Sửu Tiểu Xà

Chương 10




“Quả nhiên là vậy.” Trong thủy trì vang lên giọng nói lãnh đạm.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Mọi người mục trừng khẩu ngốc nhìn Lãnh Tịnh hóa thành người trần truồng bước ra khỏi nước, sau đó nhặt y phục trên bờ mặc vào, cuối cùng dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Thương Liệt.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi… sao có thể?! Không thể nào! Không thể nào! Không thể có ai sống sót dưới hai loại kịch độc!!” Thương Liệt không chút hình tượng thét to.

“Vì độc dược và độc thủy tương hỗ trung hòa.” Lãnh Tịnh vẫn một bộ lãnh đạm.

“A a a a a a a a!!” Thương Liệt càng chấn kinh.

Đợi hắn thét xong, Lãnh Tịnh mới nói: “Đùa thôi.”

Thương Liệt xém chút cắn nát răng, lúc này tế ti đứng đầu chỉ hắn chất vấn:

“Ngươi không chết! Vậy máu đó là chuyện gì?!!”

“Ân, cái này.” Lãnh Tịnh lấy một cây gậy màu đỏ cứng ngắc trong ngực ra: “Thuốc màu hong khô.”

Lãnh Thanh Thanh thở ra một hơi, trốn sau lưng Lãnh Tịnh nhỏ giọng báo oán: “Liệt ca ngươi cũng quá xem thường long thần thái cổ rồi…”

“Hả?” Lần này ngay cả Lãnh Tịnh cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua lập tức cười cười: “Bỏ đi, đợi lát nữa sẽ hỏi ngươi. Trước tiên xử lý nghi án thảm diệt xà tộc trăm năm trước.__ Thương Liệt, thần tiên đó rốt cuộc là ai?”

“Ngươi cho rằng ta sẽ chịu để ngươi uy hiếp sao?” Thương Liệt lộ ra nụ cười dữ tợn.

“…” Thương Liệt cởi thắt lưng, giao cho Lãnh Thanh Thanh: “Che mắt lại, ngồi xuống, cái gì cũng đừng nghe.”

Lãnh Thanh Thanh nghe lời làm theo, che mắt bịt tai lại, co ro sau đám san hô thủy tinh bên trì.

“Bệ hạ, ngươi từng thấy qua địa ngục chưa?” Lãnh Tịnh đột nhiên mỉm cười nói.

Thương Liệt đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng đứng, toàn thân đều trở nên run rẩy. Bản năng cho hắn biết, tình hình rất không tốt! Đây giống như con chuột biết lúc nào sẽ có động đất, hoàn toàn là sợ hãi xuất phát từ bản năng!

Mà đối với Lãnh Thanh Thanh thì, y nhắm chặt mắt, bịt chặt tai, nhưng xung quanh lại tĩnh tới phát sợ, cho dù có buông tay xuống, thì vẫn không nghe được bất cứ âm thanh nào.

Giống như bản thân bị điếc vậy.

“Tiểu Tịnh? Ngươi ra sao rồi?” Lãnh Thanh Thanh sợ hãi cất tiếng, muốn tháo miếng vải che mắt xuống.

“Đừng mở mắt ra, nếu không sẽ bị mù.” Thanh âm Lãnh Tịnh truyền tới, tựa hồ ở bên cạnh y.

Lãnh Thanh Thanh nghe lời gật đầu, lúc này, y nghe Lãnh Thanh Thanh tựa hồ nói với Thương Liệt: “Vẫn không nguyện ý nói ra kẻ xúi giục sao? Hay là ngươi căn bản cũng không biết thân phận kẻ đó?”

Nhưng bên phía Thương Liệt lại không có thanh âm. Chỉ có một chút tiếng vang cổ quái và tiếng răng rắc không ngừng, nghe có vẻ rất không thoải mái.

Lúc này Lãnh Tịnh lại nói: “Long thân hiện tại của ngươi chẳng qua là giả tượng do dùng sinh mạng oan hồn của xà thần tộc giả tạo ra mà thôi, một khi giả tượng này bị tiêu trừ, ngươi vẫn sẽ biến trở về nguyên hình, bao gồm cả những nhi nữ đó của ngươi cũng sẽ biến thành quái xà nửa xà nửa long, cho dù như vậy ngươi vẫn không nguyện tiết lộ một chút chân tướng năm đó sao?”

Thương Liệt vẫn như cũ không đáp lời. Lãnh Thanh Thanh nghe thấy những tiếng vang khiến người phản cảm đó càng lúc càng nhiều, cảm giác như bị đàn cóc dần dần bao vây.

“Ta hiểu rồi, ngươi bị ‘thần tiên’ đó hạ lời nguyền không thể nói ra bí mật đúng không.” Lãnh Tịnh trước đây đã từng đọc qua lời nguyền tà môn này trên một quyển sách, nghe nói đã thất truyền vạn năm, không ngờ Thương Liệt lại bị loại chú thuật này khống chế.

Cho nên hắn nói tiếp: “Vậy thì kết quả của phá chú, kết quả của nói ra chân tướng, có phải sẽ giống như Họa Vân tiên?”

“Họa Vân Tiên?!!” Lãnh Tịnh khản giọng gọi ra tên người này, sau đó kinh sợ hét lớn: “Hắn nói ra rồi!!! Hắn nói ra rồi!!! Hắn nói ra rồi!!! A a a a a a a a!!” Rồi bắt đầu điên cuồng.

Lãnh Thanh Thanh cảm thấy mặt đất đang chấn động. Khí lưu cường liệt ập về phía y, nhưng Lãnh Tịnh đã chắn trước người y một bước, như cũ giăng kết giới long khí tử sắc, thoáng chốc vây lấy hai người, hình thành một vòng cung sáng rực tử sắc.

Lãnh Thanh Thanh cuối cùng nhịn không được kéo miếng vải che mắt xuống, kết quả thấy được là mình và Lãnh Tịnh đang ở trong một kết giới hình cầu, trôi nổi giữa không trung, mà bên ngoài kết giới lại là một phiến hỗn độn, bão táp màu xám màu đen không ngừng không nghỉ, trừ nó ra thì cái gì cũng không có.

“Đây chính là nộ khí của long hoàng a.” Lãnh Tịnh ngồi xuống, kết giới này cũng xem như rộng rãi, hơn nữa hiệu quả cách âm cũng rất tốt, cho nên Lãnh Thanh Thanh cảm thấy rất yên tĩnh.

“Xem ra long hoàng sắp phát cuồng tới chết rồi, đây cũng coi như lần điên cuồng và sợ hãi cuối cùng của hắn.” Lãnh Tịnh nhìn bên ngoài nói.

“Tiểu Tịnh, vậy Long Đình có phải cũng bị hủy diệt không?” Lãnh Thanh Thanh lo lắng hỏi, dù sao vẫn có nhiều sinh mạng vô tội trong Long Đình.

“Không, chỉ là phần nhỏ.” Lãnh Tịnh ra hiệu giải thích__ “Từ khi ta đi vào cái gọi là thánh địa này, ta đã thiết lập kết giới ở xung quanh có thể bao bọc cả thánh địa này, sau đó ta lại làm một kết giới khác để bao lấy chúng ta, nếu không có gì sai lầm, hắn hủy đi chỉ là một mảnh đất thánh địa không người mà thôi. Giống như là làm một cái sủi cảo, sau đó lại bỏ một cái sủi cảo nhỏ hơn trong chiếc sủi cảo đó.”

Lãnh Thanh Thanh nghe tới đau đầu, dán sát mặt vào vách kết giới, mát lạnh, giống như làm từ thủy tinh.

“Chẳng qua có thể khóa chặt sức mạnh long hoàng đủ để lật trời này vào trong một chỗ nhỏ bé, thật là rất lợi hại a! Nếu không khóa được, cho dù chỉ bị lộ ra một bộ phận nhỏ, người trong Long Đình cũng toàn bộ không sống được…” Lãnh Thanh Thanh tự lầm bầm.

Bảo tố hỗn độn bên ngoài càng lúc càng mãnh liệt, ẩn ẩn có long cốt cự hình tháo chạy, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy rất sợ hãi, lại có chút choáng váng, bắt đầu run rẩy. Lãnh Tịnh liền thoát ngoại y phủ lên cho y, sau đó ôm y vào lòng, dùng tay che mắt y.

Trên tay Lãnh Tịnh xuất hiện phiến vảy màu bạc, trên đầu cũng hiện ra sừng long, thậm chí đuôi long cũng không giấu được, quấn lên thân Lãnh Thanh Thanh.

“Tiểu Tịnh…” Lãnh Thanh Thanh phát giác dị trạng của hắn.

“Vì phải thiết lập kết giới, ta không thể duy trì nhân hình hoàn toàn.” Lãnh Tịnh giải thích. Dù sao hắn vẫn là ấu long, muốn tạo ra kết giới cường lực độc nhất vô nhị trên thế gian này thì vẫn phải tiêu phí không ít khí lực.

“Không sao, cha sẽ cho ngươi sức mạnh.” Lãnh Thanh Thanh dựa vào lòng hắn, chậm rãi từ miệng nhả ra nội đan óng ánh lấp lánh, đây là tất cả tinh hoa tu vi của y.

“Ngươi muốn ta nuốt nội đan của ngươi?” Móng tay Lãnh Tịnh đã bắt đầu biến dài và sắc, có bộ dáng vuốt long.

“Ân!” Lãnh Thanh Thanh chớp chớp mắt nhìn nhi tử, dáng vẻ trông đợi.

“Ngươi từ miệng nhả ra…” Lãnh Tịnh khiết phích hừ một tiếng, quay đầu đi, lúc này hắn đã hoàn toàn hiện ra nguyên hình, duỗi móng vuốt sắc nhọn vạch miệng Lãnh Thanh Thanh, sau đó… đem nội đan nhét trở vào miệng y.

Thế là Lãnh Thanh Thanh trở thành yêu quái đầu tiên trong lịch sử xém chút nữa đã bị nội đan của mình làm nghẹn chết.

Mà Lãnh Tịnh hóa thành long hình thì lại vì cảm thấy trên vuốt long của mình có lẽ cũng dính phải nước miếng của Lãnh Thanh Thanh, liền cọ cọ lên y phục của Lãnh Thanh Thanh, kết quả móng vuốt sắc bén đã xé nát vụn y phục của Lãnh Thanh Thanh, thân hình thon dài hoàn toàn lộ ra trước mặt Lãnh Tịnh.

Kết quả Lãnh Tịnh đã làm ra một chuyện mà sau đó hắn cũng cảm thấy rất là vô vị__ không biết tại sao hắn lại thè lưỡi ra, liếm lên xương quai xanh của Lãnh Thanh Thanh.

Đầu lưỡi của Lãnh Tịnh trượt qua xương quai xanh của Lãnh Thanh Thanh, liếm thẳng xuống dưới, khiến Lãnh Thanh Thanh cảm thấy toàn thân nóng lên tê dại. Nhưng Lãnh Tịnh không làm gì tiếp theo, có lẽ vì cao hứng, Lãnh Thanh Thanh bắt đầu hiện ra nguyên hình.

Trong không gian thu hẹp, đuôi xà của bạch xà và thần long giao nhau, quấn chặt khó phân.

Mơ hồ nghe thấy tiếng gầm thấp của Lãnh Tịnh: “Đừng quấn cổ ta!”

“Nhi tử ” Lãnh Thanh Thanh yêu thích liếm liếm mặt hắn, thè lưỡi rắn ra thật dài, chạm vào mũi hắn.

Lúc này gió lốc màu đen cuối cùng cũng dừng, thay vào đó là xương xà thịt nát đầy đất.

Lãnh Thanh Thanh hóa về nhân hình, đi tới trước xương cốt Thương Liệt trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng: “Ta vốn hy vọng tất cả đều không tái diễn, nhưng thứ nên tới và không nên tới đều gộp lại, quả nhiên đã định tránh không khỏi.

Bạch long nầm sấp sau lưng y, lặng lẽ nhìn phụ thân Lãnh Thanh Thanh của mình__ thân thể thon dài trắng tinh, mái tóc dài như thác nước rũ xuống, bờ lưng quanh lõa đủ khiến người nghĩ sâu xa.

Sửu tiểu xà lúc này hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của mình lại nóng cháy và tham lam như thế, mà đối với hắn, ngắm Lãnh Thanh Thanh thật sự là một chuyện rất thoải mái.

Lãnh Thanh Thanh cuối cùng hồi thần lại, mỉm cười với nhi tử, sau đó thò tay sờ đầu bạch long, bạch long không tự chủ được hiện ra vẻ thoải mái, như con mèo được vuốt ve híp mắt lại.

“Tiểu Tịnh, chúng ta phải đến một chỗ.” Thần sắc Lãnh Thanh Thanh thống khổ, nơi y muốn đến có quá khứ của y và tất cả thống khổ.

Đó chính là di chỉ năm đó của xà thần tộc_ Hương Khuê Nguyên.



Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh cuối cùng trở về long đình, lúc này long đình loạn thành một đoàn, thì ra không chỉ là long hoàng thất tung, các hoàng tử cũng đều mắc phải quái bệnh, ai nấy thân hình phát sinh dị biến, biến thành quái vật nửa xà nửa giao xấu xí. Đáng sợ hơn là, những quái vật đen thui này cuồng tính đại phát, thấy người liền cắn, long đình lập tức rơi vào trong kinh sợ.

Thương Vân không biết đi đâu, Lãnh Thanh Thanh chỉ đành trở về chỗ ở của mình thay y phục, lại lần nữa thu thập hành lý của mình, cưỡi lên ‘tọa kỵ’ bạch long.

“Tiểu Tịnh! Mục tiêu Hương Khuê Nguyên! Ya!___” Lãnh Thanh Thanh cưỡi trên người bạch long, hét lớn.

“Xì!” Bạch long vô cùng khinh thường búng búng vuốt, lười biếng nằm úp trên đất trống tại đình viện, hải dương vốn xanh lam trên đầu họ lúc này bị lốc xoáy màu đen cuộn tung, thỉnh thoảng có quái vật nửa xà xấu xí bay lòng vòng lên.

“Tiểu Vân có phải cũng ở đó không?” Lãnh Thanh Thanh ngẩng đầu, tự nói.

“Nếu hắn cũng biến thành quái vật, nhất định là một con sửu tiểu ngư.” Lãnh Tịnh nhìn theo ánh mắt y.

“Chỉ mong Tiểu Vân có thể sống sót.” Lãnh Thanh Thanh thở dài.