Sủng Thê Đại Trượng Phu

Chương 9




Một tuần sau ngày hôm đó, Quan Trạch Thao ủy thác cho văn phòng thám tử điều tra về Chu Toàn Huy, lúc này, thám tử đang ở trong phòng tổng giám đốc báo cáo kết quả điều tra .

Quan Trạch Thao ngồi ở sau bàn công tác , dựa lưng vào ghế dựa, hai khửu tay dựa trên tay vịn của ghế, hai tay đan nhau ở trước ngực, sau khi nghe xong một số tin tức cơ bản, mở miệng hỏi trọng điểm .

“Mẹ cậu ta đâu ?”

” Mẹ Chu Toàn Huy ở hai năm trước đã bị bệnh qua đời .” Thám tử Vương tiên sinh vội vàng dở đến tờ giấy ghi chép mẫu thân cậu ta , trả lời anh .

” Hai năm trước đã qua đời ?” Quan Trạch Thao xác nhận lần nữa, nhận được Vương tiên sinh khẳng định trả lời .

Kia Chu Toàn Huy quả nhiên có chuyện, mẹ hai năm trước đã mất, bây giờ còn hướng Cảnh Nghị nói dối, nói mẹ cậu bị ung thư nằm viện, dùng loại lý do này tranh thủ sự đồng cảm của Cảnh Nghị !

” Cậu ta từ khi đó dần dần đam mê đánh bạc, này hai năm đã thua sạch số tiền bảo hiểm của mẹ cậu ta, tiền thuê nhà cũng đã ba tháng không nộp . Hiện tại tình trạng tài vụ ( tiền bạc ) của cậu ta rất không tốt, thẻ tín dụng ngân hàng gần như thường trống trơn, còn cùng ngân hàng tư nhân mượn tiền, lấy công việc của cậu ta hiện nay, không có khả năng trả được hết, phải bỏ trốn chỉ là chuyện sớm muộn .” Vương tiên sinh tiếp tục báo cáo .

Quan Trạch Thao càng nghe, giữa đôi lông mày càng nhíu chặt .

” Tình hình gần nhất của cậu ta như thế nào ?” Anh muốn biết sau khi Chu Toàn Huy đem ba mươi vạn mượn tới tay , làm cái gì?

” Gần nhất….” Vương tiên sinh vội vã lật xem tư liệu , nói tiếp :” Cậu ta còn có một ít tiền trả tiền thuê nhà, nhưng là ngày hôm trước liền mượn một món tiền khác …”

” Tiếp tục đánh bạc sao ?” Quan Trạch Thao nhướng mi hỏi, Vương tiên sinh gật đầu, anh không khỏi giễu cợt hừ một tiếng.

Cảm thấy, tên kia căn bản là một dân cờ bạc bất trị …Nếu như cầm ba mươi vạn trả nợ rồi thôi, kết quả cư nhiên liền tiếp tục đánh ?

Người như thế, không gặp quan tài không đổ lệ , không bị buộc đến đường cùng thì không biết hối cải !

Cậu ta nhất định sẽ lại cùng Cảnh Nghị mở miệng, cho nên anh phải báo cho Cảnh Nghị, dạy cô làm sao cự tuyệt yêu cầu của Chu Toàn Huy.

Dù sao, cho dù muốn làm việc tốt, cũng phải đem tiền tiêu trên người đáng giá giúp đỡ, bằng không liền không có ý nghĩa !

Còn có, anh phải nghĩ biện pháp bảo đảm Cảnh Nghị an toàn, bằng không có một người như vậy bên người , liền như một viên đạn chưa nổ, không biết lúc nào sẽ đột nhiên nổ tung, rất nguy hiểm !

” Vương tiên sinh, ta còn có chuyện khác nhờ các ngươi …”

Trăng sao tỏa sáng trên bầu trời, côn trùng ở trong rừng cây kêu to, ban đêm yên tĩnh , Kiều Cảnh Nghị ở tại ôn tuyền trì nhà mình ngâm nước nóng .

Cô ghé thân thể vào tảng đá bên bờ, nghiêng đầu gối lên cánh tay, từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ nước ấm khiến thân thể dễ chịu, hơi nóng mù mịt, xông lên khiến cô buồn ngủ, hồn nhiên chưa phát giác ra tiếng bước chân đang tới gần ….

Dòng nước chấn động, một đôi tay cực nóng bao phủ vai cô, ôn nhu vuốt ve .

” Anh cũng tới rồi !” Kiều Cảnh Nghị chậm rãi xốc lên mi mắt, bàn tay mềm mại cầm lấy bàn tay sau lưng kia, quay đầu mỉm cười , không giống với lúc mới ra viện, ở chỗ này gặp được anh, hoảng sợ giống như gặp quỷ …

Quan Trạch Thao cùng cô sóng vai mà ngồi, cánh tay tráng kiện vòng ở phía sau lưng cô .

” Cư nhiên bỏ ta lại một mình liền đi ngâm nước nóng !” Anh liếc cô oán giận.

” Anh còn đang xem xét tin tức hội nghị mà !” Cô chu miệng, làm cái nữ nhân không tranh cãi ầm ĩ anh còn không vừa ý !

“Anh ngày kia phải đến nhà máy tại Đại lục ( Trung Quốc ) một chuyến, em cũng đi cùng chứ ?” Đã biết tình huống của Chu Toàn Huy, anh thực sự lo lắng để mình cô ở lại Đài Loan .

” Muốn đi mấy ngày ?” Cô hỏi .

” Ba ngày .”

” Ba ngày a ..” Cô suy nghĩ vẫn còn một số công việc chưa hoàn thành .

” Lúc trước tổng biên các em nói đâu có kiêm chức, chỉ cần công việc phụ trách không có kì hạn, có thể tạm thời ly khai.” Không muốn nghe đến đáp án cự tuyệt của cô, Quan Trạch Thao không chờ cô từ từ suy xét, vội vàng nhấn mạnh ước định lúc đồng ý cô phục chức .

” Em lại chưa nói không được, anh khẩn trương như vậy làm gì ?” Kiều Cảnh Nghị bật cười khẽ đẩy anh một cái.

” Cho nên chính là được .”

Anh một tay đem cô ôm vào, để cô gối đầu lên hõm vai anh, chính mình ngửa đầu nhìn phía màn đêm đen kịt, nhìn bầu trời đầy sao, lóng lánh như kim cương, cảm thụ giờ phút yên lặng ấm áp.

” Được~~ em ngày mai phải đi cùng tổng biên xin nghỉ ba ngày .” Ngay cả mới trở lại nhiệt tình công tác, cô vẫn là lấy lão công làm chính, bởi vì anh mới là người cô yêu nhất quan trọng nhất .

Bỗng dưng, cô vỗ vỗ cánh tay anh, tâm huyết dâng trào nói :” Anh xoay người qua đây nằm sấp xuống, em giúp anh xoa bóp .”

” Lão bà của anh đối anh là tốt nhất .” Khuôn mặt anh tuấn tươi cười, thừa cơ xoay người nhéo nhéo má cô .

” Lão công em đối em cũng là tốt nhất !” Kiều Cảnh Nghị cười hì hì, từ đáy lòng nói ra, lập tức đem bàn tay mềm mại phóng tới trên vai anh, chăm chú nhu nhu ấn ấn, hy vọng có thể giúp anh thư giãn , giảm bớt mệt nhọc .

Bởi vì anh yêu thương sủng ái , cô nghĩ mình chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, cho nên mất trí nhớ đối với cô mà nói, cũng không phải gặp phải cái gì bất hạnh, ngược lại, càng có thể xác định anh yêu cô có bao nhiêu kiên định , cũng bởi vậy, cô muốn đem mình tràn ngập yêu thương dâng tặng cho anh, cảm ơn anh thủy chung như một, thâm tình bảo hộ .

” Cảnh Nghị, em thích công việc hiện tại sao ?” Trong khi nói, Quan Trạch Thao như cũ nhắm mắt lại hưởng thụ ái thể ôn nhu săn sóc .

” Thích a ! Chủ đề lại liên tục thay đổi, cho nên độ mới mẻ cao, hơn nữa tính khiêu chiến cao, cảm giác thành tựu cũng cao …. Thời gian ở đại học em vẫn luôn mong muốn khi tốt nghiệp có thể trở thành phóng viên đấy .” Cô thẳng thắn nói .

Công tác này của cô cũng chính là công việc cô đã từng làm trong phần trí nhớ bảy năm bị quên, cho nên đối với cô hiện tại mà nói, giống như là hoàn toàn mới nếm thử, đang bị vây trong giai đoạn nhiệt tình đối với công việc này .

Nghe cô hình dung như thế, Quan Trạch Thao thực sự không mở miệng được, nói anh mong muốn cô ngừng công tác, kia không thể nghi ngờ chính là tạt cho cô một chậu nước lạnh .

“Vậy cùng đồng nghiệp ở chung tốt không ?” Bởi vì lo lắng quá nhiều, lo lắng cô phiền não, lo lắng cô bối rối….Cho nên anh chỉ có thể quanh co lòng vòng thử hỏi .

” Dĩ nhiên tốt a !” Kiều Cảnh Nghị thủy chung tươi cười, thay đổi một động tác, tiếp tục lấy ngón tay cái thay anh ấn ấn kinh mạch, đùa nghịch nói .” Em xin anh, người ta chỉ cần biết rằng em là lão bà Quan Trạch Thao , nên sẽ không trở mặt với em đâu !”

Quan Trạch Thao cười cười, bờ vai run run .

Ở giữa bầu không khí an tĩnh, bọn họ im lặng vài giây, Quan Trạch Thao suy nghĩ một chút rồi mở miệng .

” Cảnh Nghị, em quá đơn thuần, có đôi khi kết giao bằng hữu phải cẩn thận chút, ngoài mặt là người tốt chưa chắc đã là người tốt, không thể hoàn toàn tin tưởng, để tránh có hại cho chính mình .” Anh cố ý chỉ điểm , không muốn vạch trần chuyện xấu tránh cho tâm hồn cô bị thương tổn .

Nội dung quá nghiêm túc khiến cô không khỏi dừng lại một chút , còn không đến mức trì độn nghe không ra ý tứ trong câu nói của anh .

” Cô đem đầu kề sát vào anh, miệng thần bí hỏi :” Anh là ám chỉ em cái gì sao ?”

Quan Trạch Thao mở mắt nhìn cô, dương môi cười .

” Không phải là ám chỉ, anh là biểu thị rất rõ ràng, em kết giao bằng hữu phải cẩn thận .” Anh đem cô kéo đến một bên, hai người cùng nhau nằm úp sấp dựa trên tảng đá , nghiêng đầu gối lên cánh tay, mặt đối mặt nói chuyện .

” Anh đang nói là A Huy phải không ?” Cô biết anh tựa hồ không quá thích Chu Toàn Huy, hơn nữa cậu ta mở miệng vay tiền cô, phản cảm càng kéo lên thêm .

Quan Trạch Thao từ chối cho ý kiến mà nhíu mày .

” Hừm, cậu ta chỉ là đúng lúc gặp khó khăn, kỳ thật con người không tệ, anh không nên có thành kiến như vậy a !” Cô cong môi liếc anh, thay Chu Toàn Huy nói chuyện .

” Em a !” Không có biện pháp thở dài, anh duỗi cánh tay tráng kiện đặt ở trên vai cô, lui mà cầu tiếp theo đột nhiên nói :” Đáp ứng anh một việc .”

” Chuyện gì ?” Cô chớp mắt to hỏi .

” Chu Toàn Huy nhất định sẽ mở miệng muốn em giúp đỡ, đến lúc đó em bảo cậu ta đến tìm anh, anh sẽ cho cậu ta mượn .” Anh thấy cùng với dạy cô cự tuyệt Chu Toàn Huy không bằng thẳng thắn muốn cô trực tiếp đem sự tình giao cho anh, để anh đến xử lí, miễn cho Cảnh Nghị ứng phó không được .

Cô kỳ quái nhìn về phía anh.” Anh làm sao biết cậu ta nhất định sẽ lại mở miệng ?” Cũng không phải thần toán ( thầy tướng số ), chuyện chưa phát sinh hiện tại có thể biết trước được ?

” Em không biết anh có siêu năng lực, sẽ biết trước sao ?” Anh nói giỡn lảng tránh câu hỏi của cô .

Nếu ở thời điểm còn không có xẩy ra bất cứ chuyện gì , để cô biết anh tìm văn phòng thám tử điều tra Chu Toàn Huy, vậy cô nhất định không thể đồng ý anh làm như vậy .

Nhưng là có biện pháp nào đâu ? Để bảo vệ cô, anh phải làm như vậy a !

” Hừ !” Cô rất không nể tình hừ một tiếng .” Vậy đợi một lúc bắt chước thần bài chà xát bài tẩy đến xem đi ! ”

” Ồ ! Nhanh mồm nhanh miệng a !”

Anh vốc nước hắt cô, tiếng cười vui đùa ầm ĩ nhất thời tràn đầy trong không gian tư mật này, về phần chuyện đáng ghét kia , liền tạm thời theo gió bay đi thôi !

Kiều Cảnh Nghị xin phép xuất ngoại ba ngày, Chu Toàn Huy cũng nước sôi lửa bỏng ba ngày, gấp đến độ thiếu chút nữa không đi nhảy sông hoàng hà , thế cho nên khi cô trở lại cương vị công tác thì đã bị cậu vội vã kéo đến phòng trà yên ắng nói .

” A Huy, cậu đây làm sao vậy ?” Cổ tay bị cậu kéo xuất hiện một vòng hồng ấn, Kiều Cảnh Nghị nhíu đôi mi thanh tú, một bên xoa bóp, một bên buồn bực hỏi .

” Cậu sao không tiếp điện thoại ?” Chu Toàn Huy mắt phiếm tơ máu, giọng điệu rất kém, gần như là trách cứ.

” Không cố ý, mình đã quên mang di động xuất ngoại .” Kiều Cảnh Nghị áy náy nói .Cô ra cửa mới phát hiện điện thoại di động đã quên cầm theo , bất quá cô nghĩ chỉ xuất ngoại ba ngày, hẳn là không có người có việc gấp tìm cô, cho nên cũng sẽ không muốn mất công trở về nhà cầm theo, sao mà biết cậu ấy sẽ tìm cô chứ ?” Cậu vội vã tìm mình như vậy, có chuyện gì sao ?”

” Cảnh Nghị, có thể hay không lại cho tớ mượn ba mươi vạn ? Tớ có việc cần dùng gấp, tớ van cậu !” Cậu đột nhiên túm chặt vai cô khẩn cầu .

Chu Toàn Huy này ba ngày xoay tiền xoay đến sứt đầu mẻ trán, lại đánh bạc thua cậu lại thêm một khoản nợ, kẻ cầm đầu phái người đến thu tiền không được, đã hung ác nói nếu như không đem nợ trả hết, chúng sẽ chạy đến tạp chí xã hội làm loạn, vậy công việc của cậu cũng không phải làm nữa !

Nghe vậy Kiều Cảnh Nghị không khỏi sửng sốt .

Hảo thần a ! Trạch Thao thật là biết trước a, đoán A Huy sẽ lần nữa mở miệng vay tiền , hiện tại thật sự ứng nghiệm a !

” Nhưng là….Cậu lần trước không phải là đã mượn ba mươi vạn sao ?” Kiều Cảnh Nghị nghĩ kỳ quái, lập tức lại thay cậu bắt đầu lo lắng :” Chẳng lẽ là bá mẫu có vấn đề gì sao ?”

Chu Toàn Huy vốn có chút lúng túng, tìm không ra lý do tốt , lúc này lại nghe cô nhắc nhở, dứt khoát liền theo lời cô tiếp tục lừa tiếp vậy .

” Đúng…Đúng ! Bà ấy đột nhiên chuyển biến xấu, cần gấp rút làm phẫu thuật, tớ không có đủ tiền có thể gánh vác ,…Cậu cho tớ mượn đi ! Hảo tâm có hảo báo ( lòng tốt sẽ có hồi báo ), tớ sẽ rất cảm kích cậu !” Thanh âm từ chần chờ nho nhỏ đến đánh bạo kéo cao âm lượng, giọng điệu cậu cấp thiết , ánh mắt cuồng loạn .

Thì ra là như vậy, khó trách cậu ấy gấp gáp như vậy ! Kiều Cảnh Nghị thông cảm nhìn cậu .

” Hiện tại sổ tiết kiệm cùng con dấu của mình đều giao cho lão công mình giữ , bất quá cậu yên tâm, anh ấy từng nói nếu cậu còn cần , có thể tự mình đến tìm anh ấy, anh ấy sẽ cho cậu mượn .” Cô y theo Quan Trạch Thao nhắn nhủ qua nói cho cậu nghe .

Chu Toàn Huy chấn trụ ( chấn động mà đứng im ), trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời .

Cậu sở dĩ chấn trụ, một là bởi vì Kiều Cảnh Nghị con đường này có thể bị chặt đứt, một là hoài nghi Quan Trạch Thao có phải đã phát hiện cái gì không, mới có thể nói như thế, còn muốn cậu đi tìm anh ?

” Đừng ngại, tình trạng bá mẫu nguy cấp như thế, cậu liền đi Hồng Trạch tập đoàn tìm lão công mình đi ! Mình cho cậu số điện thoại di động của anh ấy, cùng anh ấy hẹn thời gian .” Kiều Cảnh Nghị đổi lại lôi kéo cậu trở lại phòng làm việc, ở trên giấy ghi chép ghi xuống một dãy số.

Chu Toàn Huy kinh ngạc nhìn tờ giấy trong tay mình, tâm phiền ý loạn, hoang mang lo sợ.

Quan Trạch Thao này nhắn nhủ cái quỷ gì, rõ ràng là muốn dẫn cậu vào hũ mà ! Cậu biết rõ,lúc này nếu như đi, không chỉ trăm phần trăm không cầm được tiền, còn có thể bị cảnh cáo giáo huấn một trận !

Thảm, một lòng đem hy vọng ký thác trên người Kiều Cảnh Nghị, kết quả nhưng lại đào không được tiền .

Này nên làm cái gì mới tốt ?

Lúc chập tối, Kiều Cảnh Nghị gọi điện cho Quan Trạch Thao, hướng anh báo tối nay phải trễ mới tan tầm, bởi vì có quan hệ với ba ngày trước xin nghỉ, một số công việc lâu ngày cần phải tăng ca xử lí, đồng thời, cô cũng nhắc tới buổi trưa Chu Toàn Huy lần nữa mở miệng vay tiền .

” Cậu ấy không có đi tìm anh sao ?” Kiều Cảnh Nghị buồn bực hỏi.Kỳ quái, A Huy gấp thành như vậy, thế nào lại không tìm Quan Trạch Thao .

” Cậu ta làm sao có thể dám đến tìm anh !” Quan Trạch Thao ở đầu kia điện thoại cười nhạo .

” Vì sao không dám ?” Anh nói khiến cô không hiểu .

” Đó là bởi vì trong lòng có quỷ !” Quan Trạch Thao nói thầm.

Anh đoán, Chu Toàn Huy hẳn là biết trò lừa bịp của mình bị anh vạch trần, cho nên không dám theo lời Cảnh Nghị tìm đến anh .

” Hả ?” Cô không nghe rõ nên hỏi lại .

” Không có việc gì, em yên tâm được rồi, Chu Toàn Huy không đến tìm anh, cũng sẽ không lại tìm em nữa .” Không thể giải thích cho Cảnh Nghị , không sẽ lại làm cô phiền muộn .

” Thế nhưng, mẹ nó bệnh …” Cô không suy nghĩ mà nói, Quan Trạch Thao nhưng bỗng nhiên cười ha hả .

” Kiều Cảnh Nghị tiểu thư, em nói lời thô tục ! Ha ha…” Này tiểu nữ nhân khả ái, thật đúng là làm anh vui vẻ, ngay cả loại chuyện không thoải mái này cũng có thể khiến anh cười như vậy .

Kiều Cảnh Nghị dừng một chút, mới bừng tĩnh đại ngộ, hiểu rõ mình nói gì đó, khuôn mặt không nhịn được hồng thành một mảng .” Em không phải cố ý …”

” Được rồi, đừng nói cậu ta nữa . Em hôm nay tăng ca sẽ rất khuya sao ?” Quan Trạch Thao không muốn nhắc tới Chu Toàn Huy, nói sang chuyện khác .

Kiều Cảnh Nghị lục lọi văn kiện trên bàn nói :” Hẳn là không quá muộn, đại khái 7 , 8 giờ có thể kết thúc công việc .”

” Ừ, vậy cũng được. Bất quá em phải nhớ ăn tối , không nên bị đói .” Anh thấp giọng dặn dò, cùng cô nói chuyện ngữ điệu chính là đặc biệt ôn nhu .

” Em biết, anh cũng thế nhé !” Cô mỉm cười ngọt ngào .

” Em hôm nay có lái xe không ? Có muốn lão Trần qua đón không …” Anh hỏi lại, nghe được cô nói tăngc a, liền nghĩ lo lắng chuyện rất nhiều .

” Em có lái xe .” Cô cười ngắt lời anh.” Sớm đã có chuẩn bị tâm lý tăng ca, cho nên hôm nay lái xe đi làm a.“

” Được rồi, lúc về, lái xe cẩn thận .” Quan Trạch Thao trong mỗi câu đều nồng đầm quan tâm cùng dặn dò .

” Đã biết , anh càng lúc càng giống ông cụ non nói không ngừng !” Cô mỉm cười trêu chọc, giọng điệu còn phát ra tiếng cười bướng bỉnh khanh khách .

Cư nhiên dám nói anh giống ông cụ non ?!

” Kiều Cảnh Nghị —–” Anh bực bội gầm nhẹ tên cô .

” Bye bye.” Cô nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó che miệng cười trộm, nghĩ đến đầu kia điện thoại Quan Trạch Thao tức giận đến giơ chân, cô mang theo mimt cười tăng ca.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, mọi người hoàn thành công việc liền rời đi, phòng làm việc nhân viên càng lúc càng ít ….

Tám giờ kém 5 phút tối, Kiều Cảnh Nghị cũng kết thúc công việc rời khỏi tạp chí xã hội, đi xuống tầng hầm bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe về nhà .

Cô hướng chiếc Beetle * màu xanh đi đến, ấn mở khóa từ điều khiển từ xa, sau đó mở cửa xe — (* xe bọ cánh cứng )

” A..” Đột nhiên, phía sau có người chế trụ cô, cô theo phản xạ kêu sợ hãi đồng thời ra sức giãy dụa .

” Ngô ngô ngô …” Tiếng thét chói tai bởi vì miệng bị che mà dừng, chuyển thành tiếng kêu rên, một cỗ mùi hương quái dị lập tức chui vào trong mũi, cô cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, tay chân nhanh chóng vô lực, rất nhanh, hắc ám đột kích (đêm tối bao trùm ), cô hôn mê bất tỉnh ….