Sủng Thê Chi Đạo

Chương 77: Một trận giảm giá đau lòng




Mọi người thấy giám đốc cư nhiên cúi đầu khom lưng đối với một người đàn ông xa lạ, một bộ thái độ khiêm tốn, ngay cả vị nữ nhân viên cực phẩm kia cũng phát hiện không được bình thường, trong cửa hàng lập tức yên tĩnh trở lại.

Sau khi biết chân tướng sự tình, ra mặt không phải là giám đốc, mà là người đàn ông kia, anh ta hờ hững quét mắt về phía nữ nhân viên đang căng thẳng kia nói, “Cô bị sa thải, xét thấy hành vi của cô gây tổn hại đối với danh dự của siêu thị, nên tiền lương tháng này trừ hết toàn bộ, thu dọn đồ đạc của cô rồi đi đi.”

Mọi người cũng không ngờ anh ta sẽ dứt khoát như vậy.

Mà ngay cả cô gái trẻ tuổi và bạn trai cô cũng không ngờ, nhất thời không kịp phản ứng.

“A a a!!! Ta cũng không chịu nổi nữa rồi!” Nữ nhân viên kia đột nhiên giống như nổi điên mà bắt đầu gầm rú lên, cô ta phẫn nộ chỉ vào người đàn ông, “Anh dựa vào cái gì trừ hết tiền lương của tôi, đó là tiền tôi dựa vào sức lao động chính mình kiếm được, rõ ràng là bọn họ không đúng, anh dựa vào cái gì cho rằng là lỗi của tôi?!”

Giám đốc thấy sắc mặt người đàn ông thay đổi, lập tức lên tiếng mắng cô ta, “Câm miệng, bản thân làm sai lại đến chết cũng không hối cải, còn dám la hét đối với ông chủ.”

Nữ nhân viên vặn vẹo quát, “Tôi có cái gì sai, tôi không sai!”

Giám đốc nhíu mày nói, “Cô nói cô đúng, nhưng cô phải biết, cho dù bọn họ không mua bất cứ thứ gì, hay là thử hết quần áo trong cửa hàng, cô cũng không được có nửa câu oán hận, đây là tố chất cơ bản nhất của một nhân viên, nếu cô vẫn luôn giữ loại thái độ này, cho dù đi đến nơi khác, tôi nghĩ cũng không có công ty nào sẽ thuê người như cô, tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi, cô tự giải quyết cho tốt đi.”

Dứt lời, ông ta liền bảo hai nam nhân viên mang cô ta ra ngoài, về phần đồng phục nhân viên trên người cô ta xem như cho luôn là được, siêu thị cũng không cần.

Nữ nhân viên một đường chửi rủa thét chói tai, rốt cuộc bị nam nhân viên khuyên bảo cô ta lúc nãy nhét một mảnh vải vào trong miệng cô ta, cuối cùng cũng thanh tĩnh.

Sau đó, giám đốc tự mình nhận lỗi với cô gái trẻ tuổi và bạn trai của cô ta, hứa sẽ giảm giá 30% cho bất cứ bộ quần áo nào mà bọn họ thích, còn tặng thêm một tấm thẻ hội viên VIP.

Hai người rất vừa lòng với kết quả xử lý này, cô gái trẻ tuổi cuối cùng vẫn mua một bộ quần áo giá gốc hai nghìn tám trăm đồng, bởi vì rất đắt, nhưng lại rất muốn mua một bộ cho bạn trai, cho nên cô mới vẫn do dự mãi mà không quyết định, kết quả bị nữ nhân viên khinh thường cô không mua nổi, mới xảy ra việc này.

Đường Hiểu vốn định rời đi cùng Cốc Tu Cẩn, nhưng vì người phụ trách siêu thị đã đến, liền đứng lại xem trò hay một lúc.

Mãi đến khi Cốc Tu Cẩn nhắc nhở cậu, Đường Hiểu mới hồi phục tinh thần.

Đang lúc hai người định đi ra khỏi cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói ngả ngớn, “Tôi còn tưởng là mình nhìn lầm, thì ra thật sự là Cốc tổng của Thịnh Đằng, khó được mấy khi Cốc tổng hạ mình đến siêu thị tầm thường của kẻ hèn này, thật sự là vinh hạnh.”

Đường Hiểu quay đầu lại ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang đi tới.

Người nói chuyện là ông chủ của siêu thị, không giống với vẻ đạm mạc nhàn nhã lúc nãy, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta tràn ngập ý cười, ý vị sâu sa nhìn bọn họ, thấy Cốc Tu Cẩn không nói lời nào, ánh mắt của anh ta lại chuyển sang người Đường Hiểu.

“A ha, chẳng lẽ tôi bị mặt trời thiêu đến phát sốt, xuất hiện ảo giác rồi hay sao, đường đường là tổng tài của Thịnh Đằng, cư nhiên lại cùng một người đàn ông đi dạo siêu thị sao?”

Môi Cốc Tu Cẩn vẽ ra một tia cười nhạt, như có như không liếc mắt nhìn anh ta.

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, cười khan nói, “Chỉ đùa một chút thôi mà.”

Đường Hiểu nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, người đàn ông này thay đổi sắc mặt không khỏi quá nhanh a, hơn nữa ngữ khí trước sau hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ bọn họ là người quen sao?

Đường Hiểu nhẹ nhàng kéo tay áo Cốc Tu Cẩn, “Anh ta là ai vậy?”

Khóe môi Cốc Tu Cẩn hơi cong lên, “Một người nhàm chán mà thôi.” Kỳ thật anh cũng không ngờ lại gặp được người quen ở đây.

Người đàn ông nhất thời bất mãn, “Cốc Tu Cẩn, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè, có người nào giới thiệu bạn bè như cậu không?” Nói xong anh ta liền tươi cười vươn tay hướng về phía Đường Hiểu, “Chào cậu, tôi tên là Ứng Mạt Dương, là bạn tốt từ nhỏ lớn lên cùng Cốc Tu Cẩn, rất vui được quen biết cậu.”

Đường Hiểu cùng anh ta bắt tay một cách tượng trưng, “Chào anh, tôi là Đường Hiểu.”

Ứng Mạt Dương cười tủm tỉm nói, “Đường Hiểu à, cái tên này không tồi, cậu và Cốc Tu Cẩn đang hẹn hò sao?”

Đường Hiểu nhất thời có chút không biết làm sao, ánh mắt người này thật nham hiểm!

Nụ cười trên mặt Ứng Mạt Dương càng sâu hơn, không ngờ nhẹ nhàng như vậy liền để lộ hết rồi, cậu thanh niên này đơn giản một cách bất ngờ, không nghĩ tới Cốc Tu Cẩn lại xem trọng người như vậy, nghĩ thế, anh ta liền trêu chọc nhìn về phía Cốc Tu Cẩn.

“Cậu quả nhiên là đồng tính luyến ái, tôi đoán quả nhiên không sai, khó trách cậu mãi mà vẫn không quen bạn gái.”

Đường Hiểu kinh ngạc, nghe thấy những lời này, dường như bạn bè trước kia của Cốc Tu Cẩn cũng không biết anh là người đồng tính luyến ái, ngay cả bạn bè cũng có thể giấu được, thật sự là rất lợi hại!

“Chuyện cậu muốn nói chỉ là việc này hay sao?” Cốc Tu Cẩn cười khẽ nói.

Ứng Mạt Dương quyết định thật nhanh, “Hai người đến mua quần áo đúng không, khó có khi gặp nhau ở đây cũng coi như là duyên phận, thế này đi, hai người muốn mua gì, tôi đều giảm giá 5% cho hai người.”

Cốc Tu Cẩn cười hỏi lại, “5%?”

Ứng Mạt Dương khụ một tiếng, “Được rồi, nể mặt Đường Hiểu, tôi giảm thêm cho hai người 30%… A không, giảm một nửa, thế nào, có phải là bạn thân không?”

Cốc Tu Cẩn vừa lòng nói, “Nếu như vậy, chúng tôi sẽ không khách khí.”

Đường Hiểu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, vụ giảm giá phân nửa này so với giảm giá 30% còn muốn hung tàn hơn, theo hiểu biết của cậu, siêu thị này ở H thị là một chuỗi siêu thị lớn rất có danh tiếng, quần áo quá đắt tiền sẽ không bao giờ sẽ treo lên bán, đó cũng là lí do vì sao người tương đối có tiền đều thích siêu thị này, bởi vì sẽ không mua nhầm quần áo quá mắc, hơn nữa kiểu dáng quần áo đều là dạng đang lưu hành hiện thời, bất quá điều này có nghĩa giá quần áo ở đây cũng sẽ không thấp hơn chỗ khác.

Rất nhanh, Cốc Tu Cẩn liền lấy hành động thực tế để chứng minh bọn họ không khách khí cỡ nào.

Hai người lại một lần đi vào cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo kia, Cốc Tu Cẩn bảo nhân viên trong cửa hàng lấy ra tất cả quần áo thuộc size của Đường Hiểu, không lâu sau, trên bàn trong cửa hàng chất đầy một đống lớn quần áo.

Cốc Tu Cẩn lại lấy ra mấy loại quần áo thích hợp với Đường Hiểu, tuy nói như vậy, nhưng có hơn mười bộ trang phục hè của thương hiệu Rita Hayworth, hơn nữa mấy bộ này đều có giá hơn một ngàn tệ.

Đường Hiểu thử cộng lại một chút, cho dù đã giảm 50%, nhưng toàn bộ cũng phải mất bảy tám ngàn tệ.

Cậu sờ soạng một chút ví tiền sáng nay lúc ra khỏi nhà cố ý mang theo, tiền ở bên trong dường như ít hơn một chút.

Đường Hiểu nhỏ giọng nói bên tai Cốc Tu Cẩn, “Học trưởng, kỳ thật không cần mua nhiều như vậy đâu, mua nhiều vậy em cũng không mặc hết, hay mình mua hai ba bộ là được rồi?”

“Mặc không hết cũng không sao, có thể để đến sang năm, hơn nữa cơ hội này sang năm không hẳn có được đâu.” Cốc Tu Cẩn cười cười trả lời, anh là cố ý muốn hãm hại Ứng Mạt Dương một phen, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Tuy nói như thế, nhưng…

Đường Hiểu trộm liếc mắt nhìn Ứng Mạt Dương một cái, từ lúc Cốc Tu Cẩn bảo những nhân viên khác lấy tất cả quần áo ra, mặt của vị đại soái ca này liền trở nên đen thui rồi.

Đường Hiểu thoáng nhìn Ứng Mạt Dương mặt tối như mực, thông qua chuyện này, cậu nghĩ người đàn ông này về sau hẳn là sẽ không dám tùy ý giảm giá cho bạn bè nữa, đây quả là một giáo huấn sâu sắc!

Sau đó bọn họ lại đi mua giầy, cũng may lần này Cốc Tu Cẩn không có mua mười mấy hai mươi đôi, chọn chọn bỏ bỏ cuối cùng chọn được bốn đôi, đương nhiên, giá cả hiển nhiên là gánh nặng nghiêm trọng đối với hầu bao của Đường Hiểu.

Khi tính tiền, người trả tiền chính là Cốc Tu Cẩn, lý do rất đơn giản, mua quần áo cho người yêu của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Cuối cùng bởi vì quần áo quá nhiều, Cốc Tu Cẩn liền bảo Ứng Mạt Dương tìm người đưa quần áo và giầy đến biệt thự, sau đó mới quyết định rời đi; người phía sau tức giận đến mức ân cần đem chuyện Cốc Tu Cẩn có bạn trai nói hết cho các bạn bè của anh biết, đương nhiên gây ra một trận oanh động.

Ứng Mạt Dương cũng không biết, phản ứng của anh ta đều nằm trong dự liệu của Cốc Tu Cẩn.

Bởi vì với tính cách của Ứng Mạt Dương, sau khi biết anh có bạn trai nhất định sẽ đem chuyện này truyền ra ngoài, so với tự nhiên để anh ta chiếm tiện nghi không không, chi bằng trước tiên chỉnh anh ta một trận, vì thế mới có một màn như vậy.

Rời khỏi siêu thị, Đường Hiểu vừa nghĩ tới vẻ mặt của người kia đã muốn cười, “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

Cốc Tu Cẩn nói, “Em muốn đi đâu?”

Đường Hiểu bối rối, kỳ thật cậu cũng không biết hẹn hò sẽ phải làm gì, bởi vì đây không chỉ là lần đầu tiên Cốc Tu Cẩn hẹn hò với người khác, mà cũng là lần đầu tiên của cậu.

Cốc Tu Cẩn thấy cậu không nói nên lời, liền nói, “Hay là mình đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong liền đi xem phim, thế nào?”

Bọn họ ở siêu thị đã tiêu hao không ít thời gian, lúc rời khỏi đó đã hơn 11 giờ.

Thật sự là muốn đi xem phim sao!

Đường Hiểu trước kia còn nghĩ rằng đây chẳng qua là do quản gia nói mà thôi, bất quá điểm này ngược lại cậu cũng biết, rạp chiếu phim là nơi hơn phân nửa số cặp tình nhân sẽ đi khi hẹn hò.

Sau đó hai người liền đi ăn cơm trưa, cơm trưa là món bít tết chính thống của Italy, bởi vì nghĩ đến lúc xem phim còn phải ăn đồ ăn vặt, cho nên Đường Hiểu không ăn quá no, sau khi ăn xong cũng chỉ nếm chút nước trái cây và điểm tâm ngọt.

Khoảng một lúc sau, bọn họ mới đi đến rạp chiếu phim.

Bởi vì là cuối tuần, nên người xem phim tương đối nhiều, hai người quyết định chia nhau hành động, Đường Hiểu đi mua đồ ăn vặt, Cốc Tu Cẩn được cử đi mua vé, trước rời đi, Đường Hiểu hỏi anh muốn ăn đồ ăn vặt gì, bất quá Cốc Tu Cẩn nói không nên lời, bởi vì anh vẫn không ăn đồ ăn vặt, thế là cậu đành phải dựa vào khẩu vị của mình, cũng giúp Cốc Tu Cẩn mua một ly cà phê.

Chờ đến lúc cậu mua đồ ăn xong trở về, đã thấy mấy người vây xung quanh Cốc Tu Cẩn.