ngoài




Sau khi trở về phòng, Đường Hiểu mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Tuy rằng cậu rất muốn tự mình đi lấy quần áo, nhưng cậu không biết quần áo để ở đâu, cũng không thể nào tự tìm, đành phải ngoan ngoãn vào phòng tắm tắm rửa.

Bất quá để phòng ngừa vạn nhất, cậu liền lấy một chiếc khăn lông lớn từ tủ quần áo mang vào phòng tắm.

Có chiếc khăn lông, Đường Hiểu nhất thời an tâm hơn rất nhiều, vội vàng mở nước ấm tắm rửa.

Bởi vì dưới lầu có người chờ, cậu không dám tắm quá lâu, mười lăm phút sau cậu liền tắm xong, thật cẩn thận mở cửa phòng tắm ló đầu ra, không thấy có người. Bất quá cậu thấy một bộ quần áo đặt trên giường, đó là bộ đồ mà ngày hôm qua cậu mặc đến đây.

Đường Hiểu cầm lấy quần áo sờ soạng, nhịn không được cảm thán. Quả là người hầu của Cốc Tu Cẩn, tay nghề ủi quần áo thật cao. Một bộ quần áo mấy chục đồng vuốt vào lại cảm giác thập phần sạch sẽ mềm mại, giống hệt như quần áo mới mua.

Cái này, Đường Hiểu có chút không đợi được, muốn nhanh chóng mặc vào để cảm nhận.

Nghĩ vậy, cậu lập tức kéo khăn lông trên người ra, một tay cầm lấy quần lót.

Không ngờ, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên ‘cạch’ một tiếng mở ra, tiếng động khiến Đường Hiểu đang mặc quần lót hoảng sợ, lập tức dùng tay cầm quần lót che lấy nơi non nớt đang say ngủ giữa hai chân. Đường Hiểu thề, thêm vài lần nữa thì cả đời cậu phỏng chừng không thể thoát khỏi cái bóng ma này.

“Đường Hiểu, sắp ăn cơm rồi, cậu thay quần áo xong chưa?” Giọng nói của Cốc Tu Cẩn từ ngoài cửa truyền đến.

Bởi vì ngược sáng, Đường Hiểu không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, nhưng từ ngữ khí của anh, hình như là vô ý. Có lẽ là trước khi người hầu rời đi đã không đóng cửa cẩn thận, kết quả là khi gõ cửa liền mở.

Đường Hiểu vội vàng nhặt khăn lông lên, một lần nữa bao lấy nửa người dưới của mình, sau đó nói, “Học trưởng, anh xuống trước đi, tôi thay quần áo xong sẽ xuống ngay!”

“Được rồi, nhưng mà phải nhanh lên một chút, nếu không thức ăn sẽ nguội!” Cốc Tu Cẩn tựa hồ cười một tiếng, nói xong liền đóng cửa phòng đi xuống lầu.

Thần kinh căng thẳng của Đường Hiểu rốt cuộc cũng thả lỏng, hai ngày nay thường xuyên giật mình quả thật không giống với bản thân cậu. Nếu ở đây thêm vài ngày nữa có lẽ cậu sẽ bị suy nhược thần kinh!

Vội vội vàng vàng mặc quần áo vào tử tế, Đường Hiểu lập tức xuống lầu, quả nhiên thấy Cốc Tu Cẩn đang ngồi ở ghế chủ vị, trên bàn là bữa tối đã được dọn lên, đối diện anh có khá nhiều thức ăn rất dinh dưỡng.

Đường Hiểu sửng sốt một chút, chợt hiểu những thứ này đều là chuẩn bị cho mình, nhịn không được cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ muốn trở về nhà trọ của mình. Cốc Tu Cẩn cùng quản gia của anh hết lòng chăm sóc cậu như vậy, nếu cậu đề nghị rời đi, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ rằng mình chăm sóc cậu không tốt!

“Đường Hiểu, ở đây này!” Cốc Tu Cẩn kéo ra một cái ghế nói với cậu.

Đường Hiểu đi qua ngồi bên trái Cốc Tu Cẩn, cậu phát hiện chỉ có vị trí này mới có một cái đệm ngồi mềm mại thật dày.

Cốc Tu Cẩn lấy một bát canh có độ ấm vừa phải đặt trước mặt cậu, “Vết thương của cậu còn đang trong giai đoạn hồi phục, tôi đã bảo Trương quản gia nấu canh cho cậu, nhân lúc còn nóng mau uống đi, chỉ mới một đêm mà trông cậu xanh xao hơn rồi đấy. Cậu thích ăn cái gì thì cứ việc gắp, không cần khách khí!”

Đường Hiểu vội vàng gật đầu, trong lòng cảm động đến nước mắt tuôn trào.

Sau đó, hai người bắt đầu ăn bữa tối ấm áp và an tĩnh, giống như hai lần trước, khi ăn không nói chuyện, nhưng tuyệt nhiên không có cảm giác xấu hổ.

Một bữa tối hết sức phong phú, Đường Hiểu ăn đến cực kỳ thỏa mãn, ngay cả bụng cũng no căng, trong đó cũng có công lao của Cốc Tu Cẩn. Tuy rằng khi ăn anh không nói gì, nhưng sẽ thường xuyên gắp thức ăn cho cậu. Đường Hiểu không thể nói gì, đành phải buồn bực ăn hết.

Bữa cơm này ăn hơn nửa giờ đồng hồ, Đường Hiểu tựa lưng vào ghế ngồi, nhịn không được ợ một cái.

Cốc Tu Cẩn cầm lấy khăn tay trên bàn lau sạch miệng, thấy cậu sau khi ăn cơm liền lộ ra một bộ dáng lười biếng, đặc biệt là ánh mắt nheo nheo lại, tựa như vầng trăng cong cong trông rất xinh đẹp, không khỏi cảm thấy mới mẻ. Bất quá khi tầm mắt của anh chuyển qua miệng cậu, lại phát hiện môi cậu dính một lớp dầu mỡ, liền cầm lấy khăn tay định giúp cậu lau sạch.

Đường Hiểu thấy động tác của anh liền biết anh định làm gì, thời điểm anh đến gần vội vàng nhận lấy khăn tay nói, “Học trưởng, tự tôi làm là được rồi!”

Sau đó, Đường Hiểu đem khăn tay đã lau miệng đặt lên bàn, ngẩng đầu đón nhận tầm mắt của Cốc Tu Cẩn, ánh mắt màu đen mang theo bộ dáng mỉm cười khiến cậu nhịn không được muốn dời tầm mắt, đột nhiên nhớ đến một việc định nói lúc nãy.

“Học trưởng, tôi muốn trở về nhà trọ lấy một ít đồ.” Tuy rằng hiện tại cậu đang ở biệt thự của Cốc Tu Cẩn, nhưng cậu cũng có một ít đồ vật cần phải mang đến đây, ngoài ra còn phải lấy mấy bộ quần áo để tắm rửa.

Cốc Tu Cẩn uống một ngụm nước rồi đặt ly xuống, “Thật đúng lúc, tôi cũng vừa định nói chuyện này với cậu. Nếu nhà trọ kia không thể tiếp tục ở nữa thì dọn đồ lại đây cũng tốt. Cậu muốn đi ngay bây giờ hay nghỉ ngơi một chút rồi mới đi?”

Đường Hiểu không nghĩ đến anh cũng có ý định này, sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng. Cậu nhìn ra ngoài bầu trời đang tối dần, có chút do dự nhưng vẫn nói, “Tôi định sẽ đi ngay bây giờ! Nếu học trưởng bận việc, tự tôi cơ thể đi.”

“Không bận, vốn dĩ tôi định nói chuyện này với cậu. Nếu như vậy thì chúng ta cùng đi đi, coi như là tản bộ sau khi ăn!” Nói xong Cốc Tu Cẩn liền đứng dậy, trên người anh đang mặc quần áo ở nhà, thoạt nhìn có vẻ như anh cũng không có ý định đi thay quần áo.

Đường Hiểu theo sau anh, nhịn không được hỏi, “Học trưởng, anh không thay quần áo sao?”

Một đại nhân vật như Cốc Tu Cẩn, có lẽ khi ra ngoài hẳn là phải mặc tây trang mang giày da, như vậy vừa có thể diện, lại vừa có khí thế của một ông chủ lớn.

“Không cần đâu, cũng không phải thời gian làm việc.” Cốc Tu Cẩn nhận lấy di động và chìa khóa mà Trương quản gia đưa tới, tầm mắt dừng lại dưới chân cậu, “Mau đổi giày đi, tôi ở đây chờ cậu.”

Đường Hiểu cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện mình còn đang mang dép lê. Để tránh cho Cốc Tu Cẩn đợi lâu, cậu liền bỏ chạy lên lầu thay dép.