Sủng Vật Yêu Tinh

Quyển 2 - Chương 7




“Hạo nhi, ngươi mau buông tay.” Thái hậu vội quát lên.

Duẫn Hạo trên tay buông lỏng một chút, thanh âm đã bình tĩnh lại.“Nói, vừa rồi trong tay ngươi là cái gì?”

“Hàng yêu phù.” Lục Huyên sắc mặt trắng bệch trả lời.

“Hoá giải như thế nào?”

“Không biết… không… là tiên nhân cấp… Ta không biết.” Lục Huyên nói năng lộn xộn, đôi mắt hung hăng của Duẫn Hạo khiến nàng run như cầy sấy.“Chính là… yêu… y là…”

“Y làm sao?”

Không ai trả lời, Duẫn Hạo lửa giận tăng vọt, trên tay lại dùng thêm lực.

“Hạo nhi, ngươi muốn làm gì? Ngươi sao có thể đối nàng động thủ.” Thái hậu sắc mặt trắng bệch gắt lên.

“Vương thượng, không thể…” Vương gia thấy ái nữ gặp nguy cũng sốt ruột, vội bất chấp cao thấp tôn ti mà nói.“Vương thượng cũng biết, y là yêu a!”.

“Yêu? Ai nói cho các ngươi?” Duẫn Hạo buông lỏng tay, nhíu mày hỏi.

“Huyên nhi từ nhỏ còn có năng lực phân biệt yêu người, cũng bởi vậy nàng mới được tiên nhân tặng cho hàng yêu phù. Hạo nhi, ngươi cần phải giải thích rõ chuyện này”.

“Nói như vậy, các ngươi lần này là vì hàng yêu mới quay về?” Con ngươi Duẫn Hạo ánh lên một tia sắc lạnh.

Thái hậu thấy thần sắc hắn không đúng, lập tức tỉnh ngộ, cả kinh nói:“Ngươi đã sớm biết y là yêu? Hàn Canh cũng vì chuyện này mà bị đuổi đi? Hạo nhi, ngươi sao có thể hồ đồ như thế?”.

Duẫn Hạo cúi đầu không đáp.

“Có bao nhiêu người biết chuyện Tại Trung là yêu tinh?” Trầm mặc một lát, Duẫn Hạo đột nhiên hỏi.

“Sự tình liên quan đến quốc thể quân uy, sao có thể để lộ ra ngoài”.

“Nói như vậy chỉ có vài người các ngươi biết?” Duẫn Hạo ngẩng đầu, sát ý hiện lên “Vậy là tốt rồi”.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thái hậu kinh sợ, từng bước lui về phía sau, “Ta là mẫu thân của ngươi a”.

Duẫn Hạo xót xa cười, “Loại sự tình này, ngươi không phải đã làm rất nhiều sao?”.

“Ngươi!!” Thái hậu kinh tâm, không thể tin được nhìn Duẫn Hạo.“Thế nhưng đó là một yêu nghiệt”.

“Vương thượng, thỉnh nghĩ lại.” Vương gia cùng thái sư cùng kêu lên ngăn cản.

“Vốn các ngươi làm chuyện gì ta cũng không phản đối, mặc kệ có cái gì đề nghị ta đều dễ dàng chấp nhận.” Duẫn Hạo nhìn về phía bọn họ,“Các ngươi là trưởng bối của ta, ân sư của ta, ta tôn kính các ngươi”. Ngữ khí bắt đầu thay đổi “Chính là, các ngươi không được đối y ra tay. Cho dù đã biết, cả đời này cũng phải làm bộ như không biết!” Ánh mắt quét về phía mọi người, một mảnh im lặng “Hiện tại, đã rõ chưa?”.

“Ngươi……” Lục Vương gia mở miệng nói.

“Ngày hôm qua, ta đã phái người đến Phong quốc lấy binh phù từ trên tay Kiều Viễn tướng quân, hiện tại sắp về đến nơi rồi, sự tình khẩn cấp, Vương gia thế nào lại không biết”. Duẫn Hạo mang theo ý cười đánh gãy lời nói của Lục vương gia.

“Ngươi điên rồi? Hai nước giao chiến, ngươi sao có thể thu hồi binh phù? Ngươi… ngươi!!” Vương gia khiếp sợ.“Ngươi thật có thể vì y mà bỏ mặc đất nước?”

“Yên tâm, qua hôm nay, binh phù sẽ được hoàn trả lại cho Kiều Viễn tướng quân.” Lời nói đã rõ ràng, mọi người tâm một mảnh lạnh lẽo, trong lòng đều xác định rõ vận mệnh của chính mình.

Sát khí trên người Vương làm cho ai cũng hiểu rằng hôm nay không một người nào có thể thoát khỏi đây.

“Hừ, ân.” Một tiếng rên đau nhẹ nhàng thoát ra, trong nháy mắt làm cho sát khí của Duẫn Hạo tiêu tán.

“Tại Trung.” Duẫn Hạo vội trở lại ôm lấy y, đau lòng kêu: “Tại Trung”.

Tại Trung trán ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt dại đi mơ màng, hơi thở mong manh yếu ớt. Đôi môi y mím chặt gắng sức cưỡng chế tiếng kêu đau, thân thể ở trên tháp quay cuồng, mồ hôi từ mặt túa ra không ngừng.

Tại Trung trên người nóng lạnh luân phiên, đau đớn đến lợi hại. Cả người không có một chút khí lực, đến nhấc tay cũng không làm được, nhưng vẫn cố nhìn đến Duẫn Hạo. Mắt đau đớn không mở nổi, cố mãi cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn được hắn, nghĩ muốn nói cho hắn biết, ta không cần ngươi ôm, không cần ngươi ôm. Nhưng cũng chẳng thể nói ra từ nào, chỉ cần mở miệng, chắc chắn sẽ thoát ra thanh âm rên rỉ khổ sở, không, không thể chật vật như vậy được.

“Tại Trung.” Duẫn Hạo gấp gáp đến hốc mắt nóng lên, đau lòng không nói nên lời, chính là chỉ biết mãi gọi tên y, tiểu yêu tinh hoạt bát nghịch ngợm thế nhưng lại ở trong lòng mình kêu đau nửa ngày, làm cho hắn thật đau lòng. Duẫn Hạo tha thiết nhìn y: “Tại Trung.” Nước mắt đột nhiên chảy xuống, không nghĩ tới y tại thời điểm đau đớn đến vậy cũng không tình nguyện nói cho hắn, mà chính mình lại không hề có biện pháp gì, chỉ có thể bất lực nhìn: “Tại Trung, Tại Trung của ta.” Không để ý đến sự chống cự yếu ớt của y, Duẫn Hạo đem tiểu yêu tinh ôm thật chặt, hôn lên đôi môi trắng bệch, lệ lại một giọt lăn xuống, miệng lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Không rõ mình đang nói xin lỗi cái gì, chính là Duẫn Hạo cảm thấy được mình đã sai lầm rồi, sai lầm nhiều lắm: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi”.

Không ngừng xin lỗi, không ngừng hôn môi, cũng không ngừng rơi lệ.

Dần dần, Tại Trung đã không còn chống cự nữa, vươn tay ôm Duẫn Hạo, há mồm cắn vào vai hắn.

Duẫn Hạo đem Tại Trung ôm chặt lấy. Người yêu thương nhất ở ngay trước mặt mình khổ sở lợi hại vậy, mà bản thân lại vô dụng, bó tay không tìm ra biện pháp. Bối rối, sợ hãi, phẫn nộ, lo lắng, tâm mãnh liệt quặn đau tựa như bị ai đó đập vụn. Hắn hận, hận chính mình không có biện pháp. Duẫn Hạo đem tiểu yêu tinh trong lòng ngực đổi tư thế, để cho y có thể thoải mái cắn mình. Tại Trung dùng sức cắn thật mạnh, giống như y đang cắn vào một khối thịt, huyết rất nhanh liền rỉ ra. Răng nanh nhuộm đẫm huyết đỏ, Duẫn Hạo có chút mê muội, yên lặng chấp nhận, trong lòng biết Tại Trung so với mình còn khó chịu hơn rất nhiều, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho y, vuốt lưng y, hi vọng có thể khiến Tại Trung dễ chịu hơn một chút.

Trong đại sảnh một mảnh lặng im, hoàn toàn chỉ nghe được âm thanh thống khổ rên rỉ mà Tại Trung đôi lúc không thể khắc chế nổi.

“Tại Trung, đừng nhịn, đau cứ kêu lên.” Duẫn Hạo đau lòng vỗ về y, đem tâm tình bất ổn trấn định lại, không thể hoảng không thể hoảng, nếu muốn có biện pháp cứu y, tuyệt đối không hoảng. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Hơi thở Tại Trung ngày càng mỏng manh, cuối cùng ý thức lại rơi vào hôn mê.

Rốt cục, trong mắt cũng có một tia sáng léo lên, Duẫn Hạo giương giọng kêu to:“Ảnh vệ!”.

Trong phòng không biết từ đâu xuất hiện vài bóng người, thân thủ nhanh nhẹn lướt đến, đồng loạt cúi đầu hành lễ, nói: “Có”.

“Thập Thất, ngươi đem theo hai người canh chừng những người này, trước khi ta trở về, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi đây, nếu không, giết không tha.”.

“Tuân mệnh”.

“Những người khác, trong vòng ba ngày đem quốc sư tìm về.”

“Tuân mệnh”.

Nói xong, Duẫn Hạo liền ôm Tại Trung hướng vào trong cung chạy vội.

Mấy bóng người kia cũng biến mất không còn thấy tăm hơi.

Trong đại sảnh một mảnh tĩnh mịch, giống như không có người sống tồn tại. Nửa ngày, thái hậu mới mở được miệng, không phải kinh hoàng mà là nghi hoặc,“Hắn, thật là Duẫn Hạo sao?” Biểu lộ đích thực rõ ràng, cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của hắn, cho dù là ai cũng hiểu được hắn đã phẫn nộ tức giận thế nào.“Hắn, không phải vương?” Không phải vị vương chính mình đã dạy dỗ cách che giấu cảm xúc, để mọi thời điểm đều có thể làm lộ ra khí chất vương giả sao?

Tại sao có thể như vậy? Vương có thể tàn nhẫn vô tình, có thể phong lưu đa tình, nhưng không thể đem bất luận kẻ nào so với mình coi trọng hơn, lại càng không thể để người khác biết điều đó. Vậy mà…

Trong lòng mê hoặc, Thái hậu mờ mịt nói nhỏ,“Hắn muốn dẫn yêu nghiệt kia đi đâu?” Cũng không hẳn không biết đáp án, chính là theo bản năng thấp giọng hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng, ngẩng đầu nhìn lục Vương gia, trong mắt đều là khiếp sợ, đồng thanh kêu lên: “Thánh địa???”

“Sẽ không, sẽ không. Thánh địa là vốn long mạch của quý quốc, hắn sẽ không!” Nói thì nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều biết, Duẫn Hạo nhất định là đi chỗ đó.

Truyền thuyết kể rằng thánh địa có một khối Thánh linh thạch, quanh năm hấp thụ linh khí và tinh hoa của đất trời, có thể lọc yêu tính, ngưng tụ yêu lực, là thánh phẩm quý giá cầu còn chẳng được dùng để tu hành. Duẫn Hạo chắc chắn đã mang theo yêu nghiệt kia đến chỗ đó.

“Không được!! Không thể để hắn làm xằng bậy như vậy.” Thái hậu thất thần túm lấy Lục Huyên, vội vàng bước đi.

“Thái hậu, xin dừng bước.” Một người trong nháy mắt xuất hiện, đến trước mặt Thái hậu cung kính nói.

Ảnh vệ, đó là những kẻ do Vương tự mình chọn lựa và huấn luyện, cũng chỉ nghe theo lệnh của duy nhất Vương, luôn luôn trong âm thầm bảo vệ sự an toàn và nhận chỉ thị của Vương, không ai có thể thăm dò tung tích bọn họ, cũng chẳng ai giáp mặt được cùng bọn họ, trừ Vương ra.

Thái hậu bị thỉnh quay về chỗ, mọi người đều kinh hãi đứng nhìn.

Thuần phi ngồi phịch trên ghế, thì thào nói nhỏ: “Không nên dây vào y, các ngươi không nên động đến y”.

Kinh hoảng nhìn về phía xa: “Y bị thương nặng như vậy, Vương sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta.” Hiện tại, có lẽ sẽ chết, nhưng thật ra chính là được giải thoát.

Trong tức khắc, mọi người như rơi vào hầm băng, lạnh đến rét run.