Surrender My Love

Chương 42




Đội tuần tra của Wyndhurst đã thông báo trước cuộc ghé thăm của nhà vua vào chiều muộn ngày hôsm au, mang cho Royce cơ hội để cưỡi ngựa ra đón tiếp nhà vua. Anh đi một mình, vì cuộc trò chuyện trên lưng ngựa giữa hai người sẽ dễ dàng hơn ba hoặc bốn người, và anh muốn đánh giá xem thái độ của nhà vua như thế nào trước khi ông gặp Selig để bản truyện. Mặc dù một thực tế rõ ràng là Alfred đã đến rất nhanh so với những người tùy tùng của mình, và đi cùng một nhóm hộ tống nhỏ, đã có ý nghĩa khá nhiều rồi.

"Ta hi vọng chuyến viếng thăm lần sau sẽ không xảy ra bất cứ tác động nào," Alfred bắt đầu.

Royce nhăm mặt. "Gia đình bên vợ của tôi luôn khiến cho mọi thứ ở quanh đây không nhàm chán chút nào."

Alfred hưởng ứng câu nói hài hước này bằng một nụ cười ngắn, rồi đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. " Lời buộc tội của ông anh rẻ ngươi thật là dũng cảm đấy. Dĩ nhiên Lord Durwyn sẽ được đối diện với người buộc tội mình."

"Ông ta đã chối bỏ nó rồi ư?"

"Ông ta vẫn còn chưa biết," Alfred đồng ý. "Ta nghĩ rằng sẽ là tốt nhất khi xem xét tất cả vấn đề ngay lập tức, và ta không muốn ông ta bắt đầu nghi ngờ bằng việc mời ông ta cưỡi ngựa về đây với ta. Yếu tố bất ngờ sẽ có ích trong chuyện này khi ông ta không có cơ hội nào đó để bịa ra một lời giải thích, và nó cũng là điều tốt nhất nếu anh vợ của ngươi ra đối chất với hắn."

"Anh ấy sẽ rất vui lòng, nhưng anh ấy cũng có thể thách đấu với Durwyn vào lúc đó."

"Không, ngươi phải ngăn chặn chuyện đó."

Royce đã biết rằng Alfred sẽ nói như thế. Nhưng ngăn cản ý định trả thù của người Viking gần như là điều không thể, với kinh nghiệm xương máu của chính bản thân mình.

Tuy nhiên Alfred coi như vấn đề cơ bản đã được giải quyết, ông đi vào vấn đề tiếp theo. "Ta đã cố gắng tìm cách lý giải tại sao Durwyn lại làm chuyện này. Ông ta ghét người Đan Mạch, dĩ nhiên, cũng nhiều như nhà ngươi vậy. Người con trai duy nhất của ông ta đã chết về tay người Đan Mạch. Nhưng ta không nghĩ đó là lý do duy nhất."

"Tôi đồng ý," Royce trả lời. "Cuộc tấn công này không nhằm vào những người Đan Mạch, mà là chống lại người – hoặc chống lại kế hoặc củng cố hòa bình của người."

"Chính xác," Alfred nói. "Và nếu ngươi cân nhắc bản chất của kế hoặc này, vậy có thể ngươi sẽ nhận thức rõ được một lý do rất lô gic cho sự kế hoạch này của Durwyn."

Royce nhíu mày. "Người biết điều gì mà tôi không biết sao?"

"Một điều mà ta ước là ta đã nghĩ ra sớm hơn, đó là một trong những nữ thừa kế có thể được chọn là hàng xóm của Durwyn, một người con gái sẽ lấy con trai ông ta, Edred, nếu như chàng trai không chết trước đó."

Đoán ý của Alfred, Royce nói, "Lord Durwyn không biết ngài nhiều như ông ta biết về anh trai của ngài. Có vẻ như ông ta cho rằng ngài sẽ dành niềm quan tâm tới hòa bình trước mối quan tâm cho một vị lãnh chúa."

"Ông ta đã nhầm, bởi vì một đám cưới mà người Đan Mạch với cô gái đó rốt cuộc có thể dẫn đến , với những vị láng giềng như Durwyn. Vậy thì, làm thế nào mà điều đó lại có thể củng cố hòa bình được? Không, ông ta hẳn đã nghĩ về ta đầy ác ý. Có những người nữ thừa kế khác nữa có thể thay thế cho cô ta. Thay vào đó ông ta muốn nhúng tay vào và lập kế hoạch cho vụ mưu sát – giả sử như anh rể của ngươi không nhầm."

"Đúng, giả sử như vậy."

Alfred thở dài. "Ta sợ là anh ta không sai, và đây là một việc kinh tởm ta không mong đợi chút nào. Ta chỉ có thể đoán là Durwyn đang ở với triều đình lúc này để ông ta có thể biết được phái đoàn tiếp theo mà ta sẽ gửi đi, những người mà ông ta cũng sẽ tấn công. Theo ta được biết, ông ta đến triều đình với rất nhiều người, nhưng bởi vì ông ta không bao giờ đề cập tới họ, ta cũng không nghĩ ngợi gì xa – trước khi ta biết việc này."

"Bao nhiêu người?"

"Đủ để tấn công một nhóm nhỏ và đảm bảo không để ai sống sót. Và bọn họ không trực tiếp đi cùng bọn ta, nhưng họ luôn cắm trại ở gần đó. Ta đã quá chủ quan không hề nghi ngờ gì những người chỉ huy thân thiết với ta."

"Làm sao mà ngài biết được?"

Alfred không định tự tha thứ cho mình. "Đó không phải là lý do. Với quá nhiều mất mát vì người Đan Mạch, Durwyn không thể là người duy nhất chống lại việc thiết lập hòa bình. Nhưng trường hợp của ông ta, chúng ta sẽ biết chắc chắn vào ngày mai, khi ông ta đến đây với toàn bộ triều đình – hoặc ít nhất là vào ngày sau đó. Thực tình, ta không mong chờ họ đến cùng một lúc. Làm sao mà vợ của ngươi lại có thể cưỡi ngựa đến Đông Anglia và trở về nhanh chóng như vậy, ta không thể tưởng tượng được. Chuyến đi có thể kéo dài gấp 5 hoặc 10 lần với đoàn tùy tùng của ta."

Lời bình luận nhẹ nhàng chấm dứt cuộc trò chuyện của họ, và không có gì được bàn bạc thêm bề vấn đề của ngày đó, ngoại trừ những câu hỏi mà Selig phải trả lời. Alfred, tuy nhiên, lặp lại với Selig rằng nếu Durwyn có tội sau cuộc đối chất, hình phạt của ông ta sẽ do triều đình phán quyết, mặc dù ông cũng dịu bớt khi nói thêm, "Nếu chỉ dựa vào lời lẽ của ngươi chống lại ông ta, và không có bằng chứng về việc sẽ gì sẽ xảy ra, ta sẽ không thấy có vấn đề gì nếu ngươi tuyên bố thách đấu," điều này đã khiến Selig dễ chịu hơn nhiều.

Trong khi những người đàn ông bàn bạc, Kristen chuẩn bị cho sự trở lại của triều đình, và Erika, không có gì để làm ở đây giống như khi cô ở nhà, đã yêu cầu được giúp. Đó là một sai lầm. Đây là lần đầu tiên nàng thực sự nói chuyện với em gái Selig kể từ sau chuyến đi về Wyndhurst, và nàng nhanh chóng phát hiện ra rằng không có gì thay đổi.

Quần áo mà nàng nhận được từ Kristen đúng như nàng nghĩ, không phải vì nàng mà vì Selig. Nàng hầu như không thể chịu đựng được. Thực tế, thái độ của Kristen đối với nàng cũng giống như những người phụ nữ khác, hoàn toàn thù địch, nhưng vì một lý do hoàn toàn khác.

Erika, mặc dù vậy, không còn ngoan ngoãn chấp nhận hoàn cảnh như trước đây. Cảm giác tội lỗi đã khiến cho nàng không dám phản ứng lại trước đây, nhưng nàng đã tự tha thứ cho mình về điều đó. Nàng không còn sẵn sàng chấp nhận toàn bộ tội lỗi, và bên cạnh đó, nàng giờ đã là vợ của Selig. Tất cả mọi người đều chứng kiến điều đó.

Do đó nàng không ngần ngại đương đầu với thái độ băng gia của cô em vợ khi nàng cuối cùng cũng tìm được một phút riêng tư với cô ở trong chỗ xông khoi. Nàng thậm chí không thèm đi từ từ vào vấn đề, hỏi thẳng luôn, "Nếu cô vẫn ghét tôi đến vậy, tại sao cô không phản đối đám cưới này?"

Kristen khá là bất ngờ, nhưng thái độ của cô vẫn cứng nhắc khi cô trả lời, và cô cũng không nói thẳng ra. “Tôi không chính xác … căm ghét cô. Nhưng tôi nghi ngờ rằng mình có thể tha thứ cho việc cô đã làm. Có thể Selig sẽ tha thứ, vì đó là bản chất của anh ấy, khi liên quan đến phụ nữ. Nhưng tôi không thể."

"Đã bao giờ cô từng nghĩ nếu anh trai tôi ở Gronwood lúc đó, Selig đã bị treo cổ thay vì bị đánh rồi không? Tôi cảm thấy phát ốm vì cảm giác tội lỗi những gì anh ta tự mình chuốc lấy vì những lời lăng mạ của anh ta. Sweet Freya, tôi đã từng viện ra những lý do mà anh ta có thể dùng tới, để tôi có thể đơn giản thả anh ta đi, nhưng anh ta lờ nó đi, cứ viện vào một sự thật rất khả nghi và điều đó chỉ khiến anh ta có vẻ có tội nhiều hơn. Và không thể nói rằng đó là sự thật, bởi vì những gì anh ta nói lúc đó đều không đáng tin."

"Cô đã xong chưa?" Kristen hỏi một cách lạnh nhạt.

Erika thở dài. "Rồi, và như mọi khi, những gì tôi nói đều chả tạo nên sự khác biệt gì."

"Có thể trận đòn không phải điều mà tôi nghĩ đến, đây không phải là vấn đề nữa khi mà anh ấy đã hồi phục rồi. Điều tôi cảm thấy không thể tha thứ được là cô đã quá độc ác khi cười trên sự đau đớn của anh ấy."

"Tôi đã làm gì cơ?"

"Đừng cố gắng phủ nhận điều này, Erika. Anh ấy đã đề cập điều này nhiều hơn một lần với tôi." Và Kristen lặp lại những lời anh nói với thái độ giận dữ hơn. " Nhìn thấy anh bị đau đớn khiến cho cô ta vui thích. Anh sẽ không bao giờ quên được điệu cười của cô ta."

Erika thở gấp. "Đó là điều dối trá! Tôi không bao giờ cười trong cuộc chất vấn. Hỏi Turgeis mà xem. Anh ấy đã ở đó."

"Tôi không nói về cuộc chất vấn. Selig đề cập tới trận đòn mà anh ấy bị đánh."

"Nhưng tôi thậm chí không ở đó " Erika gào lên. "Nếu tôi ở đó, trận đòn sẽ không xảy ra. Nếu cháu trai tôi không bị gẫy tay, tôi đã kịp thời dừng trận đòn đó lại đúng lúc. Nhưng tôi bị cuốn đi. Và tôi không nhìn thấy anh trai cô cho đến khi cô đến."

"Anh trai cô cũng đã nói thế với tôi, nhưng nghĩ tôi sẽ tin cô hơn tin Selig ư? Nếu cô nói nó không phải như vậy, vậy hãy nói với anh ấy, đừng có cố gắng thuyết phục tôi—"

"Để làm gì?" Erika cắt lời, cơn giận của cô cũng tăng lên. "Anh ta cũng đâu có tin những gì tôi nói, không nhiều hơn tôi tin anh ta và cô tin tôi." Và rồi nàng thêm vào một câu chế nhạo khá gắt, "Nhưng cảm ơn cô đã nói với tôi điều này. Tôi đã không nhận ra rằng mình quá – ác độc."

Đã nói nhiều hơn nàng dự định, Erika quay về đại sảnh, để lại Kristen bực bội, nhưng trầm ngâm. Một người bọn họ nói dối, và dĩ nhiên, đó hẳn phải là Erika. Nhưng nhìn vào đôi mắt cô ta, làm sao cô ta có thể thuyết phục – và vô tội đến thế?

Kristen hẳn đã hoàn toàn bỏ qua vấn đề này nếu Selig không gặp cô ngày hôm sau và phàn nàn về vợ mình. Dĩ nhiên Erika không đề cập gì với anh về cuộc nói chuyện giữa nàng và Kristen, nhưng Erika vẫn còn giận dữ về chuyện đó, đủ để Selig cảm nhận được điều đó—mà không biết tại sao.

Lao ra khỏi phòng, nơi mà anh không thể khiến vợ mình nói một tiếng nào để giải thích về sự hờn giận mới nhất của mình, anh gần như tông vào Kristen ở trong sảnh và trút toàn bộ sự bối rối vào cô, “Làm thế nào mà cô ấy cứ giữ cái thái độ hận thù lâu đến vậy chỉ vì một lời sỉ nhục tí tẹo khi anh đã tha thứ cho cô ấy về những việc cô ấy đã làm, điều mà còn tồi tệ hơn nhiều lời sỉ nhục ấy chứ?"

"Anh đã nói với cô ấy điều đó chưa?" Kristen hỏi.

"Cái gì?"

"Rằng anh đã tha thứ cho cô ta."

Câu hỏi làm anh khó chịu. "Anh đã thể hiện điều đó với cô ấy. Anh đã đề nghị một khởi đầu mới. Tại sao anh phải thực sự nói thành lời khi mà những lời này sẽ bị quật lại vào mặt anh? Cô ấy vẫn ghét anh. Cô ấy không hề quan tâm đến chuyện anh không còn ghét cô ấy nữa."

"Chuyện đó xảy ra khi nào?"

"Cái gì?"

"Anh không còn ghét cô ta nữa."

Anh vẫy tay một cách nóng nảy khi họ tiếp tục đi xuống sảnh. "Chuyện này thì có liên quan gì?"

Với một tiếng thở dài, cô để anh đi thẳng đến thùng bia, rót cho họ một vại đầy, và ngồi với anh ở chiếc bàn gần nhất. "Hãy nói với em."

Vẻ mắt của anh trở nên rầu rĩ. "Có gì để nói? Cô ấy sẽ không thèm nói chuyện với anh bây giờ."

Kristen không thể cưỡng lại việc cười toe toét. "Vài người chồng sẽ coi đó như là một ân huệ."

"Giữ lại trò trêu chọc của em cho lần khác đi, Kris. Anh không có tâm trạng cho nó đâu."

"Em có thể thấy được điều đó. Điều mà em không thể hiểu được là làm thế nào hai người bọn anh có thể cưới nhau và không hề đề cập gì đến điều mà mỗi người cảm thấy quan trọng nhất – ngoại trừ nói về người khác." Và khi cô nhìn thấy Erika đi xuống cầu thang và nhìn thấy họ, liền đi thẳng về hướng này. Nhưng thay vì nói với Selig, cô hỏi một cách thận trọng, “Anh có quan tâm không khi cô ấy nói rằng cô ấy không hề cười một lần nào, trong thời gian anh ở Gronwood?"

Anh bật lại. "Anh không thể buộc tội cô ấy vì đã phủ nhận điều đó. Cô ấy sau cùng vẫn là đàn bà, và những điều đàn bà làm là cố gắng phủ nhận những hành vi đáng xấu hổ?"

Erika dừng lại khi nghe thấy điều đó, nhưng Kristen quá phẫn nộ khi nghe lời bình luận của anh nên cô quyết định nói tiếp. "Với thái độ như vậy, thảo nào cô ấy không nói chuyện với anh về điều đó. Và đó là nụ cười của cô ấy đã khiến cho anh tức điên lên đến mức muốn trả thù. Vậy hãy kể lại cho em nghe anh nhớ được những gì."

Anh quắc mắt nhìn cô. "Anh đang cố gắng để quên đi. Nhưng anh có thể gợi lại điều mà cô ấy gọi là sự sỉ nhục, và nó không phải là sự sỉ nhục, hoặc không hề có ý định như vậy. Anh cần sự giúp đỡ. Anh muốn em ở đó, nhưng không có. Cô ấy đã ở đó. Đầu anh đau đớn, tầm nhìn của anh bị lu mờ. Những ý nghĩ của anh không ở cùng anh. Một khoảnh khắc anh biết cô ấy là ai và tại sao anh lại bị xích vào tường, khoảnh khắc sau anh không biết gì nữa. Anh bảo với cô ấy anh cần một cái giường, của cô ấy nếu cô ấy thích. Anh không định sỉ nhục cô ấy. Đó là những gì phụ nữ luôn muốn ở anh, và anh hầu như chỉ đề nghị cô ấy điều tương tự. Đó là tất cả những gì mà anh phải đề nghị lúc đó."

Kristen không mong chờ vẻ đau khổ trên gương mặt chị dâu của mình, hoặc nhìn thấy cô quay người lại và chạy khỏi đại sảnh cứ như thể xà nhà chuẩn bị sập xuống đầu cô ấy. Cô cảm thấy mình đáng khinh khi chơi cái trò này với bọn họ, bất kể việc cô đã hi vọng một sự đối mặt giữa hai bên có thể chấm dứt những sự dối trá, mặc cho ai là người sẽ phải chịu trách nhiệm cho điều đó.

Cô quyết định không đề cập đến những việc cô đã làm với Selig. Chỉ mình Erika biết đã là tệ lắm rồi.