Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 11: Nữ nhi, ta đây!




Edit: An Bi Nhi

Âm thanh của thiếu nữ trong trẻo nghe rất êm tai, là loại trong sáng, rõ ràng có kéo dài âm cuối, nhưng không có cảm giác nũng nịu, nghe xong thấy rất thoải mái. Nhưng chỉ là nghe thôi, trong mắt Mộc Phỉ lóe lên tia sáng khác thường rồi lại trở về bình thường, trong lòng tức giận vì trong tâm hồn mình lại lưu luyến cảm giác đó. 

Cũng may, trong cơ thể nhỏ bé của Mộc Phỉ có một linh hồn cường đại đang cư trú.

Mộc Phỉ khẽ nâng khóe môi, lắc đầu cười, đôi mắt liếc sang thấy sắc mặt tái nhợt của Viêm Dục đã tiêu tan không ít, mới dần yên tâm, nhỏ giọng nói: “Sao rồi, có thể đứng lên chưa?”

Viêm Dục gật đầu, một tay chống xuống đất, thử đứng lên. Một cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn đưa tới trước mặt hắn, Viêm Dục ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt Mộc Phỉ như đang cười, có ánh sáng lấp lánh tỏa ra, nàng nói: “Có phải cảm thấy cả người bủn rủn không? Diễn Đàn Lần sau không phải nghĩ nhiều, nhất là trong hoàn cảnh hỗn loạn này.”

Nàng cái gì cũng biết sao? Nữ nhi, thật lợi hại.

Ngón tay thon dài đều đặn bấu vào cổ tay nhỏ nhắn của Mộc Phỉ, lại cố ý dùng ít sức, tim hắn không đành lòng dùng sức, chỉ sợ làm hỏng cánh tay nhỏ trước mặt.

"Tiểu Nhiễm, sao muội lại ở đây, Thiên Kỳ đâu?" Trong đôi mắt của Tưởng Vũ không giấu nổi vui mừng. 

Liễu Nhiễm là muội muội dfienddn lieqiudoon của hảo bằng hữu Liễu Thiên Kỳ, một thiếu nữ thẳng thắn hoạt bát.

"Ha ha, ta còn tưởng ngươi mải trò chuyện với Tiểu Nhiễm, quên mất ta rồi.” Tiếng cười sang sảng liên tiếp truyền tới, một bóng dáng cao lớn rắn rỏi mạnh mẽ từ chỗ khuất đi ra, xem ra là một nam nhân rất cao lớn, cao khoảng 180, bộ dáng cao to lừng lững, gương mặt nhìn qua lại rất bình thường.

Mắt to mày rậm, mũi cao tinh xảo, môi mỏng sắc bén, ngũ quan mà tách ra để ngắm thì tựa như kiệt tác điêu khắc được trời cao chiếu cố, nhưng kết hợp lại thì nhan sắc bị giảm đi, quả nhiên, ông trời rất công bằng. 

Mỹ nam cũng phân ra đẳng cấp, cực phẩm mỹ nam là đẹp trên mức trung phẩm mỹ nam.

Giống như hiện tại, Mộc Phỉ nhìn Tưởng Vũ rồi tới trước mặt huynh muội Liễu thị, con ngươi vòng đi vòng lại trên mặt hai người.

Ừm, loại người máy này rất kỳ lạ, khó trách nàng cảm thấy Liễu Thiên Kỳ quái dị, thì ra là gương mặt này giống như Liễu Nhiễm.

Gương mặt thật giống nhau.

"Nếu đến đông đủ rồi, chúng ta lên trấn trên đi, hoạt động giám bảo hiếm khi tổ chức cũng sắp bắt đầu rồi, kết thúc vừa đúng lúc ăn cơm. Lần này người may mắn sẽ được ăn ở Đệ nhất lâu Trấn Tương Lâu, nơi đó có túy tiên áp rất ngon, vừa ngọt vừa thơm, ngửi thôi đã chảy nước miếng rồi."

Khi nhắc tới túy tiên áp, sắc mặt Liễu Thiên Kỳ thả lỏng, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt hướng về phương xa, khiến Mộc Phỉ sinh ra một loại ảo giác, giống như Liễu Thiên Kỳ đang uống túy tiên áp rồi.

"Người cử hành giám bảo là đường ca của Thiên Kỳ, Liễu bảo chủ." Tưởng Vũ nhỏ giọng giải thích nghi vấn bên tai Mộc Phỉ.

"Ca ca, thật mất mặt, không cần lộ ra vẻ mặt thèm thuồng giống muội như thế, đúng là phá hủy hình tượng của muội!" Liễu Nhiễm trợn mắt nhìn lên trời, đưa tay véo thịt mềm ở hông Liễu Thiên Kỳ một cái, môi anh đào cong lên, đáng yêu như nước mật đào, ngon ngọt trong miệng.

Liễu Thiên Kỳ thu hồi ánh mắt, không được tự nhiên ho khan một tiếng, âm thầm trừng mắt nhìn Liễu Nhiễm một cái, như đang trách nàng không nể mặt mình trước mặt mọi người, nhưng bộ dạng hung hăng của hắn bị ánh mắt cưng chiều phá hư hết.

"Mộc Phỉ, diện mạo Thiên Kỳ và Tiểu Nhiễm rất giống nhau, trong đám huynh đệ tỷ tỷ thì quan hệ của hai người tốt nhất đấy, đó là phương thức thân mật mà bọn họ thể hiện khi ở chung."

Tưởng Vũ thấy Mộc Phỉ vẫn cong môi nhìn chằm chằm Liễu Thiên Kỳ, đoán nàng kinh ngạc với sự đụng chạm của hai người, liền cúi đầu giải thích bên tai nàng.

Liễu Nhiễm nghe thấy Tưởng Vũ nói chuyện, lập tức nhảy sang bên cạnh Tưởng Vũ, kéo cánh tay hắn bất mãn làm nũng: "Vũ ca ca, ca thường luôn miệng gọi Mộc Phỉ muội muội, sao ca không giới thiệu cho muội vậy?"

Tưởng Vũ gãi đầu, chỉ cười một tràng.

Liễu Nhiễm cũng không để ý đến hắn, chen vào giữa Mộc Phỉ và Tưởng Vũ, giơ tay nhỏ nhắn trắng mịn ra với Mộc Phỉ, ngọt ngào tự giới thiệu: "Mộc Phỉ muội muội, tỷ tên là Liễu Nhiễm, tỷ lớn hơn muội một tuổi, muội có thể gọi tỷ là Nhiễm tỷ  tỷ. Tỷ và ca ca, còn có Vũ ca ca từ nhỏ lớn lên với nhau."

Giọng thiếu nữ trong trẻo như nước suối chảy qua khe đá đi vào tim của Mộc Phỉ, hơi thở tinh khiết chất phác phả vào mặt, trên má có lúm đồng tiền thật sâu, sáng chói hấp dẫn ánh mắt của Mộc Phỉ, nàng không tự chủ nắm tay Liễu Nhiễm, cũng đứng lên cười theo: “Được ạ, Nhiễm tỷ tỷ, gọi muội là Phỉ muội muội là được.” 

"Được, Phỉ muội muội, chúng ta nhanh lên một chút đuổi theo họ, muội xem, ca ca nghe thấy có túy tiên áp, đôi chân kia đi nhanh như gió, thật vui vẻ.”

Lông mi Liễu Nhiễm rất dài, cong tự nhiên, lúc cười khóe mắt cũng cong lên, độ cong giống như khóe môi, cộng thêm trên khuôn mặt có hai má lúm đồng tiền thật sâu, giống như búp bê khiến người khác yêu thương.

Cuối cùng Mộc Phỉ cũng phát hiện nàng khác Liễu Thiên Kỳ ở đâu, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng Liễu Nhiễm xinh đẹp hơn là do cười lên có má lúm đồng tiền mà Liễu Thiên Kỳ không có.  

Lúc nàng ngơ ngẩn suy nghĩ, không để ý Liễu Nhiễm đã chạy về phía trước. Nàng không chú ý nên lòng bàn chân trẹo đi, cơ thể ngã sang bên cạnh. 

"Cẩn thận."

"Cẩn thận."

Hai âm thanh đầy lo lắng đồng thời vang lên, Viêm Dục đi theo phía sau Mộc Phỉ duỗi một cánh tay ra, thuận thế ôm Mộc Phỉ vào ngực mình, đau lòng khẩn trương quan sát Mộc Phỉ một lúc, mới dời mắt sang cánh tay giơ ra nhưng chậm hơn hắn một bước của Tưởng Vũ.   

"Nữ nhi, có ta đây." Ánh mắt của Viêm Dục vừa như cảnh giác, vừa như chiếm hữu liếc sang Tưởng Vũ, đơn giản tuyên bố quyền sở hữu. 

Liễu Nhiễm như bị chóng mặt, cơ thể cũng lảo đảo muốn ngã, đúng lúc ngã vào trong vòng tay chưa kịp thu lại của Tưởng Vũ. 

Tưởng Vũ dịu dàng hỏi câu “Không sao chứ?" rồi đỡ nàng dậy, thân thể hơi nhích ra kéo giãn khoảng cách với nàng. Ánh mắt lại không rời khỏi hai người đang ôm nhau, hắn cười tươi như hoa, giọng nhẹ nhàng bình tĩnh: “Bây giờ là ngươi, tương lai thì chưa chắc!” 

Lông mi Mộc Phỉ rủ xuống, định thoát khỏi vòng ôm của Viêm Dục, sắc mặt không thay đổi, như không nghe thấy gì. 

Liễu Nhiễm ngạc nhiên nhìn Viêm Dục lại nhìn Mộc Phỉ, cuối cùng lại nhìn Tưởng Vũ, như đang suy nghĩ điều gì đó. 

Không khí bỗng ngưng đọng trong thời gian ngắn, Liễu Thiên Kỳ là người phá vỡ tình trạng này, giọng hắn từ xa truyền tới, đôi tay tạo thành hình cái loa hướng về phía bọn họ, đứng ở bên đường hét, âm thanh vang dội mười phần trung khí: “Này ~ mau lại đây ~ sắp bắt đầu rồi ~!”  

Mộc Phỉ chau mày, nhìn bộ dạng của Liễu Thiên Kỳ, hình như đã luyện tập qua, hít thở sâu, rất tốt! 

"Nhanh lên một chút thôi." Tưởng Vũ bên cạnh rất nhanh phản ứng, câu nói kia như gió thoảng, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn tiêu tan rất nhanh, hắn cười thả lỏng, thúc giục người phía sau nhanh đuổi theo Liễu Thiên Kỳ, vừa đi vừa đáp lại: “Xem bộ dạng vội vàng của ngươi kìa, bao lâu không được ăn đồ mặn rồi hả?” 

Lúc này, Liễu Nhiễm tập trung vào Mộc Phỉ và Viêm Dục, nàng mất hồn ba giây rồi há hốc miệng, trong mắt ánh lên tia sáng, tay nhỏ trắng nõn che miệng để tránh kêu ra tiếng. Sau đó xoay người nhanh chóng đuổi theo Tưởng Vũ, giọng nói trong trẻo của nàng bị gió át mất, chỉ nghe được một câu. 

"Trời ơi, thần tiên lạc xuống phàm trần rồi, quả là mỹ thúc thúc!” 

Mộc Phỉ lay cánh tay của Viêm Dục, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của hắn, tức giận nhìn về phía hắn, khi thấy đôi mắt uất ức liền chịu thua, cuối cùng không tránh hắn nữa, thở dài rồi bước nhanh hơn.