Sủng Vật Yêu Tinh

Quyển 2 - Chương 17




Hai người kẻ phải thu yêu kẻ muốn ngăn cản, đảo mắt đã xuất – huỷ đến hơn mười chiêu.

Hi Triệt thấy người đó đã đến, xoay người nghênh hướng Tại Trung, một chưởng xuất ra. “Con rắn nhỏ, chúng ta chính thức quyết đấu đi!”

Hi Triệt có miêu lực ngàn năm tu hành, pháp lực cao cường, này một chưởng đánh ra có thể khai sơn nứt thạch. Tại Trung vận khí tung chưởng, cứng đối cứng sẵn sàng nghênh chiến.

Nơi hai yêu tinh giao chiến có quang mang chói mắt hiện lên, còn có tiếng sấm ầm ầm nổ mạnh, một đường xé rách sự yên lặng của bầu trời đêm. “Oanh” một tiếng, tại chỗ hai chưởng lực va vào nhau, quang mang đại thịnh, chói mắt mãnh liệt phát ra khiến cho mọi người không thể mở mắt. Xa xa phía chân trời rền rĩ nổ vang tiếng sấm sét, ù ù nổ, cuồn cuộn mà đến, chấn động thiên địa, đại điện dưới chân bọn họ chịu không nổi áp lực khủng khiếp này, lập tức ầm ầm đổ xuống.

Bốn phía cuồng phong đột nhiên nổi lên, từng tảng lớn mây đen như vẩy mực hỗn loạn từ phía chân trời quay cuồng tràn đến, thật nhanh đã bao trùm lên toàn bộ khoảng không bên trên hoàng cung.

Cái này không chỉ khiến cho mọi người trong cung sôi trào, toàn bộ kinh thành đều bị sự kiện kinh hoàng này làm bừng tỉnh.

Duẫn Hạo, Hàn Canh vội vàng dừng tay tách nhau ra, nghẹn họng trân trối nhìn hai yêu tinh giữa không trung đang liều mạng cắn xé lẫn nhau.

Hoàng cung huyên náo sùng sục, khắp nơi một mảnh bối rối, nơi nơi ánh lửa toát ra, bóng người trải dài khắp nơi. Cung nữ, người hầu từng tốp kinh hoảng chạy loạn, bọn thị vệ như lâm đại dịch, xếp trận sẵn sàng đón quân địch.

Xương Mân đã sớm mang theo tuyết hồ lủi thật xa, rất xa, ghé vào một gốc cây đại thụ dòm dòm. Thỉnh thoảng lại sợ hãi kêu lên:“Oa, thật là lợi hại thật là lợi hại.”.

“Hi Triệt ca cũng……” Duẫn Hạo tức khắc hoàn hồn, quyết đoán mở miệng. “Hàn Canh ca, ngươi lo của ngươi, ta lo của ta, mặc kệ thế nào cũng phải để bọn họ dừng lại”.

“Hảo”. Tình thế khẩn cấp, Hàn Canh cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa. Hai người phi thân bay lên, tách ra ngăn chặn.

Duẫn Hạo vừa tới gần Tại Trung đã nhanh chóng vươn tay trái chế trụ đòn tấn công của y, tay phải thuần thục vòng qua thắt lưng y ôm vào lòng. “Tại Trung, là ta”.

Tại Trung mắt đỏ sậm, đầu óc hỗn độn, căn bản không nghe thấy lời nói của Duẫn Hạo, một chưởng đánh về phía ngực hắn. Duẫn Hạo dính đòn đau, thế nhưng vẫn đem cơ thể áp vào Tại Trung, dùng toàn lực đưa y cố định trong lồng ngực mình, hai người cứ thế dây dưa rồi cùng ngã lăn xuống đất. Tại Trung bị rơi vào cái ôm cường lực ấm áp, một lát sau đã thấy tim đập loạn nhịp, lập tức liều mạng vặn vẹo, có ý muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, hai mắt hung hăng trừng Duẫn Hạo, khí thế giống như muốn cắn hắn vài phát.

“Tiểu yêu tinh, đừng giận đừng giận.” Duẫn Hạo một mặt hết sức ngăn chặn y, một mặt trấn an. “Là Duẫn Hạo đây, ngươi bình tĩnh chút”.

“Buông ra”. Tại Trung bị hắn vây khốn, lửa giận tăng vọt.

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận”. Duẫn Hạo một tay ở bên hông Tại Trung sờ sờ, một tay đưa ra phía sau gáy y vuốt vuốt. “Tiểu yêu tinh của ta, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đừng nóng giận được không?” Ánh mắt thâm tình như biển sâu mạnh mẽ, ngữ điệu mang theo mị hoặc nhẹ nhàng dụ hống. Thanh âm mềm nhẹ, động tác cũng ôn nhu, hai tay ở trên người Tại Trung không ngừng vuốt ve, hơn nữa còn luôn chọn chỗ mẫn cảm để xuống tay.

Tại Trung bị hắn sờ một lúc liền mềm nhũn người, thở phì phò trừng mắt. “Ngươi buông ra”.

Duẫn Hạo xoay người đặt Tại Trung nằm hẳn dưới thân, hai tay chế trụ gương mặt đỏ ửng của y, đôi môi kiên định phát ra hai từ. “Không, thả”. Sau đó liền cúi đầu hút mạnh vào cánh môi đỏ mọng bên dưới, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng y, giảo hoạt đem cái lưỡi ngờ nghệch kéo sang miệng chính mình, quấn quanh ma sát, lại hút lại cắn không ngừng kích thích. Thẳng đến khi Tại Trung toàn thân xụi lơ mới hơi hơi buông ra, một tay luồn vào tóc y nhẹ nhàng vuốt ve, một tay vòng xuống thắt lưng qua lại xoa nắn. “Thả lỏng chút, thả lỏng chút, tiểu yêu tinh của ta”.

Tại Trung bị hắn hôn, đầu càng thêm hôn mê, mắt cũng phủ đầy sương mù, mơ mơ hồ hồ nhìn hắn. “Hạo?”

“Đúng”. Duẫn Hạo ở trên môi y thân thiết hôn hôn, ôn nhu mà gian tà khẽ cắn. “Là ta”.

“Hạo.” Tại Trung ủy khuất cực kỳ, tiến vào trong ngực Duẫn Hạo nức nở làm nũng.

Duẫn Hạo đau lòng vuốt tóc y, ở trên mặt tiểu yêu tinh liên tiếp hôn lên..“Ngoan, ngoan, đừng nóng giận, ta ở ngay đây”.



“Hi Triệt, ngươi đang làm cái gì? Mau dừng tay”. Hàn Canh cùng thời gian đó cũng đang ngăn Hi Triệt lại.

Hi Triệt hừ lạnh một tiếng, tận lực đánh về phía Hàn Canh.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”.

“Không sao cả, ta đang rất tốt”.

“Triệt, đừng cáu kỉnh. Mau dừng tay đi”.

“Đừng gọi ta Triệt, ta với ngươi không thân thiết như vậy”. Hi Triệt dường như đối Hàn Canh trút giận, chưởng đánh ra càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng không nhẹ.

Hàn Canh ngăn cản hắn, chỉ thủ chứ không tấn công.

“Ngươi không phải đạo sĩ có thiên phú bẩm sinh tài giỏi sao, hàng yêu trừ ma vốn là sở trường của ngươi. Hiện tại, có cái gì chiêu thức liền xuất hết ra đi”. Hi Triệt nhẫn nại đã lâu lắm rồi, giờ phút này, đối diện trước hắn chính là hận thấu xương.

Ước chừng ngàn năm trước, Hàn Canh là một tiểu đạo sĩ mới ra đời, Hi Triệt là một con mèo nhỏ mới tu hành, một người một miêu, một đôn hậu thiện lương một kiêu ngạo tuỳ hứng, lại ngoài ý muốn tính tình hợp nhau, trên đường tu đạo buồn tẻ mà cô độc, hai người kết bạn cùng đi, đem cuộc sống tu hành chán nản khô khan lại quá mức đơn giản trở nên khoái hoạt hơn.

Hi Triệt dưới sự trợ giúp của Hàn Canh rất nhanh liền tu thành hình người, hai người lại càng quấn quýt. Không lâu sau, chuyện của hai người bị hộ sĩ hàng yêu trừ ma biết được. Loại sự tình này đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ, vì thế, có người đến thu yêu. Sau Hàn Canh lại bị sư phụ hắn mang đi, Hi Triệt bị nhốt tại một cái động nhỏ lẳng lặng đứng nhìn. Này một cửa ải, chính là mấy trăm năm.

Chờ đến khi Hi Triệt tu hành đại thành công phá tan phù chú trốn khỏi ấy, năm đó người đã không biết tới nơi nào rồi. Hi Triệt luôn luôn chờ đợi cùng tìm kiếm, vậy mà đến khi tìm được, người cũng đã quên hắn, đứng ở trước mặt nhau còn cho là người xa lạ. Miêu yêu cao ngạo không chấp nhận thất bại, đành dùng kế buộc Hàn Canh cùng mình đi qua những nơi trước đây hai người đã từng ở, hy vọng Hàn Canh có thể nhớ lại tình cảm kiếp trước đối với mình.

Đã ngàn năm trôi qua, dù là thế sự hay thiên nhiên đều phải thay đổi, những nơi chứa kỉ niệm năm đó hiển nhiên đổi khác đến không nhận ra. Này đúng là hy vọng quá nhiều thì thất vọng càng lớn, một năm trao đổi cùng Duẫn Hạo đã sắp kết thúc, thật vất vả mới khiến Hàn Canh có chút nhớ ra ký ức đã qua, lại đột nhiên bị gọi trở về, qua đoạn ngắt quãng này, hết thảy lại qua về nguyên dạng.

“Hàn Canh, ngươi ra tay đi!” Đã quá mệt mỏi, không kiên trì nổi nữa.

“Hi Triệt”. Hàn Canh chật vật né tránh từng đón công kích, Hi Triệt đã hoàn toàn có ý đấu một mất một còn với hắn.

“Không ra tay thì đừng hối hận”. Hi Triệt không chút lưu tình, từng bước ép sát.

“Hi Triệt”. Hàn Canh bắt lấy tay hắn. “Con mèo nhỏ của ta”. ( o_O|||)

“Ngươi.” Hi Triệt giật mình.

“Tình thâm ý nùng, tương tư nan giải. Sự cách ngàn năm, quấn quanh như trước”.

“Ngươi nhớ rõ?” Hi Triệt ngẩn người. “Ngươi khi nào thì nhớ ra?”

“Ta vẫn luôn nhớ rõ”. Cho tới nay, chịu dày vò không chỉ có một mình Hi Triệt, Hàn Canh đem hắn tiến vào trong ngực, không khỏi kêu lên. “Triệt, Triệt của ta”.

Hi Triệt tức giận đẩy Hàn Canh ra, cười lạnh nhìn hắn. “Được lắm, ngươi được lắm”.

Vẫn luôn nhớ rõ, vẫn luôn ở bên cạnh chế giễu ta.

“Hi Triệt, ta không nghĩ trăm năm gần nhau qua đi, người lại chịu được ngàn năm cô độc”. (ứ hiểu câu này =”=)

“Trăm năm gần nhau, ngàn năm cô độc? Ngươi suy nghĩ nhiều quá đi, quốc sư đại nhân.” Hi Triệt trào phúng nhìn hắn, lạnh lùng nói:“Nếu như thế, vì sao còn nói như vậy?”.

“Thả túy đêm nay trăng sáng hảo, mạc oán kiếp sau gió thu hàn.” Còn nhớ rõ năm đó hai người một bầu rượu, dưới ánh trăng sáng, học sĩ cùng mặc khách ngâm thi đối nghịch, đoạn tình mãi mới hợp lại được vậy, sao có thể dễ dàng buông tay…

“Ngươi một mình mà say đi!” Hi Triệt xoay người rời đi.

“Hi Triệt”. Hàn Canh ngốc nghếch nhìn.

“Tử đầu gỗ, còn không đi theo”. Từ rất xa, Hi Triệt bỏ lại một câu.

Hàn Canh nhảy nhót, rất nhanh đuổi kịp. “Triệt, chúng ta đi đâu?”

“Chúng ta tiếp tục đi chung đường”.

“Kia nơi này?” Hàn Canh ái ngại nhìn cảnh vật hoang tàn, cục diện rối rắm bên dưới.

“Giao cho Trịnh Duẫn Hạo, đây là tự hắn chuốc lấy”.

“Chính là…” Lúc này bỏ hắn lại không hay cho lắm.

“Đi thôi.” Hi Triệt kéo tay Hàn Canh. “Thời hạn một năm còn chưa hết đâu, ngươi vẫn phải theo ta”.

“Duẫn Hạo hắn……”

“Tin tưởng ngài Trịnh Vương vĩ đại chút đi!”

“Ta đây đi nói lời từ biệt với hắn đã”.

“Hắn không đếm xỉa tới ngươi đâu!”

“Đi nào”. Hi Triệt túm Hàn Canh bay nhanh, tiếng cười đắc ý hoà vào trong gió. “Hàn canh, ta xem ngươi lần này như thế nào thoát khỏi ta?”



“Ngươi!” Hai người đang âu yếm, Tại Trung đột nhiên đem Duẫn Hạo đẩy ra. “Ngươi cùng hắn là cái gì quan hệ?”.

“Ai?” Vị dấm chua đầy trời khiến Duẫn Hạo vui vẻ cười tươi.

Tại Trung mạnh mẽ túm cổ Duẫn Hạo ra sức lắc. “Triệt của ngươi nha?”

“Không có không có.” Duẫn Hạo vội làm biểu tình đầu hàng. “Không hề có chuyện đó”.

“Hắn nói có.” Tại Trung lửa giận bừng bừng, sát khí đầy người, lắc lắc lại càng lợi hại. “Ngươi nói ngươi nói ngươi nói mau”. ( =]])

“Thật sự không có.” Duẫn Hạo vội ngăn tay y lại, còn lắc nữa hắn nhất định sẽ hôn mê, đưa y chặt chẽ ôm lấy, cằm hơi hếch lên ý bảo Tại Trung nhìn về phía đằng xa, nơi có hai con người đang dây dưa giữa không trung. “Ngươi xem bên kia.”.

Tên yêu tinh ngạo mạn ương ngạnh vừa nãy lúc này lại giống như một con mèo nhỏ nghịch ngợm, ở bên người vui vẻ cười đùa. (chỗ này chém tàn bạo luôn =o=)

“Từ ngàn năm trước bọn họ đã có một đoạn tình, đến nay vẫn dứt bỏ không được. Ta đây cũng đã có tiểu yêu tinh bảo bối độc nhất rồi, như thế nào lại cùng hắn có cái gì quan hệ? Người đừng sinh khí được không?”

Tại Trung tâm lý khó chịu, lại vô cùng uỷ khuất, giãy giụa làm nũng. “Không được, ngươi vừa rồi ôm hắn, ta khó chịu”.

“Hảo hảo, thực xin lỗi thực xin lỗi.” Duẫn Hạo mở rộng ngực, để y tuỳ trí xử lý.

Tiểu yêu tinh nhe răng cắn liền hai phát, lại hơi xót lòng, vuốt vuốt ngực hắn rồi im lặng.

“Tiểu yêu tinh, không tức giận?”.

Tại Trung “ân” một tiếng, đầu đặt trên ngực Duẫn Hạo cọ hai cái.