Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 22: Ăn không được thì phá nát




Thiên Tuyết sợ hãi ngồi tựa vào đầu giường, đôi chân cô cong lại phòng bị, ánh mắt giễu cợt nhìn người trước mặt:

- Làm ơn thả tôi ra đi. Và anh cần được giúp đỡ, anh đang bệnh.

Mặc Nghiêm vẫn ngồi khoanh chân đối diện với Hoa Thiên Tuyết, anh khẽ nâng nhẹ khóe môi cười hồn nhiên như một cậu nhóc mười tuổi:

- Yên Nhi anh không bệnh. Em không được bỏ đi nữa.

Lắc đầu, Tuyết muốn cáu tiết lên, đã hơn một giờ đồng hồ mà hắn vẫn giữ nguyên trạng thái tươi cười ngây dại, câu nói vô hồn nhưng âm điệu lại rất thật, rất thân thương yêu chiều. Không lẽ bây giờ Thiên Tuyết bay đến, nắm cổ áo hắn và quát tháo lên sao?.

Con bà nhà nó, mình không phải Yên Nhi mà, giống điểm gì mà cứ bị bảo là Yên Nhi thế này?.

Liếc xéo Nghiêm, cô thở dài mệt mỏi, muốn nằm xuống ngủ nhưng sợ hắn lên cơn điên bất chợt, có khi muốn giết chết cô vì tất giận đấy chứ. Tuyết đưa mắt nhìn qua kệ sách, bỗng dừng lại tại trọng điểm của khoảng trống. Nơi đó có một khung hình bị vỡ, hình ảnh bên trong lờ mờ là của một cô gái đáng yêu cùng... Người đang ngồi trước mặt cô.

Nhưng Tuyết không thấy rõ được, mắt cận đúng là bất tiện mà, mâu quang lần nữa lại quay về Mặc Nghiêm, cô dè chừng, đưa tay lên trước nâng thân người mệt nhọc đứng dậy. Mặc Nghiêm ngước mắt đẹp nhìn Thiên Tuyết, anh không nói, không hỏi chỉ đưa mắt quan sát cử chỉ hành động của cô mà thôi.

Đi đến gần khung ảnh, cô cầm lên tay, dán mặt gần lại để nhìn cho rõ người con gái ấy, đôi mắt cô hoang mang, mờ nhạt, trong phút chốc dường như chỉ còn một màn sương mỏng. Người trong đây thật giống với Hoa Thiên Tuyết, hai người họ cứ như chị em sinh đôi vậy. Sợi chỉ mỏng vô hình đang treo lơ lửng trái tim của Tuyết, nếu sợi chỉ đứt ngang thì tất nhiên lòng cô cũng tan nát theo những giọt nước mắt nơi khóe tim. Câu hỏi trong đầu được đặt ra một cách hoang mang.

Cô ấy là Mặc Yên Nhi, tại sao lại giống như đúc thế này?.

Bàn tay to lớn ấm áp đặt lên hõm vai Thiên Tuyết, Nghiêm ôn nhu lau đi hai hàng nước mắt của cô bằng những nụ hôn nhẹ nhàng nhất. Cả người cô run lên bần bật, mâu quang đảo nhanh cùng những nghi vấn cần được giải đáp ngay lúc này:

- Mặc Nghiêm, tại sao Yên Nhi lại giống tôi như vậy?.

Mặc Nghiêm cười hiền, ánh mắt yêu thương, chiều chuộng lướt lên từng góc cạnh khuôn mặt Tuyết:

- Đó là em mà Yên Nhi.

Nhắm chặt mi tiệp để cho hàng lệ nóng ấm lăn nhanh, cô chế trụ được nhịp thở hỗn loạn, mở mi. Cô không thể hỏi như thế được, anh ta đang bị bệnh mà:

- Vâng, Nghiêm nói cho Nhi nhớ đi. Em không nhớ gì cả.

- Xuỵt, em không cần phải nhớ đâu, quên nó đi. Anh sẽ bù đắp cho em.

Anh để Tuyết tựa vào lòng ngực mình, giọng nói ngọt lịm như một loại thuốc an thần làm cho cô nín khóc, tâm tình cũng không còn căng như dây đàn nữa, ổn định nhịp thở lại lần nữa. Thiên Tuyết gật đầu, ngước đôi mắt long lanh ngập tràn trong thủy triều, hắn cũng đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ yên tĩnh đang nhìn xoáy vào tâm hồn cô. Dụi mắt, Thiên Tuyết bỗng cảm thấy rất đói, cô rất muốn thoát ra khỏi đây nhưng hiện tại thì không được, người con gái ấy vẫn còn là một bí ẩn thì lòng Tuyết không thể nào buông ra được. Nút thắt chặt trong từng đoạn ký ức hay tâm tình của cô lúc này.

Thấy Hoa Thiên Tuyết mất tích chắc chắn Dương Hạ Vũ sẽ tìm thôi, cô nghĩ về một hướng tích cực hơn, đúng thế, Hạ Vũ sẽ đến nhanh thôi.

- Em đói.

- Ừ, em nằm nghỉ đi, anh sẽ đi lấy đồ ăn lên cho em.

Đỡ Thiên Tuyết lại giường, Mặc Nghiêm bước ra ngoài cửa không quên cái nhìn đầy tình cảm, nỗi nhớ thương chất chứa bao nhiêu ngày qua. Đóng cửa phòng lại, Nghiêm tựa lưng vào vách tường, ánh mặt trở nên thâm hiểm, khóe môi mím chặt, quai hàm bạnh ra, khó nhộc thở hắt. Anh đang tức giận, tội lỗi hay vui mừng đây.

Bức hình lúc nãy là anh cố tình làm ra, Thiên Tuyết và Yên Nhi không hề giống nhau, nhưng tâm hồn, trái tim của hai đều hướng về một phía. Dương Hạ Vũ.

Ôm đầu, Mặc Nghiêm trượt dài ngồi sụp xuống sàn nhà, cuối đầu, anh đau nhói như bị người ta độc ác moi tim, không dừng ở đó họ còn tàn phá nó một cách trầm trọng, cổ họng nghẹn đắng, Nghiêm không thể nói nên lời, cục nghẹn càng lớn và rồi trong một chốc những đau thương đều vỡ òa.

Nước mắt mặn đắng lăn dài trên má Mặc Nghiêm, anh đau khổ nắm chặt hai tay, hình ảnh của Yên Nhi hiện ra trong mơ màng, nụ cười tinh khôi, ánh mắt tinh nghịch, khuôn miệng ngây ngọt như viên kẹo đường mật. Cô đang ôm lấy anh trong những buổi sáng nắng ấm, đan chéo những ngón tay vào nhau rồi vẽ nên một mái ấm lý tưởng trong tâm trí, anh phì cười ôm chặt cô vào lòng, trao cho cô nụ hôn cùng tình yêu nồng cháy nhất. Thế nhưng...

Những tia sáng ấm áp nhanh chóng vụt tắt trong bi hài, Yên Nhi giật phăng tay anh, xô mạnh anh ra khỏi cuộc đời cô, còn vô tình nói nên những câu tan nát cõi lòng, Yên Nhi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa vì người Nhi yêu là Hạ Vũ, cả đời này cô muốn bên Vũ, còn Mặc Nghiêm chỉ đơn giản là người anh, người tình trong những tháng ngày mơ mộng mới lớn.

Mặc Yên Nhi còn bảo mình đang mang thai con của Dương Hạ Vũ, Mặc Nghiêm bảo hãy phá đứa nhỏ, nói rằng Vũ không yêu cô, không xứng với cô. Nhưng Nhi không nghe cũng chẳng tin, cô đã bỏ đi, đã quay lưng đạp đổ tình yêu của Mặc Nghiêm.

Và trong một phút đau đớn, tuyệt vọng, Mặc Nghiêm không hề suy nghĩ đến hậu quả, mà cũng đúng, anh muốn như thế mà. Anh nhìn thấy cô bên đường, Yên Nhi vui vẻ mua gì đó và chuẩn bị bước qua đường, đi đến bên Hạ Vũ, ghen tuông, phẫn nộ, phá bỏ. Thứ của Nghiêm chỉ có thể thuộc về anh, nếu như món đồ đó đã quyết định chọn chủ khác, thì đành phải phá nát nó, để cho nó hiểu được rằng ngoài anh ra chỉ có cái chết.

Đúng vậy, anh đã tông cô trên dòng đường hối hã.

Đúng vậy, anh đã tàn nhẫn nhìn cô đau đến chết.

Trong bệnh viện, lúc cô đang hôn mê trên giường, anh đã tức giận đến điên loạn gỡ ống oxy của cô, không dừng lại đó, Nghiêm còn tiêm ông rỗng chỉ chứa không khí vào mạch máu của Yên Nhi để chắc chắn. Cô không bao giờ có thể tỉnh lại nữa, không bao giờ làm tổn thương tim anh nữa và vĩnh viễn không thuộc về Dương Hạ Vũ.

Sự lựa chọn đó là điều anh muốn, anh không bao giờ hối hận vì đã làm như thế, sau một năm sống như kẻ tâm thần thì hôm nay đây. Anh sẽ giành lấy người con gái mà Dương Hạ Vũ yêu nhất, để cho hắn biết cảm giác của anh đã từng trải qua.

Nhếch mép, Mặc Nghiêm cười bi thương, lấp loáng trong khóe mắt anh là sự hận thù không cách nào xóa bỏ được. Hoa Thiên Tuyết, một cô gái vô tội, nhưng đã xui xẻo vướng vào tên Hạ Vũ đó.

Anh đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng hơi nhàu ở cổ tay, lau đi những giọt lệ uất hận mà rơi, vẻ mặt lại trở về lúc đầu, lạnh nhạt và khó đoán. Bây giờ phải cho mèo của Hạ Vũ, ngày mai còn phải trang điểm thật đẹp cho Thiên Tuyết, để Dương Hạ Vũ không trách hắn bạc đãi.

Mặc Yên Nhi, em nhìn thấy không? Hạ Vũ chưa bao giờ yêu em. Ngày mai anh sẽ trả thù cho em, trả thù cho chính anh, ngủ ngoan nhé! Em gái.

Đút tay vào túi quần, anh huýt gió từng âm điệu thanh vang, chúng vọng to và bao phủ cả căn nhà u ám, người làm trong nhà đều sợ hãi co người đứng nép vào góc tường, cuối gằm mặt kính cẩn, cả thở cũng chẳng dám. Chợt...

Xoảng

Bình bông bỗng dưng bị rớt từ trên bàn xuống, vỡ nát từng mãnh.

Mặc Nghiêm dừng chân, ánh mắt nhìn đến bình bông tội nghiệp đắt tiền, rồi đưa mâu quang vui vẻ lên cô gái run rẩy, mồ hôi lạnh thấm đẫm hết trán cô. Khóe mắt đỏ hoen, cuối người liên tục quỳ lạy:

- Cậu chủ tha cho tôi, tôi không cố ý, cậu chủ tha cho tôi, tôi không cố ý...

Lắc đầu, Mặc Nghiêm đỡ lấy cô gái ấy đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, kể cả cô. Lần đầu tiên trong một năm qua, cậu chủ lại như lúc trước, vui vẻ nâng người ở làm sai lên, lắc đầu kiểu không trách phạt. Cô gái vẫn còn hoang mang nhưng không ngừng cảm ơn, thoát chết là một đặc ân.

- Hãy dọn dẹp chiếc bình này và vào phòng sách gặp tôi.

Giọng nói ngọt ngào như dụ tình làm cô gật đầu lia lịa, anh quay mặt tiếp tục đút tay vào túi, miệng huýt gió dặn dò quản gia làm điểm tâm cho Hoa Thiên Tuyết. Một mình bước vào phòng sách chờ mỹ nhân.

Mọi người cứ nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì đâu, nào ngờ lúc cô ấy bước vào cũng là lần cuối cùng mọi người được nhìn thấy cô.

Nguyên do biến mất vì sao, chẳng ai dám hỏi, mà đúng hơn không ai có đủ gan để hỏi, bọn họ thỏ thẻ với nhau những điều không hay nhưng rồi cũng dần quên đi. Có một người đã biến mất, cũng giống như những kẻ phạm lỗi trước thôi.