Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 17: Ta cũng theo ngươi




Sau khi cơm nước no nê, vì trong nhà có chuyện nên Liễu Nhiễm và Liễu Thiên Kỳ cáo từ về trước. Chỉ để lại mình Liễu Thiên Sở bầu bạn với cha con Viêm Dục Mộc Phỉ và Tưởng Vũ.

Nghe thấy Mộc Phỉ muốn đi dạo, Liễu Thiên Sở đặc biệt sai hai tên thuộc hạ đi theo, giờ phút này đang ôm đồ của Mộc Phỉ mua, dầu muối tương dấm gạo mì bột phấn một cái cũng không thiếu, ngay cả trong tay Tưởng Vũ cũng cầm một bao quần áo, bên trong đựng vài bộ quần áo nàng mới mua.

Trên đường đi, chân mày bé gái lúc nhíu lại lúc dãn ra, thỉnh thoảng khóe môi giơ lên rồi kéo xuống, Tưởng Vũ bên cạnh nhìn nàng thấy chóng mặt:

“Mộc Phỉ, muội gặp vấn đề gì sao?”

Liễu Thiên Sở đi sau mấy bước, hắn cũng chú ý thấy Mộc Phỉ khác thường, nhưng ngại vì mới bị nàng chơi xỏ, không mở miệng hỏi thăm, nghe thấy Tưởng Vũ hỏi nghi ngờ trong lòng hắn, lỗ tai dựng thẳng cao lên, tập trung chú ý vào người Mộc Phỉ.

“Ôi, cuộc sống thật không dễ chịu nha, tiêu tiền như nước, mới mua được mấy thứ, vậy mà tốn hết hai lượng bạc của ta rồi, chẵn lẽ ta phải suốt đời buôn ba vì hai lượng bạc sao? Haizz” Nói xong thở dài một tiếng, Mộc Phỉ cúi đầu, không nói nữa, lông mày Liễu Diệp vo thành một nắm, nàng hiển nhiên còn yêu cả bạc.

Khóe miệng Liễu Thiên Sở  vì co quắp nên mới không chửi ra tiếng, nhìn đế quốc hưng thịnh này, mai sau có người kế nhiệm, sẽ quan tâm hai lượng bạc sao?

Làm nữ nhi của hắn, vì hai lượng bạc mà tiếc nuối hao tổn tinh thần, quả thật làm mất mặt phụ thân của ngươi!

Muốn mở miệng giảng giáo Mộc Phỉ, thì thấy Viêm Dục cảm động gật gật đầu, phụ họa nói:

“Nữ nhi đúng, muốn tiết kiệm tiền, chúng ta nghèo.”

Phốc~ Liễu Thiên Sở muốn phun ra một ngụm máu, Viêm Dục mà nghèo? Ha ha, vậy Triêu Dương đế đô ra đồng làm ruộng à!

“Phụ thân thật hiểu lòng con, sau khi trở về chặt củi nhiều luyện tay một chút, dùng búa tốt liền đi săn thú.” 

Mặt Mộc Phỉ vui mừng vỗ vỗ vai Viêm Dục, nhân cơ hội ép hắn lao động kiếm tiền.

Phốc~Rốt cuộc Liễu Thiên Sở cũng phun ra một ngụm máu, đốn củi luyện tay, cầm búa săn thú, đối phương có phải là Viêm Dục không? Cầm búa dứt khoát đập vào đầu cho hắn chết đi, loại đả kích như này, tâm can không chịu nổi.

Đi vài bước liền nghe được vài câu không thể giải thích được của Mộc Phỉ, từ bước chân lảo đảo dần tập thành bước chân vững chắc, chỉ gần nửa canh giờ Liễu Thiên Sở liền phục hồi như trước, trong lòng xem năng lực chịu đựng của mình thật cứng rắn.

Sau khi hắn thích ứng với sự tinh quáiDiễễnđàànlêêquýýđôôncủa Mộc Phỉ, tiêu sái đi theo nàng và bên cạnh Viêm Dục, bắt đầu dạo phố. Lúc thì ném vài cái mị nhãn cho mấy thiếu nữ trẻ tuổi đang bắn ra trái tim trong mắt, lúc thì hôn gió với mấy cô nàng đang nhìn hắn si mê, rất thích ý.

Khóe miệng hắn cười toét đến tận mang tai, nhìn bộ dạng rắm thúi của hắn Mộc Phỉ rất muốn cho hắn một quyền.

Thục nữ không bao giờ động thủ chỉ dùng tài ăn nói, vì vậy, hai mắt Mộc Phỉ mở thật to, nghiêng đầu nhỏ, để cánh tay trống rỗng, cười tinh khiết tựa như búp bê:

“Thiên Sở thúc thúc, chúng ta nhiều đồ như vậy, làm sao mang về hết đây?”

Liễu Thiên Sở đang chìm đắm trong nụ cười của một thiếu nữ yểu điệu mềm mại đáng yêu, mày đi mắt lại với nàng ấy, thuận miệng đáp lại:

“Không sao, nhà thúc thúc có xe ngựa, có thể đưa các ngươi…”

“Thúc thúc muốn đưa xe ngựa cho ta và phụ thân? Thật sự tốt quá, cảm ơn người nha thúc thúc.” Mộc Phỉ nhanh chóng chặn lời nói của Liễu Thiên Sở lại, âm thanh như trân châu rơi xuống, chữ chữ mát mẻ, thời điểm Liễu Thiên Sở chưa kịp phản ứng liền sai hai người hầu phía sau hắn:

“Các ngươi nhanh bỏ những món đồ này vào trong xe ngựa. Thuận tiện lái xe đến rước chúng ta, chúng ta không có thời gian, muốn về nhanh.”

Mị nhãn Liễu Thiên Sở chưa kịp bắn ra, chân lảo đảo ngã vào người cố ý đi qua hắn, nghe tiếng khen của một đại thẩm. Một mùi hôi nách gay mũi sộc vào trong mũi của Liễu Thiên Sở, hun đến mức khiến hắn ho sặc sụa.

Cánh tay còn muốn thô hơn tay của Mộc Phỉ đang gắt gao ghìm cổ hắn, cái môi như hai miếng lạp xưởng mở ra như lỗ đen vũ trụ, cười nũng nịu:

“Liễu bảo chủ, nếu xem trọng thiếp thì hãy nói ra, chứ ở ngoài đường ôm ôm ấp ấp, thiếp rất ngượng ngùng.”

Hôi nách cộng thêm mùi son phấn dỏm hun Liễu Thiên Sở muốn choáng váng đầu óc, cặp mắt chảy ra nước. Muốn phản bác lại nhưng bị va chạm khiến lời nói liền biến thành mây khói theo gió bay đi.

Mắt Mộc Phỉ trợn tròn, núp sau lưng Viêm Dục ló đầu ra thưởng thức một màn kinh người, thân hình cường tráng kia cánh tay to lớn đang ôm eo Liễu Thiên Sở, nhìn thế nào cũng hài hòa.

Chẳng lẽ đây là phong tục của địa phương này? Đùa giỡn thiếu nam ngay giữa đường phố.

“Phụ thân, ngươi không được học thúc thúc nha, nếu mà làm loạn con cho người và ả ra ngoài đường ở, con không để yên cho người.”

Mộc Phỉ nhìn say sưa, không quên chỉ vào hai người đang ôm nhau kia chỉ dạy cho Viêm Dục.

Viêm Dục khinh bỉ nhìn rồi thu hồi ánh mắt, khinh bỉ trả lời với Mộc Phỉ:

“Ánh mắt, kém cỏi!”

Phốc~Mộc Phỉ cười phá lên, lại nhìn một xíu, chỉ tay vào Liễu Thiên Sở đang cầu cứu, lắc đầu thở dài nói:

“Quả thật, ánh mắt thật kém cỏi, hạng người cực phẩm như vậy người bình thường không thể tiêu thụ nổi.”

Liễu Thiên Sở hận không thể đập nát gương mặt đang cười của Mộc Phỉ ở đối diện, thân thể hắn cũng không tệ, nhĩ lực rất tốt, đoạn đối thoại của Mộc Phỉ và Viêm Dục bị hắn nghe không sót một chữ, nếu không phải đại thẩm trước mặt lớn tuổi, hắn nhất định ném ả thật mạnh trên đất.

“Liễu bảo chủ, chàng muốn đưa thiếp đi nơi nào? Trở về đại trạch hay là đi Hương Các tìm phòng? Chỉ cần chàng nói, đi đâu, thiếp cũng nguyện ý.” Đại Thẩm cảm thấy rất tốt, Liễu Thiên Sở trắng trẻo tuấn tú, rất thuận mắt ả.

Mày kiếm nhọn, đôi mắt ngập nước thẹn thùng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như được điêu khắc khiến người khác say mê.

Quả thật là tình lang trong mộng của các nữ nhân nha!

Đại thẩm gian nan nuốt nước miếng, ả muốn rụt rè, ả muốn nhịn xuống, phải kiên nhẫn, nhìn ánh mắt ghen tỵ cùng hâm mộ của các cô gái xung quanh, trong lòng có cảm giác cực kỳ ưu việt. Ưỡn bộ ngực to lên, cúp 38C đung đưa theo động tác của ả, úp mặt Liễu Thiên Sở xuống, dòng điện tê dại truyền khắp toàn thân:

“Liễu bảo chủ, chàng không cần vội vả như vậy, không được đụng loạn nha, thiếp, thật là nhột… ưmh hừ.”

Đại thẩm như làm nũng lay động thân thể cao lớn, lớp mỡ trên người cũng rung theo, giọng nói giống như vịt đực rên rỉ.

Cuối cùng Liễu Thiên Sở không nhịn được nữa “ọe ọe” ói lên ói xuống, nôn toàn bộ mỹ thực vào quần áo màu xanh của vị đại thẩm kia.

“Oa! Quần áo mới của lão nương, bị ngươi làm dơ rồi! Đi chết đi đồ ẻo lả, ta không chơi nữa, cút xéo!”

Đại thẩm đau lòng níu lấy một góc áo dính bẩn của mình, cánh tay dùng sức vung, thân thể Liễu Thiên Sở liền bị ném ra ngoài, thân hình bay lên không trung rồi rơi xuống đất, thân thể lảo đảo lui về phía sau mấy bước phải dựa vào tường mới đứng vững, rồi lại nôn ra tiếp.

Hắn bị chê, một nam nhân anh tuấn xinh đẹp lại bị mụ béo kia chê!

Hắn một đời anh minh, đến nay liền bị hủy, bị phá hủy sạch sẽ!