Sủng Thiếp Dưỡng Thành Ký

Chương 14: Trăng tròn




Bàn tay rắn chắc ấm áp của nam nhân cùng với tiểu cô nương như nàng là hoàn toàn bất đồng, A Hạo giương mắt nhìn, rất muốn rút tay về nhưng lại có chút do dự.

Nàng là nha hoàn, sao lại có thể để chủ nhân tự bung dù được?

một bên Tiêu Ngọc Đề lại nói:

""A Hạo tỷ tỷ đừng để ý, ca ca ta xưa nay đều không thèm quan tâm những lễ nghi phiền phức này.’’ Nàng nghĩ nghĩ lại nói:

""Nếu không thì thế này, ca ca che dù cho ta, tỷ đến đi cùng với Tương Tư đi.""

A Hạo không biết biện pháp này có được không, ngước mặt lên nhìn thế tử. Thấy sắc mặt hắn rất khó coi, nhất thời không dám tự tiện quyết định. Chỉ là Lục cô nương tính tình nôn nóng, chạy đến đi kế bên thế tử. A Hạo cũng không còn đường lui, đành phải đến chỗ nha hoàn Tương Tư, che cùng dù với nàng.

Hai chủ nhân đi ở đằng trước, nha hoàn các nàng đi theo phía sau.

A Hạo nhìn Tương Tư bàn tay lạnh đến đỏ cả lên, nói:

""Để ta giúp ngươi.’’

Tuổi tác của Tương Tư và A Hạo cũng gần bằng nhau, nàng có một gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu khiến mọi người đều yêu thích. Tương Tư cười sáng lạng, nhiệt tình nói:

""không sao đâu, dù sao cũng sắp đến rồi mà.’’ Trong lòng lại nghĩ: Lục cô nương gọi A Hạo một tiếng tỷ tỷ, nàng nào dám sai bảo A Hạo chứ? Tương Tư nhìn thoáng qua hai người đằng trước, nhỏ giọng nói:

""Thế tử thật đẹp trai, ngươi thấy có đúng không?’’

A Hạo gật đầu tỏ vẻ tán thành. Người anh tuấn như thế tử, người nào mới nhìn thấy không khen mới là lạ.

đi đến cổng lớn, bên ngoài đã sớm chuẩn bị hai chiếc xe ngựa. A Hạo nhìn phía trước có một chiếc xe của Lục cô nương liền hiểu được bên trong chính là Quốc Công phu nhân, rồi sau đó mới là xe của thế tử. Xe ngựa này ngay cả một cái ghế nhỏ để đi lên cũng không có, thế tử là nam nhân lại cao to nên nhẹ nhàng liền có thể lên xe, nhưng nàng lại…

A Hạo có chút khó xử, tìm cách leo lên, dù có hơi khó coi chút nhưng lên được là tốt rồi. Thế nhưng nàng vừa vén váy định trèo lên thì bên trong vươn tới một cánh tay.

""Thế tử?’’ A Hạo kinh ngạc nói.

Tiêu Hành sắc mặt như thường, chỉ nói một câu:

""đi lên đi.’’

Thời tiết quá lạnh, A Hạo cũng không dám đứng ở ngoài quá lâu, đưa tay nắm lấy tay của thế tử, nhờ lực đạo của hắn mà leo lên xe. Vừa đi lên, A Hạo nhanh chóng rút tay lại, hướng về phía Tiêu Hành nói:

""Cám ơn thế tử.’’

Tiêu Hành ""Ừ’’ một tiếng, chậm rãi thu tay lại, lúc sau liền không nói gì nữa.

Xe ngựa chạy thật nhanh, thoáng chốc đã tới Tuyên Bình Hầu phủ.

A Hạo duỗi tay đem màn che đẩy ra một chút, nhìn ra bên ngoài.

Là một trong số những gia tộc lớn ở Yến Thành, tuy rằng hôm nay có tuyết lớn nhưng cho cùng vẫn không ảnh hưởng đến cảnh tượng náo nhiệt ở Tuyên Bình Hầu phủ.

A Hạo xuống xe ngựa, liền bị trang sức của người ở xe ngựa gần đó cuốn hút tầm mắt.

Theo bản năng A Hạo đi đến xem.

Phía trên đi xuống hai cô nương trẻ xinh đẹp, dáng người thướt tha yêu kiều, bộ dáng làm người phải rung động. cô nương đi ở phía trước dáng người hơi gầy, búi một búi tóc ở phía sau, trên đầu cài một cây trâm hình hoa hải đường, trên người một thân áo choàng màu xanh; phía sau là một cônương nhỏ nhắn, tuổi chừng nhỏ hơn một chút, tóc búi hai bên, có lẽ là tỷ muội cho nên ăn mặc và trang điểm rất giống nhau.

Hai vị cô nương đằng trước đi tới chỗ xe Lan thị, mỉm cười ngọt ngào gọi:

""Dì.’’ Sau đó xấu hổ nhìn qua Tiêu Hành gọi một tiếng ""Hành biểu ca.’’

Lan thị nghe xong, mặt tươi cười nhìn hai vị cô nương, nhịn không được khen:

""Vi nhi và Như nhi càng ngày càng xinh đẹp động lòng người.’’

A Hạo lúc này mới biết, hai vị cô nương đó là hòn ngọc quý trên tay Định Viễn Hầu- Giang đại cô nương Giang Bích Vi và Giang nhị cô nương Giang Bích Như. Hai vị cô nương này ở Yến Thành cực nổi danh, ngay cả người cao quý như Quốc Công phu nhân cũng yêu quý hai tỷ muội này. A Hạo tinh tế đánh giá một phen, nhìn hai người dung mạo tinh xảo, mặt mày như tranh vẽ, thật sự là đại mỹ nhân. Giang đại cô nương hào phóng khéo léo, trênngười mang khí chất nho nhã; Giang nhị cô nương xinh đẹp động lòng người, nhìn vô cùng diễm lệ.

Tiêu Ngọc Đề hiểu được mẫu thân của mình thích hai biểu tỷ này nhất, mỗi khi thấy mặt đều nhịn không được khen. Tiêu Ngọc Đề kéo kéo ống tay áo mẫu thân, ra vẻ bất mãn bĩu môi:

""Mẫu thân khen Vi biểu tỷ và Như biểu tỷ nhiều như vậy, sao lại không khen nữ nhi một tiếng?’’

Thái độ oán giận này của tiểu cô nương khiến hai chị em Giang thị buồn cười. Lúc mỹ nhân cười càng khiến cho mọi người xung quanh thần hồn điên đảo.

Lan thị nghiêng đầu nhéo chóp mũi của nữ nhi nhà mình, ngữ khí cưng chiều nói: ""Ngươi đó, nếu tốt bằng một nửa hai vị biểu tỷ, ta mỗi ngày đều sẽkhen ngươi.’’

Nghe vậy người được nuông chiều từ bé như Lục cô nương liền không hé răng. Nàng làm sao có thể so được với hai biểu tỷ này a?

Hai bên tay Lan thị, một người là nữ nhi Tiêu Ngọc Đề, một người là cháu gái ngoại Giang Bích Nhi và Giang Bích Như, mà Tiêu Hành đi một bên, so với Giang Bích Như gần một chút. Giang Bích Như cố tình đi chậm lại, nhìn thoáng qua vị biểu ca anh tuấn bên cạnh, gương mặt trắng nhỏ lập tức đỏ ửng, tiếp đến cổ liền đỏ rực như một ngày hè nóng bức gặp một quả đào chín làm cho người ta hận không thể cắn một ngụm.

Tất cả hành động trên đều lọt vào mắt A Hạo, nàng nhịn không được đánh giá thế tử một chút.

Thấy hắn sắc mặt như thường, một chút cũng đều không có chú ý tới.

A Hạo yên lặng tiếc hận thay cho Giang nhị cô nương.

Lan thị một bên cùng nữ nhi cười cười, một bên lại đánh giá hai vị cháu gái ngoại. Việc hôn nhân của nhi tử vẫn luôn là một tảng đá lớn trong lòng nàng, hôm nay hiếm khi nhi tử lại chịu ra khỏi cửa làm khách, nàng tự nhiên nghĩ cần phải lợi dụng tốt cơ hội này. Nàng hiểu được lão tổ tong vừa ý Đường cô nương nhưng Đường Mộ Trinh này nhìn không giống một người vợ hiền, ngày sau thành thân cũng không phải người con dâu tốt. Mà Vi nhi và Như nhi, một người mười lăm một người mười bốn, lớn lên xinh đẹp lại thông minh. Vi nhi thì trầm ổn, Như nhi lại khiến người ta yêu thích.

Hai vị này, bất luận người nào làm con dâu, nàng cũng đều vừa lòng.

Nàng là người từng trải, làm sao nhìn không ra được tâm tư mấy vị cô nương đối với nhi tử mình? Khi còn nhỏ tiểu cô nương đã thích đi theo nhi tử, lúc trưởng thành, đối với nhi tử sinh ra tình cảm ái mộ cũng là việc bình thường. Điểm này, Lan thị đối với nhi tử của mình rất tự tin.

Chỉ mong nhi tử có thể thông suốt.

A Hạo chưa có gặp qua Tĩnh Quốc Công phủ đại cô nương Tiêu Ngọc Thêu, cùng lắm là thường xuyên nghe những người khác nói tới. Nghe nói đại cônương ở Yến Thành rất nổi danh, hơn nữa lại gả đến một gia đình tốt. Lúc trước Tuyên Bình Hầu phủ và Đại Hộ Nhân gia có địa vị ở Yến Thành giống nhau, nhưng từ khi Cảnh Cùng Đế đăng cơ, đối với Thẩm hoàng hậu vô cùng sủng ái, thế nên Tuyên Bình Hầu phủ- nhà mẹ đẻ của nhà Thẩm hoàng hậu thân phận tự nhiên cũng nâng thêm một bậc. Đại cô nương gả đến Tuyên Bình Hầu Dung thế tử, chính là biểu ca của Thẩm hoàng hậu.

Tiêu Ngọc Thêu nhìn thấy mẫu thân, huynh trưởng và muội muội liền vui mừng ra mặt, nàng chạy vội qua, nhìn thấy huynh trưởng mà căm giận bất bình nói:

""Huynh vừa đi liền ba năm, ca ca huynh còn biết đường mà trở về sao?’’

Tiêu Ngọc Thêu tuy đã là mẹ nhưng từ nhỏ quan hệ với huynh trưởng rất tốt. Có lẽ là do phu quân nuông chiều nên đã xuất giá nhiều năm nhưng vẫn có vài phần tính tình của tiểu thư khuê các.

Tiêu Hành rất là bất đắc dĩ.

Tiêu Ngọc Đề nhìn cháu gái ngoại trong lòng ngực của trưởng tỷ, thấy cháu gái phấn phấn nộn nộn, vui mừng như là nhìn thấy một kho báu quý hiếm vậy.

A Hạo chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng không nói nên lời của thế tử, thầm cảm thán vị đại cô nương này thật có bản lĩnh. Nàng cúi đầu xem bé gáitrong ngực đại cô nương. Bé gái mới vừa đầy tháng, còn thích ngủ, nhưng nhìn bộ dáng so với đại cô nương không giống lắm, nhưng cũng rất xinh xắn chắc là giống cha hơn---Dung thế tử ở Yến Thành cũng là một mỹ nam a.

Tiêu Ngọc Thêu trong lòng oán hận, nhưng vẫn là kính trọng huynh trưởng, lại nói:

""Ca ca còn không có ôm qua Bảo Nhi. Đây chính là cháu gái ngoại của ca ca đó, không thể không ôm được.’’ Lúc trước sinh ra đều là con trai hiện giờ có đứa con gái này, Tiêu Ngọc Thêu đương nhiên thỏa mãn, xem như châu bảo nên liền đặt tên là ""Bảo Nhi’’.

Tiêu Hành xưa nay gặp chuyện gì cũng không kinh động nhưng với loại chuyện này có chút khó khăn, cả hai tay đều cứng đờ. Tiêu Ngọc Đề nghe xong liền cười khanh khách nói: ""Đúng vậy ca ca ôm Bảo Nhi một cái đi.’’

Tiêu Hành nhìn muội muội đã đứng dậy đem cháu gái ngoại đưa cho hắn, hắn cũng chỉ có thể căng da đầu mà tiếp nhận. hắn chưa bao giờ ôm qua đứa bé nào cả, bây giờ ôm trong ngực, mới cảm nhận được cháu gái ngoại thật mềm mại, như thể chạm nhẹ vào liền vỡ vụn. A Hạo đứng ở một bên nhìn thế tử tay cứng đờ, nhịn không được nhắc hắn, nhỏ giọng nói:

""Thế tử, ngươi nên nâng đầu đứa bé thật nhẹ nhàng…’’

Nghe được giọng nói của A Hạo, Tiêu Hành nghiêng đầu liếc mắt một cái, sau đó nghe lời, chậm rãi điều chỉnh tư thế.

Quả nhiên bé con ngủ thoải mái hơn không ít.

Đúng lúc này, Tiêu Hành nhìn cháu gái nhỏ trong lòng ngực ""ưm’’ lên một tiếng, sau đó một đôi mắt to chậm rãi mở ra. hắn thấy một đôi mắt đen láy có chút ngu đần nhìn chính mình, nhìn chằm chằm một chút, cái miệng nhỏ chậm rãi dương lên.

Cháu gái chưa mọc răng nha, cười liền lộ ra phấn nộn lợi.

""Bảo Nhi cô nương rất thích thế tử.’’ A Hạo nhìn bé gái phấn nộn đáng yêu, tâm liền nhũn ra.

Tiêu Ngọc Thêu cũng nói:

""Còn không phải sao? Bảo Nhi rất sợ người lạ, ngay cả cha mình ôm cũng sẽ khóc, không ngờ lại thích cữu cữu.’’ Tiêu Ngọc Thêu cười đến vui vẻ, ánh mắt cũng theo bản năng dừng trên người tiểu nha hoàn xinh đẹp bên cạnh ca ca mình. Nàng hiểu được ca ca của mình luôn không thích người khác hầu hạ nhưng nha hoàn này lại là người hầu của ca ca. Nàng đương nhiên tò mò, lại nghĩ: Tuy chỉ là nha hoàn nhưng nếu ca ca đối với nữ nhân có tâm tư thì cũng là một chuyện tốt. Có nữ nhân hầu hạ bên người còn đỡ hơn là không có.

Hơn nữa…Nàng cảm thấy nha hoàn này có chút quen nhưng nhất thời nghĩ không ra đã gặp qua khi nào.

Trong phòng hòa thuận vui vẻ, Tiêu Hành cúi đầu nhìn cháu gái đáng yêu trong lòng ngực, cũng nhịn không được cong cong môi. hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương bên cạnh, không biết đang nghĩ cái gì, mày hơi nhíu nhíu. Nếu là lúc trước…Tiêu Hành đang nghĩ ngợi thì cháu gái đột nhiên ê ê a a khóc rống lên, hắn thân là Tĩnh Quốc Công phủ thế tử mấy chuyện này chẳng có chút kinh nghiêm nào, chỉ biết ngây ngốc sửng sốt.

Hiếm khi thấy được biểu tình quẫn bách của thế tử, A Hạo nhịn không được âm thầm cười trộm.

Tiêu Ngọc Thêu cũng cười, vôi giải vây nói:

""Ca ca đưa cho muội đi.’’

Tiêu Hành trị không được đứa cháu gái thích khóc này, vội đưa cháu gái thật cẩn thận cho muội muội. Tiêu Ngọc Thêu tiếp nhận, cúi đầu dỗ con gáibảo bối trong lòng ngực.

Trong phòng đều là nữ nhân, Tiêu Hành cũng không nên ở lâu, liền nói với A Hạo bên cạnh:

""Cùng ta đi ra ngoài đi.’’

""Vâng.’’A Hạo lên tiếng, chạy nhanh đuổi theo thế tử.

Trong phòng chỉ còn lại Lan thị cùng hai nữ nhi và cháu ngoại mới đầy tháng. Dỗ con gái xong, Tiêu Ngọc Thêu nhịn không được, hỏi mẫu thân nhà mình:

""Mẫu thân, nha hoàn lúc nãy là…’’

Lan thị nói:

""Vì việc hôn nhân của ca ca con, ta cũng rầu thúi ruột. hắn không chịu cưới vợ, ta cũng không thể ép buộc, nếu không hắn lại bỏ đi ba năm…’’Lời này nói ra đầy vẻ bất đắc dĩ.

Tiêu Ngọc Thêu an ủi nói:

""Mẫu thân, ca ca sẽ không. Bây giờ không phải đã quay về rồi sao? Hơn nữa ca ca lúc đó là theo Hàn tiên sinh đi du lịch, lời này của người liền khôngđúng rồi.’’

Lan thị đối với Hàn Minh Uyên vô cùng kính nể, nhưng mấy năm nay trong lòng chẳng còn ý gì gọi là kính nể nữa. Nàng nói:

""Năm đó Hành nhi cử chỉ bất thường, cũng may gặp được Hàn tiên sinh. Ta đối với hắn một lòng cảm kích nên mới cho Hành nhi đi theo hắn học mà không lo chuyện chung thân.’’

Tiêu Ngọc Thêu tức khắc hiểu ra nỗi băn khoăn trong lòng mẫu thân mình.

Ca ca là đồ đệ của Hàn tiên sinh, mà Hàn tiên sinh là Họa sư nổi tiếng nhất ở đại Tề, đến nay lại chưa có vợ. Ca ca năm nay đã hai mươi sáu nếu lớn thêm vài tuổi…Có lẽ sẽ trở thành một Hàn tiên sinh thứ hai. Cũng khó trách mẫu thân như vậy buồn bực trong lòng. Tiêu Ngọc Thêu lại an ủi nói: ""Mẫu thân ánh mắt không tồi, nha hoàn vừa nãy thật xinh đẹp, cử chỉ cũng rất lễ phép…’’

Lan thị lại nói:

""Người đó nào phải do ta chọn?’’

Tiêu Ngọc Đề nãy giờ không nói gì mới ra vẻ buồn bực hỏi:

""A Hạo tỷ tỷ không phải mẫu thân hỏi lão tổ tông đưa tới sao?’’

Đều là con gái của mình, Lan thị cũng không có gì dấu giếm, liền nói:

""Đó là Hành nhi tự mình nhìn trúng. Tuy là tiểu nha hoàn nhưng cũng có còn hơn không. Chỉ là lâu như vậy một chút động tĩnh cũng không có, ngươi nói có phải hay không…’’ Lan thị nghĩ đến con gái nhỏ của mình vẫn còn chưa lấy chồng, những lời này không nên nghe nhiều, chỉ có thể bảo nàng ra ngoài chơi.

Tiêu Ngọc Đề chẹp chẹp miệng, bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Nhìn muội muội đi rồi, Tiêu Ngọc Thêu mới hỏi:

""Ý của mẫu thân là…Ca ca huynh ấy…’’

Lan thị có chút buồn bực, nghe hiểu ý tứ trong lời nói của con gái, gật gật đầu:

""Ta chính là lo lắng cái này. Nếu là như vậy, còn không bằng tên Tiêu Tông phong lưu kia, hắn muốn có con nói dỗi còn dễ hơn.’’

Tiêu Ngọc Thêu nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy khả năng này không lớn, mở miệng nói:

""Mẫu thân đừng suy nghĩ nhiều. hiện giờ ca ca đã quay về, không chừng lập tức liền sẽ đồng ý đón dâu.’’

Nếu có thể như thế thì thật tốt.

Lan thị lại nghĩ đến hai cháu gái ngoại kia, mới nói:

""Ta thấy Vi nhi và Như nhi cũng không tồi, nếu Hành nhi có thể gật đầu, sang năm liền có thể thành thân.’’ Nhanh nhanh một chút, nàng sẽ mau có cháu bế.

Tiêu Ngọc Thêu cười cười, thầm nghĩ: Hóa ra mẫu thân nàng đã chọn sẵn con dâu chỉ chờ ca ca gật đầu nữa thôi.

Chỉ là…

Nàng lại không thể không hất vào một gáo nước lạnh:

""Việc cưới vợ quan trọng nhất là xem ca ca có thích hay không. Vi biểu muội và Như biểu muội, ca ca vẫn luôn coi như muội muội, chỉ sợ không có ý tứ gì khác…’’

Lan thị không cho rằng như vậy, rất là tự nhiên nói:

""Chỉ cần thành thân, tự nhiên lâu ngày sẽ nảy sinh cảm tình, con và Dung thế tử không phải cũng là…’’ Lan thị dừng một chút, lúc này mới cảm thấy không ổn. Nàng nhìn sắc mặt của con gái, thấp giọng nói:

""Dung thế tử đối xử với con có tốt không?’’

Tiêu Ngọc Thêu nghĩ tới lúc vừa mới thành thân, trong lòng có chút không vui, nhưng hôm nay đã sinh được ba đứa con, nàng còn để ý những cái đó làm gì? Tiêu Ngọc Thêu lại nhìn con gái ngủ ngon trong lòng ngực cười nói:

""Mẫu thân, người không cần lo lắng, thế tử đối xử với con rất tốt.’’ Nàng thành thân với Dung Sâm cũng đã gần bảy năm, hắn chưa bao giờ nạp thêm một thê thiếp nào, trừ bỏ trong lòng hắn vẫn còn có người khác thì thật sự đối với nàng rất tốt.

Phu quân như vậy, nàng còn có thế oán hận gì đây?

Nhìn con gái cùng con rể ân ái, Lan thị cũng mỉm cười gật đầu. Hôn nhân của nàng còn không ra sao cả, trước mắt hạnh phúc của còn gái nàng phải đặt lên hàng đầu.

A Hạo yên tĩnh đi theo phía sau Tiêu Hành, giương mắt nhìn lên một cái, không biết hắn đang muốn đi đâu.

Ngày thường thế tử không thích cười, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì. Nhưng hôm nay khi ôm cháu gái, vẻ mặt ôn hòa kia, người không biết còn tưởng rằng đang ôm con gái của mình. Thế tử bộ dáng anh tuấn, chỉ cần đứng một chỗ, mọi người đi qua đều phải quay đầu nhìn lại.

Nhưng hôm nay nàng mới phát hiện, lúc thế tử ôm trẻ con lại càng đẹp mắt.

A Hạo nghĩ, rõ ràng thế tử thích bé gái như vậy, như thế nào lại không thành thân tự mình sinh ra mấy hài tử? Như vậy cũng không cần ái mộ người khác.

Nhưng lời này A Hạo không dám nói.

đi qua một đoạn đường, A Hạo ngẩng đầu, nhìn cách đó không xa là một tòa nhà to, có một tấm biển được khắc tinh xảo hình rồng bay phượng múa với ba chữ---Trân Bảo Các.

thì ra là Trân Bảo Các. A Hạo mỉm cười.

Tuyên Bình Hầu ở Yến Thành có tiếng là mọt sách, hắn giành toàn bộ thời gian để xem sách, sau đó đem sách có được bỏ vào trong tòa Trân Bảo Các này. Nàng theo thế tử đi qua, lúc gần đến Trân Bảo Các lại nghe có tiếng chó sủa.

Có chó sao?

A Hạo ngơ ngác giương mắt, nhìn cách đó không xa một con bạch cẩu hướng nàng chạy tới, nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Tiêu Hành biết được nàng sợ chó, thấy nàng đứng yên sững sờ ở phía sau, lúc này mới hướng về con bạch cẩu kia vẫy vẫy tay. hắn duỗi tay vuốt đầu đại bạch cẩu, biết là người quen, đại bạch cẩu tức khắc ngoan trở lại, liếm mu bàn tay của hắn, có vẻ rất thân mật.

A Hạo nhìn đại bạch cẩu, chỉ cảm thấy con chó này thật lớn, có chút dọa người, càng không bằng những chú chó con làm cho người ta thích.

Tiêu Hành nói:

""Dung thế tử là người rất thích chó, trong phủ có vài con. Bất quá những chú chó này tính tình đều rất ngoan, sẽ không làm người khác bị thương.’’ hắn đang nói thì dừng lại một chút, xoay người đối với A Hạo nói:

""Nếu ngươi không tin, ngươi lại đây sờ thử xem.’’

Nàng nào dám sờ a?

A Hạo lắc lắc đầu, mỉm cười lại lúng túng nói:

""Nô tỳ…Vẫn là không cần đâu.’’

Tiêu Hành hôm nay tâm tình tốt, lại không muốn dễ dàng buông tha cho nàng.

Chỉ hơi duỗi cánh tay, kéo tiểu cô nương bên cạnh lên phía trước. hắn phía sau ôm lấy nàng, sau đó cầm tay nàng hướng tới đại bạch cẩu sờ soạng.

""Thế tử…’’

""Đừng sợ.’’

Bên tai nàng là hơi thở đều đặn của nam nhân, A Hạo cảm thấy ngứa ngáy vô cùng nhưng trước mắt quan trọng là---con bạch cẩu cao lớn này. Thế tử cầm cổ tay nàng, lực đạo vừa phải, dẫn nàng đến sờ soạng trên người đại bạch cẩu. A Hạo cảm nhận được cảm giác khi sờ vào lông của đại bạch cẩu ngày sau đó đại bạch cẩu vươn đầu lưỡi ra một chút liếm vào tay nàng.

Chỉ ướt ướt.

không có đáng sợ như trong tưởng tượng. A Hạo nhịn không được cong cong môi, nhìn đại bạch cẩu cũng vài phần yêu thích, buột miệng thốt ra:

""Thế tử không những thích em bé, mà còn rất thích chó.’’

Tiêu Hành nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực, thầm nghĩ: hắn quả thực thích em bé.

hắn vẫn luôn khát khao có một đứa con gái, có dung mạo xinh đẹp giống nàng.