Sửu Nương Nương

Chương 80: Vĩ thanh




Triệu Thống và Thụy Tuyết thấy Đằng Vân không nói lời nào, đều nôn nóng.

Đằng Vân nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ suy tư một chút, lập tức nói: “Chuyện này không thể đi khuyên nhủ, khuyên cũng vô dụng, nói không chừng kết quả trái ngược.”

Triệu Thống cho rằng Đằng Vân không muốn hỗ trợ, Thụy Tuyết che miệng khóc không thành tiếng, Đằng Vân lại nói: “Nếu Tiết vương đồng ý thả Phụng Minh đi, Lữ Thế Thần có thể quy hàng sao?”

Triệu Thống sửng sốt một chút, liền nói: “Ta đã đến nhà lao một chuyến, Lữ Thế Thần không chịu quy hàng, nhưng nếu thả Phụng Minh, cũng chưa biết.”

Đằng Vân nói: “Nếu Lữ Thế Thần đồng ý quy hàng, ta có một biện pháp, có thể cứu Phụng Minh và Triệu Lục.”

Thụy Tuyết nói: “Là biện pháp gì? Nếu có thể khiến Đại vương thả Phụng vương và tướng quân, chắc chắn Lữ tướng sẽ nghĩ lại.”

Đằng Vân nói: “Chỗ Tiết vương, không ai có thể khuyên nhủ, y đang tức giận, đi khuyên nhủ kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.”

Hắn nói xong dừng một chút, lại nói: “Liền phiền toái Triệu tướng quân tới nhà lao một chuyến, tái kiến Lữ Thế Thần, bảo hắn quy hàng.”

Triệu Thống cảm thấy việc này không nên chậm trễ, liền ra cung, chạy tới nha lao.

Đằng Vân an ủi Thụy Tuyết hai câu, chính mình đi tiền điện.

Lúc Đằng Vân qua, Tiết Quân Lương đang xem tấu chương, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra, Tiết Quân Lương cũng không chuyên tâm, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Chờ Đằng Vân đến gần , Tiết Quân Lương mới phát hiện có người đến đây, ngẩng đầu lên, thấy là Đằng Vân, mới nhẹ nhàng thở ra, nhu nhu thái dương, cười nói: “Là đến dùng ngọ thiện cùng ta sao?”

Đằng Vân cười một tiếng, nói: “Bệ hạ, hiện tại đã buổi chiều, ngọ thiện sớm qua.”

Tiết Quân Lương vừa buông tấu chương vừa nói: “Vội quên giờ giấc.”

Đằng Vân nói: “Bệ hạ chú ý thân thể, không cần quá mệt nhọc chính mình.”

Tiết Quân Lương không khỏi cười nói: “Ôi chao, những lời này từ miệng ngươi nói ra, sao cảm thấy không có sức thuyết phục đâu?”

Đằng Vân nghe y chế nhạo mình, cũng có chút xấu hổ, quả thật Đằng Vân là người luôn bức bản thân tới tình trạng kiệt sức.

Tiết Quân Lương hướng hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hắn tới ngồi, Đằng Vân ngồi xuống cạnh y, Tiết Quân Lương nói: “Ngươi có tâm sự gì sao?”

Đằng Vân sửng sốt một chút, đáp: “Không có.”

Tiết Quân Lương trêu đùa: “Ngươi nhất định là vì chuyện của Triệu Lục mà tới, bằng không người khó hiểu phong tình như Đằng khanh, sao lại đột nhiên quan tâm tới ta?”

Y thấy Đằng Vân không nói lời nào, liền biết mình nói đúng rồi: “Giữa hai chúng ta không cần nói lòng vòng, nếu ngươi muốn nói gì, cứ việc nói thẳng.”

Đằng Vân dừng một chút, rốt cục thở dài, nói: “Nói vậy chuyện của ta, bệ hạ đã biết rõ ràng, quả thật ta có tâm cầu tình thay Triệu Lục, chẳng qua lại không muốn vì y cầu tình.”

“Ngươi cũng hiểu y đúng là khiến người phải tức giận.”

“Bệ hạ sai,” Đằng Vân nghiêng đầu, nhìn Tiết Quân Lương cười nói: “Ta không phải quân vương, đời này cũng không hiểu được tâm tình của quân vương, bệ hạ có rất nhiều khó xử, đây là chuyện ta có thể hiểu được, nhưng tâm tư của Triệu Lục, ta càng hiểu rõ.”

Tiết Quân Lương nói: “A? Tâm tư của Triệu Lục là cái gì, rõ ràng là muốn chọc giận ta.”

Đằng Vân nói: “Đúng là tâm tư này, Thụy Tuyết nói đúng, Triệu Lục muốn chết, mà ta hiểu được tâm tư của Triệu Lục, là hiểu được cảm giác y muốn chết.”

Tiết Quân Lương nghe thế liền căng thẳng, đưa tay cầm chặt tay Đằng Vân, kéo tay hắn đặt bên môi, nhẹ nhàng hôn: “Ngươi nói như vậy, ta thực đau lòng.”

Đằng Vân cười nói: “Đây đều là những điều ta tự mình lĩnh hội, đối địch, trung nghĩa, thân tình, Đằng Vân không bao giờ quên được.”

Hai người vẫn luôn không đề cập đến cái tên “Đằng Vân”, lúc này đây thẳng thắn nói ra, khiến Tiết Quân Lương có một loại cảm giác như đã cách mấy đời.

Nhất thời Tiết Quân Lương không biết phải nói thế nào mới tốt, có nhiều chuyện rất khó tiếp tục đào sâu.

Đằng Vân lại nói: “Triệu Lục là trung thần, bệ hạ không nên giết y. Mới đầu ta suy nghĩ, rốt cuộc là khuyên nhủ hay không khuyên nhủ bệ hạ, nếu bệ hạ không giết y, Triệu Lục vẫn tiếp tục thống khổ, y không thích chia sẻ với người khác, hẳn bệ hạ hiểu được, tình cảm của y với Phụng Minh.”

“Vậy cuối cùng ngươi vẫn đến thay y cầu tình ?”

“Đây là tư tâm của ta.”

Đằng Vân không vội không hoãn nói: “Nói thật… Ta không muốn ngươi đeo danh sát hại trung thần, thật không dễ nghe, hùng tâm tráng chí của ngươi chỉ còn cố thủ giang sơn, liền công đức viên mãn, vì một việc này, chẳng lẽ ngươi muốn hủy chính mình sao? Cho dù lời của ta khiến ngươi mất hứng, ta cũng không hối hận.”

Nào biết hắn vừa nói xong, Tiết Quân Lương bỗng nhiên nở nụ cười: “Sao ta có thể trách ngươi.”

Y nói xong, đưa tay nắm cằm Đằng Vân, nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, cụng trán hắn mà nói: “Ngươi là tốt với ta, hiển nhiên ta có thể nghe ra, ta chỉ tức giận Triệu Lục cố ý chọc giận ta… Chẳng lẽ bộ dáng của ta thực sự giống ác nhân sao?”

Đằng Vân bị y đến gần như vậy, biến thành có chút không được tự nhiên, tuy hai người đã làm chuyện kia, nhưng Đằng Vân da mặt mỏng, còn chưa luyện đến trình độ lửa thiêu không trụi như Tiết Quân Lương, vì thế đành phải nhích ra sau, nhưng phía sau là tay vịn, không thể di chuyển.

Tiết Quân Lương lại dịch sang, khiến cả người hắn dựa vào tay vịn, hôn lên cổ Đằng Vân, ái muội cười nói: “Cầu người cần có thành ý, đúng không, nếu Đằng khanh muốn cầu ta, hiển nhiên phải có cái giá của Đại vương, đúng không… Chính ngươi cởi, hay là ta giúp ngươi cởi?”

Đằng Vân thành công bị lời nói vô lại của Tiết Quân Lương làm đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, nói: “Sắc trời vẫn sáng, bệ hạ ngươi…”

Động tác này của hắn, vốn định tránh đi hôn môi của Tiết Quân Lương, chỉ tiếc lại càng đem làn da bại lộ cho đối phương.

Tiết Quân Lương khẽ cắn hầu kết của hắn, dùng đầu lưỡi đùa giỡn, Đằng Vân chịu không nổi trêu chọc, hừ một tiếng, trên lưng không dùng được lực, hô hấp cũng trở nên ồ ồ.

Tiết Quân Lương đã sớm rõ ràng mạch môn của Đằng Vân, hiển nhiên trêu chọc dễ dàng, mà Đằng Vân không am hiểu phương diện này, chỉ có thành thành thật thật nghe lời, đôi khi bị Tiết Quân Lương làm cho chịu không nổi, cũng buông mặt mũi năn nỉ một phen.

Vạt áo Đằng Vân bị Tiết Quân Lương cởi bỏ, nhưng cũng không cởi ra hoàn toàn, Tiết Quân Lương khi thì hôn nhẹ làn da Đằng Vân, khi thì cách quần áo khẽ cắn điểm nhô ra trước ngực Đằng Vân, khiến hơi thở Đằng Vân hỗn loạn, không cẩn thận vung tay, gạt tấu chương trên bàn rơi xuống.

Tiết Quân Lương cũng không quản, tựa hồ muốn làm ở noãn các một lần, may mắn long ỷ đủ lớn, nhưng tại thời điểm Đằng Vân đã bị Tiết Quân Lương trêu chọc đến không thể phản kháng, thanh âm của Khương Dụ đột nhiên vang lên.

Khương Dụ cao giọng hô: “Bệ hạ! Vạn Niên hầu cầu kiến!”

Bởi vì noãn các cách âm hảo, Khương Dụ sợ bên trong nghe không được, lại hô vài tiếng.

Đằng Vân bị tiếng la sợ tới mức giật mình, hắn nhiều năm bôn ba sa trường, thân thể không suy nhược như trước, liền đưa tay đẩy Tiết Quân Lương ra.

Tiết Quân Lương không phòng bị, lưng đập vào ghế dựa phía sau, bất quá không tính quá đau, tối trọng yếu là, môi Tiết Quân Lương bị răng cắn phải.

Tiết Quân Lương tê một tiếng, che miệng, bộ dáng phi thường thống khổ, Đằng Vân còn tưởng mình ra tay làm y bị thương nặng.

Tiết Quân Lương cười nói: “Ngươi giúp ta liếm một cái.”

Đằng Vân nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của y, biết y không có việc gì, lại đùa giỡn mình, liền trừng Tiết Quân Lương, vội vàng sửa sang y phục.

Tiết Hậu Dương chờ bên ngoài đã lâu, rốt cục thấy Khương Dụ dẫn mình đi vào, tiến noãn các, Đằng Vân cũng ở, hơn nữa Tiết Quân Lương âm trầm nhìn mình, Tiết Hậu Dương nhất thời cảm thấy mình tới không đúng lúc.

Tiết Quân Lương nói: “Hậu Dương có chuyện gì, vội vàng gặp cô như vậy?”

Tiết Hậu Dương liếc Đằng Vân một cái, tựa hồ cầu cứu, mới nói: “Bệ hạ, trong lao truyền đến tin tức, Lữ Thế Thần đồng ý quy hàng.”

“A?”

Tiết Quân Lương cười một tiếng, tựa hồ cảm thấy thực có ý tứ, nói: “Điều kiện của hắn?”

“Không có điều kiện.”

“Thật sự là mới lạ.” Tiết Quân Lương nói: “Con mọt sách Lữ Thế Thần đồng ý quy hàng, cũng không đòi điều kiện, cô thực kinh ngạc a.”

Y nói xong, bỗng nhiên nói: “Là ai đi chiêu hàng?”

Tiết Hậu Dương nói: “Bẩm bệ hạ, là Triệu Thống tướng quân.”

“Triệu Thống.”

Tiết Quân Lương lập lại một tiếng, chỉ trong chốc lát, lập tức cười, tựa hồ hiểu được cái gì đó, lại thu liễm vẻ mặt của mình, nói: “Triệu Thống có công, cho hắn chút phần thưởng.”

Tựa hồ Tiết Quân Lương không nghi ngờ chuyện Triệu Thống chiêu hàng, cũng không nói cái gì nữa, chỉ bàn chuyện lập hậu, cuối cùng nhắn Đằng Thường về sau thường xuyên tiến cung thăm Đằng Vân.

Tuy Đằng Thường không giữ chức gì, nhưng thủ thành mấy ngày nay, Tiết Hậu Dương tận tâm tận lực, sao Đằng Thường có thể mặc kệ hắn, cũng bày mưu tính kế không ít, chỉ thiếu một chức quan mà thôi.

Nhưng Đằng Thường không muốn vào triều, hiển nhiên Tiết Hậu Dương không miễn cưỡng, tình trạng hiện tại đã tốt lắm.



Sau khi Triệu Thống đáp ứng Đằng Vân, lập tức tới đại lao, hắn gặp Lữ Thế Thần, hiển nhiên Lữ Thế Thần không chịu quy hàng, Triệu Thống nói: “Ngươi đồng ý quy hàng, Đại vương mới có thể thả Phụng Minh.”

Lữ Thế Thần cười lạnh một tiếng, “Tướng quân cho ta là tiểu oa nhi ba tuổi sao, mặc dù Lữ mỗ là thư sinh, nhưng cũng trà trộn trên quan trường khá lâu, lời của ngươi có bao nhiêu phần đáng tin? Các ngươi tâm hỏi chính mình có tin hay không.”

Triệu Thống quả thật chính mình cũng không tin, đành phải nói: “Đằng Nam hầu đáp ứng cứu Phụng Minh và Triệu Lục tướng quân, có tin hay không là tùy ngươi, nếu là vấn đề của ngươi, khiến Đằng Nam hầu không có cách nào xuất thủ cứu giúp, vậy hối hận chính là ngươi, dù sao ta đã chuyển lời.”

Lữ Thế Thần nghe ba chữ “Đằng Nam hầu”, có chút kinh ngạc, thời điểm hắn bị giam tại Đằng Nam hầu phủ, gặp qua Đằng Vân vài lần, tuy không nhiều lắm, nhưng cách làm người của Đằng Vân hắn vẫn luôn bội phục, vì thế nói: “Nếu thật có thể cứu Phụng vương ra, ta liền quy hàng, nếu lừa Lữ mỗ, dù sao Lữ mỗ chỉ có một cái tiện mệnh.”



Triệu Lục bị giam trong lao, y không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, tự nhiên không hề vướng bận, hiện giờ ở tại phòng giam ẩm thấp, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ, lại cảm thấy trong lòng thoáng đãng không ít, áp lực hay gánh nặng, hoàn toàn không có.

Cách vách không biết là ai, không phải truyền đến tiếng đập tường chính là tiếng đập thiết liên, mới đầu Triệu Lục nghe còn cảm thấy phiền lòng, nhưng sau nghe quen, cũng không phiền nữa.

Y gối hai tay nằm trên mặt đất, mặt đất thật lạnh, có chút ẩm ướt, trong hoàn cảnh này, kỳ thật thích hợp nhất là nhớ lại một số chuyện, Triệu Lục luôn không tự giác mà nhớ lại trước kia, cao hứng, buồn bã, thống khổ, cùng cảnh tượng lần đầu tiên gặp Phụng Minh, lần đầu tiên cưỡng bức Phụng Minh, hoặc là cảnh tượng Phụng Minh muốn mình vui vẻ mà xuyên nữ trang…

Triệu Lục nằm ngửa, cùng với tiếng đập tường “Bàng bàng bàng”, tiếng thiết liên “Răng rắc răng rắc”, nước mắt lại không tự giác chảy xuống, nhiễm ướt tóc mai.

Triệu Lục cả đời không khóc qua, sinh ly tử biệt không khóc, sa trường bọc thi không khóc, không ngờ tới thời điểm hết thảy hạ định, không ngăn được hai mắt lên men.

Mấy lao tốt đưa cơm đến, có người nhìn phòng giam bên cạnh cười nói: “Là ai vậy, nghiêm ngặt như thế?”

“Ai, kẻ điên, sợ hắn chạy, nghe nói là Phụng vương.”

“Phụng vương? Vậy cũng đúng, bất quá bây giờ là tù nhân.”

Triệu Lục nghe, đột nhiên xoay người nhảy lên, va vào bát đĩa, cơm đổ cũng không quản, chỉ cố gắng nhìn sang bên cạnh, nhưng cửa hẹp như vậy, không nhìn được gì.

Triệu Lục muốn mở miệng gọi Phụng Minh, y không ngờ, mình ngồi tù ba ngày, thế nhưng chỉ cách người mình tâm tâm niệm niệm một bức tường…

Triệu Lục gắt gao nắm lấy song cửa, móng tay đâm vào thịt, đập mạnh vào cửa lao, lao tốt nhìn Triệu Lục nổi điên phá cửa, mắng hai câu cũng không dám tới gần, chỉ có thể ác độc nói: “Con mẹ ngươi, một tướng quân nghèo túng cũng dám hoành hành như vậy, thành thật cho gia gia, hai ngày sau liền lăng trì xử tử, làm loạn cái gì.”

Tựa hồ vẫn chưa hết giận, Triệu Lục cũng không biết mình nên làm gì mới hóa giải được tích tụ trong lòng, chỉ có thể một lần lại một lần nhẹ nhàng nỉ non “Phụng Minh”.

Thanh âm đập tường bên cạnh bỗng nhiên ngừng lại, yên tĩnh một lát, ẩn ẩn truyền đến tiếng nghẹn ngào.

Qua hai ngày, vì Tiết Quân Lương muốn lập hậu, cho nên đại xá thiên hạ, cố ý đặc xá Triệu Lục vô lễ, thả y ra khỏi lao, Triệu Thống tự mình qua đón Triệu Lục.

Triệu Lục muốn nhìn phòng bên cạnh có phải Phụng Minh hay không, nhưng lúc này phòng giam đã trống.

Hai ngày sau Triệu Lục lên triều thỉnh cầu từ quan hồi hương, Tiết Quân Lương không làm khó dễ, phê tấu chương, thưởng cho y một số tiền lớn.

Thẩm Dực thư họa tốt, phụ trách viết chiếu thư lập hậu, chọn ra ngày, lúc lâm triều Tiết Quân Lương cho người tuyên đọc thánh chỉ, chiếu cáo thiên hạ chuyện lập Đằng Vân vi nam hậu.

Hiển nhiên không thể thiếu nghi thức sắc phong, Tiết Quân Lương cũng không muốn lễ tiết quá đơn giản, y muốn cho tất cả mọi người biết mình coi trọng Đằng Vân, nhượng tất cả mọi người không dám chậm trễ Đằng Vân.

Trên đại điển sắc phong, Tiết Quân Lương phong thưởng phượng ấn, lại cho người tuyên đọc chiếu thư, lập tức triều thần quỳ lạy, tế cáo thiên địa, tại tông miếu Đằng Vân chính thức vi hoàng hậu.

Sau sắc phong là yến hội, Tiết Quân Lương vì Đằng Vân mà tỉ mỉ chuẩn bị, không thể sơ sót, không thể đơn giản, Đằng Vân tự nhiên là cảm động.

Đủ loại quan lại đến dự tiệc, Tiết Quân Lương hưng trí, uống nhiều rượu, rượu qua ba tuần, Khương Dụ đi tới, ghé tai nói gì đó với Tiết Quân Lương, Tiết Quân Lương đầu tiên là nhíu mày, lập tức mỉm cười, phất tay bảo Khương Dụ đi xuống.

Mà lúc này Đằng Vân có chút hoảng, không phải uống nhiều rượu, chỉ là bởi vì hắn biết Khương Dụ tới nói gì.

Khương Dụ không ngờ Tiết vương sẽ phản ứng như thế, dù sao chuyện này cũng không phải là việc nhỏ, còn tưởng rằng sẽ chọc Tiết vương tức giận.

Tiết Quân Lương híp mắt mỉm cười, thoạt nhìn tựa hồ uống rượu, ánh mắt y và Đằng Vân giao nhau, Đằng Vân run lên một cái, chột dạ dời mắt sang chỗ khác.

Tiết Quân Lương lại đứng dậy, nói: “Đầu cô có chút vựng, theo ta đi đi.”

Đằng Vân gật đầu, Tiết Quân Lương bảo Khương Dụ chuẩn bị mã xa, Khương Dụ hoảng sợ, lúc này trời đã tối, đã sớm tới giờ gác cổng.

Tiết Quân Lương cùng Đằng Vân lên xe, Tiết Quân Lương sai người tới thành bắc, đến cửa thành, Tiết Quân Lương đỡ Đằng Vân xuống xe, cùng nhau lên thành lâu.

Thành lâu rất cao, đèn đuốc sáng trưng, có thể nhìn nhất cử nhất động phía dưới, một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, lẽ ra lúc này không ai có thể xuất nhập đại môn.

Tiết Quân Lương nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia, bỗng nhiên cười một tiếng, cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên vai Đằng Vân, nói: “Gió đêm lớn, có lạnh hay không?”

Đằng Vân lắc lắc đầu, tựa hồ cũng nhìn chằm chằm phương xa, xe ngựa đã không thấy, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiết Quân Lương cười nói: “Làm chuyện đuối lý, nên khẩn trương?”

Đằng Vân mấp máy môi, nói: “Cam thụ bệ hạ trách phạt.”

Tiết Quân Lương cầm lấy tay hắn, bởi vì phía sau có rất nhiều vệ binh, cũng không quá mức bốc hỏa, chỉ giận dữ nói: “Ta sẽ không phạt ngươi, sao ta nỡ chứ?”

Nói xong bồi thêm một câu, “Ta nói thật tình.”

Đằng Vân im lặng, bỗng nhiên Tiết Quân Lương lấy một vật từ trong tay áo ra, Đằng Vân nương ánh lửa nhìn, nhất thời cả kinh.

Thụy Tuyết từng nói qua, Triệu Lục vì cứu Phụng Minh, cam tâm mạo hiểm đến Minh Thủy, kết quả đánh mất tiểu ấn.

Mà trên tay Tiết Quân Lương, đúng là tiểu ấn này.

Tiết Quân Lương nói: “Có rất nhiều chuyện ta không thể làm, không phải vì ta lạnh lùng, ta không tốt, từ khi gặp ngươi, ta cảm thấy mình lãnh tâm không nổi…”

Y nói xong, chọc chọc tiểu ấn trong tay, dùng chút lực, bóp nát nó thành mảnh nhỏ, vứt xuống, gió rất lớn, tiểu ấn liền nhập vào bóng đêm, tìm không thấy.

Đằng Vân nhìn Tiết Quân Lương, cười nói: “Hóa ra ngươi sớm biết.”

Tiết Quân Lương đưa tay nhéo mũi Đằng Vân một cái, cười nói: “Ta biết ngươi mềm lòng, nhất định sẽ buông tha bọn họ.”

Y nói xong, giả vờ giận dữ: “Đi cũng tốt, tin rằng nhiều ngày ở trong lao, cũng đã rõ ràng cuộc sống về sau.”

Tay Đằng Vân bị Tiết Quân Lương nắm, cũng cầm lại tay y, nói: “Đi thôi, nơi này rất lạnh.”



Dân chúng nghe nói Tiết vương lập nam hậu, tưởng diện mạo yêu mị tai họa, kết quả là một võ tướng không tư sắc.

Điều này khiến dân chúng có cái nhìn khác với nam hậu, dần dần có người nghe đồn, nam hậu trước là Đằng Nam hầu, đại đô đốc, chỉ trong thời gian ngắn, danh tiếng của Đằng Vân chuyển biến không ít.

Tuy thường xuyên bị nhắc tới trong lúc trà dư tửu hậu, chẳng qua không thể thiếu một tia cung kính.

—–

Tiết quốc có nam hoàng hậu bị người say sưa bàn tán.

Dân chúng bàn tán như vầy, từng có thuật sĩ vân du nói, tuy nương nương là nam tử, lại có thể bảo hộ một quốc gia trăm năm bình an, gìn giữ đất đai, an bang định quốc.

Về sau Tiết vương sửa tên Vân Phượng cung, để nam hoàng hậu tự tay đề tên, gọi là Đằng Vân cung.

Chính văn hoàn.