Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 2




“Ted, cậu tới thật là đúng lúc!” Ashling mở toang cửa và ít nhất cũng một lần không buột ra cái câu cô vẫn dùng quá thường xuyên, nguyên văn là, “Ôi, khỉ thật, làTed à.”

“Thật sao?” Ted rụt rè bước vào căn hộ của Ashling. Bình thường thì anh ta không được chào đón nồng nhiệt đến mức này.

“Tớ cần cậu cho tớ biết cái áo khoác nào trông hợp với tớ nhất.” “Tớ sẽ cố hết sức.” Khuôn mặt đen đúa và gầy gò của Ted trông lại càng căng thẳng hơn. “Nhưng tớ là đàn ông.”

Cũng không hẳn, Ashling nghĩ, thầm tiếc nuối. Kể ra cũng thật đáng tiếc khi người chuyển đến căn hộ trên tầng cách đây sáu tháng, và ngay lập tức đã quyết định rằng Ashling là bạn thân nhất của anh ta, lại không phải một anh chàng cao lớn, đẹp trai có thể khiến tim các cô gái đập loạn nhịp. Và thay vào đó là Ted Mullins, tay công chức nghèo rớt, một diễn viên hài đầy tham vọng và ông chủ loắt choắt của một chiếc xe đạp.

“Đầu tiên, cái màu đen này.” Ashling choàng chiếc áo khoác phủ lên cái áo “phỏng vấn” bằng lụa trắng và chiếc quần đen kỳ diệu giảm-ba-kí- lô-chỉ-trong-tích-tắc.

“Vụ gì mà quan trọng thế?” Ted ngồi lên một chiếc ghế và quấn người mình quanh nó. Người anh ta toàn xương xẩu với khuỷu tay, vai nhọn và đầu gối cũng nhọn nốt, trông như một bức vẽ phác của chính anh ta vậy.

“Phỏng vấn xin việc. Chín rưỡi sáng nay.”

“Lại phỏng vấn! Lần này là cho cái gì đây?”

Ashling đã đăng ký dự tuyển vài công việc trong hai tuần qua, tất tần tật từ làm việc trong một trang trại kiểu miền Tây hoang dã ở Mullingar cho tới trả lời điện thoại ở một công ty PR.

“Trợ lý tổng biên tập cho một tạp chí mới tên là Colleen “Cái gì? Một công việc thực sự à?” Khuôn mặt ủ dột của Ted sáng bừng lên. “Tớ thấy lạ là tại sao cậu lại nộp đơn xin vào mấy chỗ làm kia, cậu quá thừa tiêu chuẩn so với chúng.”

“Lòng tự trọng của mình thấp lắm,” Ashling nhắc, với một nụ cười rạng rỡ.

“Của tớ còn thấp hơn,” Ted vặc lại, nhất định không chịu lép vế. “Dù sao cũng là một tạp chí cho phụ nữ,” Ted mơ màng. “Nếu được vào làm cậu có thể bảo cái đám ở Woman’s Place cứ việc bám lấy nó đi. Trả thù là một món ăn càng để lạnh càng ngon!” Anh ta ngửa đầu ra sau và bật ra một tràng cười ồm ồm bắt chước kiểu của Vincent Price[Vincent Leonard Price, Jr. (1911-1993): Diễn viên người Mỹ, có giọng nói rất dặc trưng.]

“Ha ha ha, hà hà hà!”

“Thực ra, trả thù chẳng phải món ăn gì hết,” Ashling ngắt lời. “Nó là một thứ cảm xúc. Hoặc cái gì đó. Mà cũng không đáng để bận tâm.” “Nhưng sau cách mà chúng đã đối xử với cậu,” Ted ngỡ ngàng nói. “Cái ghế sofa của con mẹ kia bị hỏng có phải là lỗi của cậu đâu!”

Suốt nhiều năm, nhiều hơn cả những gì cô muốn nhớ, Ashling đã làm việc cho Woman’s Place, một tờ tuần san không mấy tên tuổi ở Ireland. Ashling làm biên tập viên mục văn chương, biên tập viên mục thời trang, biên tập viên mục sức khỏe và sắc đẹp, biên tập viên mục thủ công, biên tập viên mục nấu ăn, phụ trách mục tâm sự, biên tập viên sủa bản in và cố vấn tinh thần tất cả trong một. Kỳ thực thì cũng không đến nỗi vất vả như vẻ bề ngoài của nó, vì Woman’s Place được dồn ghép lại theo một công thức thử-nghiệm-và-kiểm-tra nghiêm ngặt.

Mỗi số tạp chí lại có một mẫu đan - hầu như lần nào cũng là để làm một tấm bọc cuộn giấy vệ sinh trong hình dáng một tiểu thư miền Nam. Rồi có một trang dạy nấu ăn nói về cách mua những miếng thịt rẻ tiền và ngụy trang chúng thành thứ gì đó. Số nào cũng có một truyện ngắn xoay quanh một cậu bé và một người bà, khởi đầu thì họ là kẻ thù không đội trời chung nhưng đến cuối truyện thì trở thành bạn bè thân thiết. Tất nhiên là có Trang Tâm sự - bao giờ cũng với một bức thư phàn nàn về một cô con dâu hỗn láo. Trang hai và trang ba là một dãy dài các câu chuyện “vui” miêu tả lũ cháu của độc giả và những trò dễ thương mà chúng đã nói hoặc làm. Mặt trong của bìa cuối là một bức thư sáo rỗng, trên danh nghĩa là của một vị mục sư, nhưng lần nào cũng là do Ashling viết vội vàng trong mười lăm phút cuối trước khi đến hạn chót của nhà in. Rồi còn có cả mục Mách nhỏ Bạn đọc. Và một trong số đó được coi là con đường dẫn đến sự thất bại của Ashling.

Mách nhỏ Bạn đọc tập hợp những lời khuyên của các bà nội trợ bình thường[Nguyên vãn là "Josephine Soap", tên một nhân vật hư cấu dùng để chi chung những phụ nữbình thường.] gửi tới chia sẻ với những độc giả khác. Bao giờ chúng cũng xoay quanh việc làm cho tiền của bạn cứ việc sinh sôi nảy nở và kiếm được cái gì đó mà không mất gì. Tiền đề của những lời khuyên này là bạn không cần phải mua bất kỳ thứ gì bởi vì bạn có thể tự làm ra nó từ những thứ cơ bản sẵn có trong nhà. Ví dụ điển hình nhất chính là nước chanh.

Ví dụ, tại sao phải mua dầu gội đầu đắt tiền làm gì khi bạn có thể tự pha chế cho mình từ một chút nước chanh và dung dịch rửa bát! Bạn thích có những lọn tóc highlight? Tất cả những gì bạn cần làm là vắt vài quả chanh lên tóc rồi ngồi ra nắng. Trong khoảng một năm. Còn muốn tẩy nước quả nam việt quất dính trên ghế sofa màu be? Chỉ cần pha lẫn nước chanh và giấm là xong ngay.

Chỉ có điều thực tế không phải vậy. Không phải với chiếc sofa của bà Anna 0’Sullivan ở Hạt Waterford. Tất cả đều hỏng bét, thật khủng khiếp – vết nước nam việt quất lại càng bám chặt hơn đến nỗi ngay cả nước tẩy Stain Devil cũng không ăn thua. Và dù đã dùng cơ man nào là nước hoa xịt phòng Glade, cả căn phòng vẫn nồng nặc mùi giấm. Vì là một tín đồ Công giáo ngoan đạo, bà 0’Sullivan cũng là một phụ nữ tin vào thuyết nợ máu phải trả bằng máu. Bà ta dọa sẽ kiện.

Khi Sally Healy, tổng biên tập của tờ Womaris Place, tiến hành một cuộc điều tra, Ashling thú nhận chính cô đã tự bịa ra cái mẹo đó. Đúng cái tuần ấy không hiểu sao những mẹo do độc giả gửi tới đóng góp lại ít ỏi vô cùng.

“Tôi không nghĩ là có người lại tin vào chúng,” Ashling lúng búng biện minh.

“Cô làm tôi ngạc nhiên đấy, Ashling,” Sally nói. “Lúc nào cô cũng bảo tôi rằng cô không có trí tưỏng tượng. Đó là chưa kể đến mục Thư của Cha Bennett, tôi biết là cô thuổng về từ tờ The Catholic Judger, mà tiện đây tôi cũng nói luôn – trước mắt cô cứ nghe và biết thế thôi - tờ ấy sắp phải đóng cửa rồi.”

“Tôi xin lỗi, chị Sally, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

“Tôi mới là người phải xin lỗi, Ashling ạ. Tôi sẽ phải để cho cô ra đi thôi.”

“Vì một sai lầm đơn giản vậy sao? Tôi không tin.”

Cô không tin cũng đúng. Lý do thực sự ở đầy là ban giám đốc tờ Woman’s Place đang lo lắng trước con số phát hành sụt giảm, và đã thấy là tờ tạp chí ngày càng có vẻ ‘mệt mỏi’ nên họ đang tìm kiếm một con dê tế thần. Vụ làm ăn cẩu thả của Ashling xảy ra không thể nào đúng lúc hơn. Giờ thì họ chỉ việc cho sa thải cô thay vì phải tốn một khoản thanh toán cho việc cắt giảm biên chế.

Sally Healy như phát rồ lên. Ashling là nhân viên làm việc chăm chỉ và đáng tin cậy nhất mà ngưòi ta có thể tìm được. Cô giữ cho toàn bộ nơi này vận hành đầu vào đấy trong khi Sally đến muộn, về sớm và biến mất vào những buổi chiều thứ Ba và thứ Năm để đón con gái ở lớp múa balê và mấy cậu con trai tập bóng bầu dục về. Nhưng ban giám đốc đã nói toạc ra rằng hoặc Ashling hoặc chính chị ta phải ra đi.

Như để an ủi cho sự phục vụ trung thành lâu năm của cô, Ashling được phép tiếp tục công việc hiện tại cho tới khi cô tìm được công việc khác. Mà hy vọng là điều đó sẽ sớm xảy ra.

“Thế nào?” Ashling vuốt vuốt vạt trước của chiếc áo khoác và quay về phía Ted.

“Ổn.” Xương bả vai của Ted nhô lên rồi thụt xuống.

“Hay cái này sẽ khá hơn chăng?” Ashling khoác lên một chiếc khác mà Ted có cảm giác là giống hệt như cái đầu tiên.

“Ổn,” Ted lặp lại.

“Cái nào cũng được.”

“Cái nào khiến tớ trông có eo hơn?”

Ted vặn vẹo. “Không phải lại nữa đấy chứ. Cậu đang bị ám ảnh với cái eo của mình đấy.”

“Tớ làm gì có eo để mà bị ám ảnh.”

“Tại sao cậu không phàn nàn luôn thể về vòng mông của mình đi, như những phụ nữ bình thường ấy?”

Ashling đã hầu như không có gì để nói khi bàn về chuyện eo ót nhưng, như thói đời vẫn thế, tin xấu liên quan đến ai, người đó biết cuối cùng. Phải mãi đến khi cô mười lăm tuổi và Clogagh, bạn thân nhất của cô thở dài, “Cậu may mắn thật đấy, chẳng có eo gì cả. Eo tớ bé tí và chỉ tổ khiến mông tớ trông càng to hơn,” thì cô mới phát hiện ra sự chật choáng váng đó.

Trong khi mọi cô gái khác mà cô biết đều dành cả những năm cuối dậy thì của mình cho việc đứng trước gương trăn trở xem ngực bên nào to hơn bên nào, thì trọng tâm của Ashling lại thấp hơn một chút. Cuối cùng cô tự kiếm cho mình một chiếc vòng lắc và hăm hở lắc đấy lắc để ở vườn sau nhà. Suốt mấy tháng trời cô lắc và vặn, cả ngày lẫn đêm, đến nỗi vắt cả lưỡi ra ngoài khóe miệng. Các bà các mẹ nhà xung quanh đều nhìn qua tường rào vườn nhà mình, khoanh tay trước ngực và gật đầu với nhau chừng hiểu ý lắm, “Rồi thế nào nó cũng sớm lắc mình xuống mộ cho mà xem, cái con bé kia.”

Chỉ có điều cái trò lắc vòng không ngừng nghỉ đến ám ảnh đó cũng chẳng tạo ra chút gì khác biệt. Ngay cả đến bây giờ, sau mười sáu năm, đặc tính thẳng-tuột-từ-trên-xuống-dưới không thể giấu vào đâu được ấy vẫn còn nguyên trên cái bóng của Ashling.

“Không có eo đâu phải là điều tồi tệ nhất trên đời,” Ted đứng cạnh an ủi.

“Quả thật là không,” Ashling đồng tình với thái độ vui vẻ đến đáng lo ngại. “Người ta còn có thể có đôi chân xấu khủng khiếp nữa ấy chứ.Và như số phận đã an bài, tớ có cả hai.”

“Đầu phải như thế!”

“Đúng thế mà. Tớ thừa hưởng chúng từ mẹ. Nhưng chừng nào đó là tất cả những gì tớ thừa hưởng từ bà,” Ashling hồ hởi nói thêm, “Tớ nghĩ trông tớ cũng không đến nỗi nào.”

“Tối qua tớ ở trên giưòng với bạn gái tớ...” Ted hăm hở thay đôi chủ đề câu chuyện. “Tớ bảo cô ấy rằng trái đất này phẳng.”

“Bạn gái nào? Mà sao lại có trái đất ở đây?”

“Không, thế là không được,” Ted tự lầm bầm với chính mình. “Tối qua tôi đang nằm trên giường với bạn gái mình... Tôi bảo cô ấy rằng trái đất phẳng. Bùm bùm!”

“Ha ha, tuyệt lắm.” Ashling gượng gạo nói. Điều tệ nhất khi trở thành bạn thân của Ted chính là cứ phải làm vật thí nghiệm cho những trò mới của anh ta. “Nhưng tớ có thể đưa ra một gợi ý được không? Hay là, tối qua tôi đang nằm trên giường với bạn gái mình. Tôi bảo cô ấy rằng tôi sẽ luôn yêu cô ấy và không bao giờ rời xa cô ấy... Bùm bùm,” cô nói thêm với vẻ giễu cợt.

“Tớ bị muộn rồi,” Ted nói. “Cậu có muốn ngồi yên sau không?” Thường thường Ted vẫn cho cô đi nhờ tới chỗ làm trên xe đạp của mình, tiện trên đường tới chỗ làm của anh ta ở Bộ Nông nghiệp. “Không, cám ơn, tớ đi hướng khác.”

“Chúc phỏng vấn may mắn nhé. Tối nay tớ sẽ ghé qua.”

“Cái đấy thì tớ không nghi ngờ lấy một phút,” Ashling khẽ lầm bầm đồng ý.

“Mà này! Bệnh viêm tai của cậu sao rồi?”

“Có vẻ khá hơn rồi. Tớ lại có thể tự gội đầu được rồi.”