Ta Ái Ninh Tĩnh Lộ Chi Quất Khi (Người Yêu Hương Quýt]

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tuần, Phó Thiên Kiệt y theo thời gian ước định ra nhà ga đón người, xe lửa đến trạm, dòng người như nước ào ạt tràn ra khỏi khoan xe, sau đó dần dần tản đi, Phó Thiên Kiệt đứng ở gần trạm ra, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đám đông nườm nượp kia, cố gắng phân biệt tìm kiếm, nhưng thẳng đến khi đám đông trở nên thưa thớt, vẫn không thể nhìn thấy thân ảnh giống với người kia. Đột nhiên Phó Thiên Kiệt nhớ rằng hắn đã có số điện thoại di động của nhóc con, hắn cau mày lấy điện thoại trong túi quần ra bắt đầu bấm số.

Tiếng chuông vang lên ở nơi rất gần, Phó Thiên Kiệt phút chốc quay đầu lại.

Một thiếu niên thân hình gầy yếu, mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, đứng ở giữa dòng người, đang quay lưng về phía hắn, bên chân đặt một túi hành lý tương đối nhỏ, trên lưng còn đeo cái bao lô rất to.

Phó Thiên Kiệt không đợi đến khi điện thoại kết nối liền trực tiếp ấn phím tắt, mắt thấy thiếu niên đó đang tính bắt điện thoại đặt lên tai nghe, nhưng sau đó lại bỏ xuống.

Hẳn đây chính là cậu ta, Phó Thiên Kiệt hướng chỗ cậu đang đứng bước qua.

“Cậu là……. Lam Sơ Hạ?”

Nghe được câu hỏi, thiếu niên xoay người, ngẩng đầu.

Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, Phó Thiên Kiệt liền ngẩn ra, giống như bị sét đánh đứng im bất động ngay tại chỗ.

Người thiếu niên trước mắt so với Phó Thiên Kiệt thấp hơn nửa cái đầu, ước chừng 178cm, mái tóc đen mềm mại có chút dài chấm cổ, lông mi đen dày, quá xinh đẹp vượt ngoài sức tưởng tượng, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhạt sáng bóng, thiếu niên có một đôi mắt to ẩm ướt, con ngươi đen láy sâu thẳm, bị ánh mắt nhìn chăm chú vào sẽ làm cho người đối diện theo bản năng hiện lên một cảm giác mơ màng. Không thể nói cho hết được thiếu niên có bao nhiêu thanh tú, nhưng cũng có nét đáng yêu.

…….Khuôn mặt kia….. Là em! Trí nhớ tự động bay vụt qua làm cho hắn bỗng quay trở về mùa hè của hai năm trước, trong một căn phòng khách sạn không biết tên, hắn từng mạnh mẽ giữ chặt lấy em……..

Nhìn chằm chằm Lam Sơ Hạ, biểu tình Phó Thiên Kiệt ngưng trọng lại, trầm mặc không nói nên lời. Em có thể nhớ ra hắn không? Hai năm trước, hắn cùng em gặp mặt hai lần, lần đầu tiên ở khách sạn, lần thứ hai ở bệnh viện…… phải đối mặt với em như thế nào đây? Hiện tại sẽ nói cái gì? Người mà hắn từng cường bạo lại chính là em trai của hắn…….

Lam Sơ Hạ kinh ngạc nhìn Phó Thiên Kiệt, người đàn ông trước mắt cao lớn mang gương mặt mà suốt đời cậu vĩnh viễn không thể quên, cơn ác mộng bị phong tỏa sâu trong trí nhớ lại trở mình hiện ra rõ ràng rành mạch. Giấc ngủ mông lung của cậu bị người ta đánh thức, toàn thân bị một vật rất lớn xỏ xuyên đến đau đớn, xuyên qua hai con mắt đẫm lệ là hình ảnh một người đàn ông xa lạ đang ôm chặt cậu…. chính là đôi mắt ấy! Đôi mắt phượng lạnh lẽo, giống như đang thôi miên cậu, làm cho cậu không thể nói nên lời. Cậu khóc, nài nỉ, cầu xin hắn buông tay, nhưng hắn như thế nào cũng không chịu dừng lại………

Trước khi đến Đài Bắc, Lam Sơ Hạ thường xuyên nghe chị Dao nhiều lần nói em trai út của cô có bao nhiêu là xuất sắc, tài năng, cậu muốn xem ảnh chụp lại bị câu nói “chừng nào hai người gặp nhất định sẽ bị shock đó, Tiểu Hạ, tương lai em trưởng thành cũng dễ nhìn giống như Tiểu Kiệt a!” ngăn trở, không nghĩ tới………….

Thật khiếp sợ, lại thật ngoài ý muốn……….

Trong vài giây ngắn ngủi mà trong đầu Lam Sơ Hạ đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, người đàn ông lúc trước hung hăng tổn thương mình, hiện tại đã trở thành anh trai hợp pháp, hơn nữa bọn họ lại sắp sống chung.

Rời đi……. Hay là lưu lại? Trực tiếp mua vé tàu hỏa trở về Cao Hùng không phải là không được, nhưng sau đó thì sao? Phải giải thích với chị Dao như thế nào, còn có cả ba mẹ Phó?  Lam Sơ Hạ trong lòng tự hỏi bản thân rằng mình có dũng khí để đối mặt với người này hay không? Chuyện này đã trôi qua được hơn hai năm, nhưng nỗi đau đớn cùng khuất nhục vẫn như vết sẹo khắc sâu trong lòng, cho dù hiện tại đã kết vẩy nhưng cậu vẫn không dám đụng tới.

Làm sao bây giờ? Chuyện này phải lập tức đưa ra quyết định. Lam Sơ Hạ trong lòng tự an ủi chính mình: không cần phải sợ, không cần sợ hắn, hắn không phải tên côn đồ, hắn chính là…… chính là……. Nghĩ đến người kia gần như đối đãi tàn bạo với mình, Lam Sơ Hạ thân mình có chút run rẩy.

Không thể trốn tránh được sự thật rành rành ngay trước mắt, biện pháp tốt nhất trong lúc này chỉ có thể che dấu, coi như chưa từng gặp mặt, chưa biết gì về hắn, giữa hai người cũng chưa từng phát sinh chuyện gì cả.

Bàn tay siết chặt lấy nhau để bình tĩnh lại, khôi phục tâm tình, Lam Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Phó Thiên Kiệt, đôi mắt đen láy cố gắng chống lại đôi mắt phượng tinh tế kia, sau đó cậu làm ra vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Xin chào….. tôi là Lam Sơ Hạ, lần đầu gặp mặt, về sau…… thỉnh chiếu cố nhiều.” Chỉ là nhìn thoáng qua, Lam Sơ Hạ liền vội vã cúi đầu, cậu sợ cặp mắt kia.

Nghe được Lam Sơ Hạ nói chuyện, Phó Thiên Kiệt không kịp chuẩn bị liền sửng sốt một chút.

Giọng nói của thiếu niên nhuyễn mà nhu, nhỏ nhẹ như mèo con, khiến cho Phó Thiên Kiệt trong lòng nhất thời rung động.

Phó Thiên Kiệt hít sâu một hơi, tại sao lại thế này? Lam Sơ Hạ thế nhưng không hề nhận ra hắn? Hơi hơi hạ tầm mắt, hắn muốn nhìn biểu tình trên mặt thiếu niên, nhưng thiếu niên liền gục đầu xuống làm cho hắn không thể nào phán đoán ra được suy nghĩ lúc này của cậu.

Phó Thiên Kiệt có cảm giác không khí trong lúc này giữa hai người thực kỳ dị, nhưng cũng không nói thêm được cái gì. Nên làm cái gì bây giờ? Hắn phải lập tức quyết định, nếu Lam Sơ Hạ không nhận ra hắn, như vậy…… coi như đây chính là lần đầu tiên gặp cậu đi!

Bày ra khuôn mặt luôn lạnh lùng kiêu ngạo, nhìn mái tóc màu đen trên đỉnh đầu của thiếu niên trước mắt, Phó Thiên Kiệt nói một câu rất đơn giản: “Cậu đến ở cùng tôi phải tuân thủ ba nguyên tắc. Thứ nhất, phòng ngủ của tôi và thư phòng là cấm địa, cậu tuyệt đối không được đi vào nửa bước, cũng tuyệt đối không thể di chuyển đồ vật này nọ, nơi khác thì tùy ý; thứ hai, thời gian làm việc của tôi không cố định, bởi vậy lúc tôi làm việc hay nghỉ ngơi thì cậu tuyệt đối không được quấy rầy; thứ ba, tôi thích sạch sẽ, thỉnh cậu phải biết giữ gìn vệ sinh chung.”

Đợi một chút, Lam Sơ Hạ không nghe thấy Phó Thiên Kiệt nói thêm gì nữa, nhanh chóng giương mắt nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu.

Phó Thiên Kiệt hỏi: “Có nhớ kỹ chưa?”

Lam Sơ Hạ gật gật đầu.

“Được rồi, hy vọng những lời tôi nói vừa rồi cậu có thể ghi nhớ và tuân thủ theo, tôi ghét mấy người không nghe lời, không biết ghi nhớ.” Nói xong, Phó Thiên Kiệt phân phó: “Tóc cậu quá dài, cắt ngắn lên một chút. Cửa hàng may đồng phục đi học tôi sẽ ghi lại số điện thoại cho cậu, tự mình đi qua đó đo và đặt may.” Nói xong, Phó Thiên Kiệt lại dừng lại, Lam Sơ Hạ không dám nhìn lên mặt hắn, ở trong lòng yên lặng lặp lại từng lời nói của hắn một lần nữa, sau đó Lam Sơ Hạ tiếp tục gật đầu, Phó Thiên Kiệt tạm ngừng một khoảng giữa hai lời nói chính là để cho cậu có thời gian để ghi nhớ kỹ.

Phó Thiên Kiệt đưa một phong thư màu trắng cho Lam Sơ Hạ: “Đây là tiền tiêu vặt tháng đầu tiên của cậu, về sau đúng mỗi tháng, tôi sẽ để vào ngăn tủ thứ nhất bên trái bàn học của cậu. Mặt khác, tôi sẽ làm riêng cho cậu một thẻ ATM, mỗi lần rút tiền không cần nói với tôi, muốn mua cái gì thì cứ việc mua. Hồ sơ, văn kiện chuyển trường cậu hẳn là có mang theo bên người, ngày mai tự mình đi giải quyết thủ tục nhập học. Về sau tôi sẽ lái xe chở cậu đi học, nhưng sẽ không đón cậu, tự mình ngồi xe buýt về nhà, nhớ kỹ địa chỉ, không cần đi nhầm tòa nhà khác.”

Nghe lời căn dặn của Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ lại gật đầu. Nguyên lai hắn cũng không nhận ra cậu, Lam Sơ Hạ âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Suy ngẫm lại, hắn như thế  nào có thể nhớ rõ cậu, có lẽ……. hắn căn bản không có đem chuyện kia để trong lòng, nghĩ đến việc này, tâm tư Lam Sơ Hạ lại trầm mạnh xuống. Hắn, là đại luật sư như thế mà, hắn là cái loại người như thế….. hắn……

“Tất cả có nhớ kỹ chưa?” Phát hiện Lam Sơ Hạ cúi đầu tựa hồ có chút thất thần, Phó Thiên Kiệt đề cao giọng hỏi.

“Ân.”

“Đi theo tôi!” Phó Thiên Kiệt nói xong, liền bước đi trước, Lam Sơ Hạ một tay lôi kéo hành lý, lưng đeo ba lô đi theo sát phía sau lưng hắn.

Nhìn thấy người đàn ông trước mắt một thân tây trang sang trọng, Lam Sơ Hạ âm thầm nở nụ cười tự giễu, người này cùng với người trong trí nhớ của cậu thật đúng là giống nhau, lạnh lùng, kiêu ngạo, cường thế, căn bản không cho phép người khác cự tuyệt. Trước khi gặp hắn, cậu có đoán qua tính tình cùng tướng mạo của người anh trai này, nhưng hết thảy những việc chân thật trước mắt, đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

Nhìn thấy Phó Thiên Kiệt dừng ở một chiếc xe màu lam, Lam Sơ Hạ không khỏi chần chờ một chút. Luật sư mà lại đi chiếc xe nổi bật như thế này sao?

Phó Thiên Kiệt đứng bên cạnh tựa hồ phát hiện ra được suy nghĩ của Lam Sơ Hạ, giọng nói lạnh lùng phát ra trên đỉnh đầu cậu: “Bình thường ra ngoài tôi sẽ đi chiếc Alfa Romeo Spider này, khi đi làm sẽ có một chiếc xe khác - BMWs 7 màu đen.”



Lam Sơ Hạ hoảng sợ, người này không cần nhìn đến mặt cậu mà đã đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì.

Thấy Lam Sơ Hạ đang cố hết sức nâng hành lý, Phó Thiên Kiệt duỗi tay ra nhận lấy, giúp cậu sắp lên xe gọn gàng, Lam Sơ Hạ không dám nhìn đến gương mặt của Phó Thiên Kiệt, cúi đầu vừa định nói cám ơn, giọng nói lạnh lùng lại vang lên:

“Động tác quá chậm chạp.”

Thấy Phó Thiên Kiệt mở cửa xe chỗ ngồi bên phó lái, một bàn tay khoát lên cánh cửa, sau đó đứng yên bất động, Lam Sơ Hạ nghi hoặc, hắn lái xe thì cần gì mở cánh cửa bên này, chẳng lẽ hắn muốn cho mình lái xe sao? Đợi một chút, Lam Sơ Hạ đột nhiên bừng tỉnh, Phó Thiên Kiệt là đang giúp cậu mở cửa, cậu liền vội vàng ôm ba lô, cúi đầu tiến vào bên trong ngồi xuống.

Lúc này Phó Thiên Kiệt đã sớm không còn kiên nhẫn, mắt phượng híp lại, nhìn thoáng qua Lam Sơ Hạ bên trong đang cúi đầu rút vai, sau đó đi đến bên kia của chiếc xe mới mở cửa ngồi vào.

“Cài dây an toàn.”

Lam Sơ Hạ vừa nghe thấy, khẩn trương kéo sợi dây an toàn ở bên ghế lên, sờ soạng gần nửa ngày cũng không thể cài lại, một tay Phó Thiên Kiệt đặt lên tay lái, còn một tay nhàn rỗi nhưng cũng không có quay sang trợ giúp.

Ước chừng qua gần một phút, lúc này Lam Sơ Hạ mới cài được dây an toàn, cậu vẫn rất sợ Phó Thiên Kiệt đột nhiên ra tay giúp đỡ, nhưng thấy hắn chỉ lo nhìn về phía trước, không hề có động tác dư thừa, Lam Sơ Hạ cảm thấy có hơi chút thoải mái.

Xe chạy trên quốc lộ hướng về thành phố, hai người đều không ai nói chuyện, Phó Thiên Kiệt là không có kiên nhẫn để nói, còn Lam Sơ Hạ là không dám nói.

Từ trong thang máy ở bãi giữ xe ngầm đi lên tầng cao nhất của building, Phó Thiên Kiệt lấy chìa khóa mở cửa nhà.

Đổi dép lê ở huyền quan, Lam Sơ Hạ mang theo hành lí, đi vào ngôi nhà mình sắp ở trong thời gian tới.

Phó Thiên Kiệt kéo hộp tủ ở bàn trà, lấy ra một cái chìa khóa giao cho Lam Sơ Hạ, nói: “Cánh cửa màu trắng là phòng của cậu, cửa màu đen là phòng ngủ và thư phòng của tôi, những phòng khác thì có viết sẵn trên miếng thủy tinh trên cửa, tin chắc cậu sẽ không nhầm lẫn. Vào phòng nghỉ ngơi, dọn dẹp đồ đạc của cậu gọn gàng, rồi bảy giờ tối tôi mang cậu ra ngoài dùng cơm.” Nói xong, Phó Thiên Kiệt liền ly khai, để một mình Lam Sơ Hạ đứng trong phòng khách rộng thênh thang.

Phó Thiên Kiệt vừa rời khỏi thì cỗ áp lực vô hình nặng nề giảm bớt không ít, Lam Sơ Hạ bây giờ có thể thoải mái nhìn xung quanh nhà.

Các phòng cơ hồ đều thông với nhau, không gian tương đối thoáng. Một bên phòng khách có kèm theo ban công dài cặp theo vách tường, ánh sáng phi thường tốt. Trong nhà bố trí hai màu đen trắng xen kẽ, đơn giản đến lạnh lùng, đồ dùng được bài trí thực tinh xảo, bởi vì vậy cũng không làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, ngược lại có cảm thấy rất hoa mỹ.

Lam Sơ Hạ đẩy cánh cửa phòng của mình, trừ bỏ sàn nhà lót bằng gỗ đen giống như bên ngoài, thì tất cả mọi thứ trong phòng cậu hầu như đều màu trắng, vách tường màu trắng, giường nhỏ màu trắng, chăn màn gối đệm màu trắng, tủ quần áo màu trắng, tủ sách và bàn học, thậm chí ngay cả cái đồng hồ báo thức nho nhỏ cùng đèn bàn đều cũng màu trắng. 



Mở hành lí của mình ra, Lam Sơ Hạ bắt đầu sắp xếp lại quần áo, từng kiện một chậm rãi cất vào trong tủ quần áo.

Cũng không có nhiều đồ đạc cần phải dọn dẹp cho lắm nên Lam Sơ Hạ chỉ làm một chút là xong hết, cậu đẩy cánh cửa ở ban công ra, theo lối đi nhỏ cặp bên phòng. Ánh nắng của tháng năm làm Lam Sơ Hạ không khỏi nheo mắt. Lẳng lặng đứng hít thở khí trời, Lam Sơ Hạ cảm thấy tất cả những việc xảy ra trước mắt có gì đó không thật, giống như là một giấc mơ, ngày hôm qua chính mình còn ở tại Cao Hùng, hôm nay và về sau nữa, sẽ sinh sống ở Đài Bắc, cùng cái người mà mình vừa sợ vừa xa lạ này ở chung dưới một mái nhà.

Trong đầu Lam Sơ Hạ lại hiện lên khuôn mặt của Phó Thiên Kiệt. Duyên phận đúng là kỳ quái, nhưng thật may mắn là hắn không có nhận ra cậu, như vậy có thể làm cho cậu bình tĩnh mà ở đây! Nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ cảm thấy an tâm, càng ít xuất hiện trước mặt Phó Thiên Kiệt càng tốt, nếu thật sự hắn không nhớ ra thì cái chuyện trong quá khứ đó cứ như vậy mà biến mất.

Trong một căn phòng ngủ khác, Phó Thiên Kiệt đã thay chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, nằm trên giường nghỉ ngơi, mới đầu còn suy nghĩ đến những chuyện như công việc, học tập, nhưng cuối cùng cũng quay trở lại Lam Sơ Hạ.

Nghỉ hè năm đó, Phó Thiên Kiệt bớt chút thời gian để về phía nam thăm ba mẹ, cùng một số người bạn, đó là khoảng thời gian rất vui vẻ, Phó Thiên Kiệt buông hết những vụ kiện rắc rối, bài học hay bài tập trong trường, cùng mấy người bạn, chơi bời đến điên cuồng.

Phó Thiên Kiệt cũng không phải là người thích giấu diếm khuynh hướng giới tính của mình, cho nên chuyện này gia đình và đám bạn đều biết. Ba mẹ của hắn tính tình cũng khá phóng thoáng, cũng không nói cái gì, anh cả và chị chỉ nhắc nhở mập mờ rằng phải giữ mình trong sạch. Phó Thiên Kiệt từ nhỏ đã mắc bệnh khiết phích, mà hắn cũng không phải là tuýp người tùy tiện, đa số thời gian hắn đều đổ dồn vào công việc và học hành, thành tích đạt được phải nói là xuất sắc.

Mấy thằng bạn biết được khuynh hướng của hắn, cho nên trước khi hắn sắp quay về Đài Bắc, thần bí nói hắn là bọn họ có chuẩn bị một “món quà” rất “tình thú” tặng cho hắn.

Ngay từ đầu hắn đã đoán ra là loại “quà” gì, cũng biết bạn bè của hắn biết loại hình mà hắn thích như thế nào, cho nên thật trong tâm của Phó Thiên Kiệt cũng có vài phần chờ mong. Cho đến lúc nhìn thấy đứa nhỏ nằm trên giường, dung mạo xa lạ nhưng tinh xảo đáng yêu làm cho Phó Thiên Kiệt kích động không thôi.

Khi thiếu niên mở to đôi mắt mơ màng vì bị đánh thức, nhìn đến cặp mắt đen trong suốt đó, ngay lập tức trong đầu Phó Thiên Kiệt chỉ có một ý niệm: em nhất định phải là của mình.

Vốn tưởng rằng sẽ có một buổi tối khoái trá, cho nên Phó Thiên Kiệt tính sẽ đối đãi ôn nhu với đứa nhỏ này, làm cho song phương đều trải qua một đêm sung sướng, nhưng ngay tại thời điểm kia MB này lại không chịu phối hợp, làm cho Phó Thiên Kiệt vừa vội vàng vừa xao động, tâm tình của hắn thực phức tạp, tuy rất thích đứa nhỏ này, nhưng lại tức giận vì đã bước chân làm nghề này mà còn kiêu ngạo. Hắn nghĩ rằng giãy giụa, đánh đá, khóc lóc cầu xin chính là tiếu mục đã được an bài sẵn, mới đầu Phó Thiên Kiệt còn phối hợp, cùng thiếu niên giằng co để tạo nên tình thú, lúc sau Phó Thiên Kiệt không còn kiên nhẫn để vui đùa nữa, hắn trở nên thô bạo, đến cuối cùng hắn đem cổ tay đứa nhỏ cột vào thành giường mới hoàn toàn chế phục được sự vùng vẫy của cậu, rồi hưởng thụ thành quả đến tận hứng mới thôi.

Làm đến tận hừng đông, Phó Thiên Kiệt sau khi đã tắm rửa qua, mặc quần áo chuẩn bị rời đi, nương theo rạng đông ngoài cửa sổ mới nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên đang ngủ say, trong lòng ẩn chút cảm giác quái dị, hắn nhớ lại sự giãy dụa đêm qua của thiếu niên, nhận thấy……. MB này tựa hồ diễn xuất rất chân thực.

Một mực ngồi bên giường đến sáng bảnh, thiếu niên vẫn chưa tỉnh lại, vì Phó Thiên Kiệt còn có việc, nên hắn phải lưu lại một phong thư đựng tiền boa dày cộm, nhẹ nhàng vuốt ve hai má thiếu niên, sau đó rời khỏi căn phòng.

Phó Thiên Kiệt vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại dồn dập từ bạn bè, nguyên lai cái khách sạn cao cấp kia cũng có lúc nhầm lẫn chìa khóa phòng, cái người xa lạ kia không phải là “món quà” từ câu lạc bộ đem đến, mà chỉ là một người bình thường, là vật hy sinh vô tội bị hắn mê loạn, cuồng bạo cả đêm, mà càng đáng sợ hơn là đối phương chỉ mới có mười sáu tuổi, vẫn chưa trưởng thành. Thân là luật sư, Phó Thiên Kiệt biết rõ chính mình đã phạm vào tội gì, trách nhiệm đương nhiên phải gánh vác, Phó Thiên Kiệt chạy đến bệnh viện, nhìn thấy thiếu niên nằm trên giường bệnh, liền nhớ tới cái tát mà hắn đã giáng xuống hai má cậu để bắt cậu im lặng, cũng bắt buộc cậu mở rộng thân thể để đón nhận hắn, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu khi đối mặt với Phó Thiên Kiệt giống như đang nhìn thấy ma quỷ, tuy rằng ở ngoài mặt không có biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, nhưng cái người mà từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hối hận vì việc gì như Phó Thiên Kiệt lại lần đầu tiên trong cuộc đời nảy sinh cảm giác hối hận cùng đau xót không thôi.

Thiếu niên vì quá sợ hãi, đôi môi run rẩy cái gì cũng không nói. Cuối cùng cậu không đưa ra yêu cầu gì cả, ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày liền ly khai, đây là người duy nhất làm cho Phó Thiên Kiệt khi rời khỏi Cao Hùng cảm thấy lưu luyến nhất.

Một lần nữa quay trở về với cuộc sống xoay quanh công việc và học hành bận rộn, Phó Thiên Kiệt lại phát hiện ra rằng, không biết bắt đầu từ khi nào, hình ảnh thiếu niên xa lạ đó tiến nhập vào giấc mơ của hắn hằng đêm. Hắn thường mơ thấy khuôn mặt của thiếu niên, còn cái chuyện đã xảy ra, cho dù muốn quên đi, nhưng lại không thể quên được cái buổi tối hôm đó. Lấy tác phong kiêu ngạo quyết liệt của Phó Thiên Kiệt ra mà nói, thì khi thiếu niên tỏ vẻ sẽ không thưa kiện hắn và cũng không bắt hắn phải bồi thường cái gì, chắc hẳn hắn có thể quên đi chuyện này dễ dàng. Lúc này đây, Phó Thiên Kiệt không biết vì sao lại không buông xuống được, dưới đáy lòng vẫn ẩn nhẩn cái gì đó không thể gỡ bỏ, có lẽ vì dưới ngọn đèn mờ ảo trong khách sạn đã nhìn thấy được dung mạo đáng yêu của thiếu niên, trong nháy mắt cảm thấy có chút……. thích em, hơn nữa vì nảy sinh loại tâm tình yêu thích không nên có này, cho nên mới không thể quên được em.

Buông thỏng hai tay, Phó Thiên Kiệt thở phào một hơi. Trước lúc rời khỏi Cao Hùng, hắn vẫn không biết được tên họ của thiếu niên đã bị hắn tổn thương, sau đó hắn có hỏi thăm, nhưng bạn bè ai cũng không biết, thiếu niên sau khi hồi phục hỏi thế nào cũng không chịu nói. Vấn đề này Phó Thiện Kiệt có thể giải thích rằng, chuyện này đã lưu lại như một nỗi ám ảnh đối với thiếu niên, cậu đương nhiên không muốn để cho người khác biết tên của mình, cậu thậm chí hy vọng từ nay về sau, hai người vĩnh viễn không gặp mặt nhau.

Thật sự không thể dự đoán được người kia hiện tại đang ở cách vách phòng ngủ của hắn, còn là em trai của hắn, Phó Thiên Kiệt có chút dở khóc dở cười. Không bị Lam Sơ Hạ nhận ra, điều đó làm cho Phó Thiên Kiệt vừa cảm thấy bất an, vừa đau đầu. Duy trì tình cảnh trước mắt là tốt nhất, làm thế nào mà hắn có thể.... chủ động bắt tay cậu rồi cười nói, “Xin chào, còn nhớ tôi không? Tôi là người một năm trước đã cường bạo em, hiện tại trở thành anh trai của em….”

Không thể! Thiếu niên nhất định đã đem phần trí nhớ tồi tệ này chôn sâu dưới đáy lòng, chẳng lẽ hắn lại muốn đào vết thương cũ đó lên? Tuyệt đối không! Nếu Lam Sơ Hạ không nhận ra hắn, Phó Thiên Kiệt nguyện ý xem Lam Sơ Hạ như một người em trai đúng nghĩa. Phó Thiên Kiệt cảm thấy hiện tại hắn đối đãi với Lam Sơ Hạ bình thản, không thân không lạ là tốt nhất, như vậy cả hai sẽ không cảm thấy khó xử.

Có lẽ vì ngồi xe lửa quá lâu, nên Lam Sơ Hạ vừa đặt lưng lên giường liền ngủ, thẳng đến bảy giờ tối, Lam Sơ Hạ trong mơ màng cảm thấy trong lòng có việc gì đó, lập tức mở to mắt, nhớ tới Phó Thiên Kiệt từng nói qua sẽ chở cậu ra ngoài ăn, liền nhảy xuống giường, nhìn đồng hồ trên bàn học đang chỉ đúng bảy giờ năm phút, Lam Sơ Hạ kích động thay đổi quần áo, cào cào mái tóc, sau đó chạy ra khỏi phòng.

Quả nhiên, Phó Thiên Kiệt đã ngồi sẵn trên bộ ghế bằng nhung màu đen xa xỉ trong phòng khách.

Thấy Lam Sơ Hạ chạy đến, Phó Thiên Kiệt nhíu chân mày, đối mắt phượng xinh đẹp xẹt qua một tia nhìn khó chịu, hắn không nói gì thêm mà chỉ đứng lên.

Lam Sơ Hạ không dám đối diện với ánh mắt của Phó Thiên Kiệt, cúi đầu đứng ở một bên.

“Hy vọng từ nay về sau, cậu có cùng người nào hứa hẹn thì phải nhớ đến đúng giờ.” Thời điểm ra khỏi cửa, Phó Thiên Kiệt đưa lưng về phía Lam Sơ Hạ nói lên một câu như thế.

Lam Sơ Hạ không đáp lại, chỉ biết ngoan ngoãn theo sát phía sau Phó Thiên Kiệt.

Vào nhà hàng, sau khi gọi hai phần thịt bò, Phó Thiên Kiệt mới nhớ ra hỏi đối phương có ăn được không, Lam Sơ Hạ bị bất ngờ liền gật đầu, ý nói có thể.

Đĩa thịt bò được đưa lên, sau khi ăn vài miếng, Phó Thiên Kiệt mới phát hiện Lam Sơ Hạ không thường xuyên ăn cơm Tây, động tác có chút ngốc, dao nĩa thỉnh thoảng gõ vào nhau. Nhìn một lúc, mới chú ý đến khách nhân xung quanh đang dùng ánh mắt khó chịu nhìn đến, Phó Thiên Kiệt buông dao nĩa của mình xuống, thân thủ đoạt đi đồ ăn trong tay Lam Sơ Hạ, thay cậu cắt miếng thịt bò thành những khối nhỏ, sau đó trả dĩa về vị trí của cậu.

Lam Sơ Hạ nâng mi mắt cảm kích nhìn Phó Thiên Kiệt, ai ngờ lại lọt vào đôi mắt lạnh lùng của đối phương.

“Nếu không biết dùng dao nĩa hoặc ăn không quen, vừa rồi phải nói cho tôi biết! Biểu đạt ý kiến của bản thân khó khăn đến như vậy sao?”

Trong lòng Lam Sơ Hạ đột nhiên đập mạnh, những lời này tựa hồ đã nghe Phó Thiên Kiệt nói qua trong lúc đó, cắn môi tận lực bảo trì khuôn mặt không có biểu tình, Lam Sơ Hạ lại cúi đầu.

Phó Thiên Kiện trong lòng thầm ‘hừ’ môt tiếng, đứa nhóc này tướng mạo tuy rằng đáng yêu, nhưng cá tính lại nhát gan y như thỏ con, làm cho hắn không thể chịu được.

Dùng xong bữa tối, Lam Sơ Hạ theo Phó Thiên Kiệt trở về nhà, Phó Thiên Kiệt lấy ra một tờ giấy giao cho Lam Sơ Hạ: “Đây là điện thoại và địa chỉ của cửa hàng may đồng phục, biết sẵn như vậy sẽ không làm lãng phí thời gian. Mặt khác trên đó còn có ghi điện thoại nhà và chỗ tôi làm việc, còn số điện thoại di động của tôi cậu hẳn đã biết rồi, bảy giờ sáng ngày mai rời giường, tôi chở cậu đến trường.”

Lam Sơ Hạ trong đầu ghi nhớ lời nói của Phó Thiên Kiệt, sau đó gật đầu.

Xoay người tính rời đi, Phó Thiên Kiệt nhưng nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, cậu.... gọi tên của tôi đi, Thiên Kiệt, hoặc Phó Thiên Kiệt cũng được, tôi gọi cậu là Tiểu Hạ.”

Nhìn thấy thân ảnh của Phó Thiên Kiệt biến mất sau cánh cửa thư phòng, Lam Sơ Hạ trố mắt nhìn.

Phó Thiên Kiệt đã phát giác ra cậu đến giờ vẫn chưa gọi tên hắn, thậm chí ngay từ lúc gặp mặt cậu cũng không hỏi hắn tên gì, cậu thật sự không biết phải xưng hô với hắn như thế nào, rất xa lạ, lại rất...... cái tên ‘Lam Sơ Hạ’ này, cho dù hắn rất muốn, nhưng cũng không dám kêu ra.

Sau khi tìm hiểu sơ qua về phòng bếp và phòng tắm, Lam Sơ Hạ quyết định đi ngủ một giấc. Đặt đồng hồ báo thức vào sáng hôm sau, rồi ngã người lên cái giường trắng nho nhỏ, gối đầu mềm mại xốp xốp làm cho Lam Sơ Hạ cảm thấy rất thoải mái, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Lam Sơ Hạ lại ngồi dậy, đến bàn học, lấy ra quyển sổ ghi chép lại vài đồ dùng cần thiết, vừa ghi vừa âm thầm cảm thấy may mắn vì trong phòng của cậu có nhà tắm riêng, tuy nhỏ nhưng sẽ không cùng Phó Thiên Kiệt sử dụng chung một phòng tắm, đã làm cho cậu cảm thấy khá thoải mái rồi.

Trong thư phòng, Phó Thiên Kiệt im lặng nhìn văn kiện thật dày trong tay, phân tích số liệu, đọc đọc, đột nhiên nghĩ đến người đang ở sát vách, không khí tựa hồ mang theo chút độ ấm, trong lòng không khỏi gợi sóng, bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, nội tâm dao động liền bình tĩnh trở lại.

Một đêm không mộng mị.

◆◇◆◇◆

Lúc Lam Sơ Hạ rời giường đồng hồ báo thức vẫn chưa reo, cậu nhanh nhẹn mặc quần áo, sửa sang một chút liền rời khỏi phòng, phát hiện Phó Thiên Kiệt so với mình còn thức dậy sớm hơn.

Nhìn thấy Phó Thiên Kiệt đang làm bữa sáng, Lam Sơ Hạ có chút bất ngờ, cậu ở Phó gia vài ngày, biết chị Đao không rành trù nghệ, bởi vậy không nghĩ rằng em trai của cô lại biết, hơn nữa thoạt nhìn rất điêu luyện.

Bày ra bữa sáng Tây Âu, Phó Thiên Kiệt gọi: “Tiểu Hạ, lại đây.”

Lam Sơ Hạ ngoan ngoãn cúi đầu đi tới ngồi xuống, sau đó tiếp nhận ly sữa ấm áp của mình, yên lặng uống cạn.

Thấy Phó Thiên Kiệt chạy chiếc xe màu đen có rèm che ra khỏi gara, Lam Sơ Hạ âm thầm thở dài, cậu không hy vọng ngày đầu tiên đến trường học, bị các bạn nhìn thấy mình bước xuống từ một chiếc xe rất đẹp mắt nhưng xa xỉ.

Lam Sơ Hạ bước vào phòng giáo viên làm thủ tục nhập học, lại tình cờ nghe thấy mấy thầy cô thì thầm với nhau: “Như thế nào  lại không có cha mẹ a”, trong lòng Lam Sơ Hạ chỉ biết thầm thở dài một tiếng.

Ngày đầu tiên đi học trong ngôi trường mới bình thản trôi qua, Lam Sơ Hạ vai đeo ba lô đón xe buýt đi đến cửa hàng may đo đồng phục, sau đó đi cắt tóc, rồi vào siêu thị mua một số vật dụng hằng ngày. Lúc về đến nhà, vừa vặn đúng sáu giờ chiều.

Sau khi dọn dẹp hết mọi thứ, Lam Sơ Hạ bắt đầu cảm thấy do dự, hôm nay...... có cần theo Phó Thiên Kiệt ra ngoài dùng cơm nữa không? Cũng chưa có nghe hắn đề cập qua, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải ra ngoài ăn cơm? Đang suy nghĩ, điện thoại nhận được tin nhắn từ di động của Phó Thiên Kiệt gửi tới: Tôi về trễ, tự ra ngoài ăn cơm.

Lam Sơ Hạ đi vào nhà bếp, mở cánh cửa tủ lạnh, trừ bỏ bia và nước lọc, thì chỉ còn ít nguyên liệu nấu bữa sáng, thì ra, Phó Thiên Kiệt rất ít khi dùng cơm tối ở nhà, cậu lại nhớ Phó Thiên Kiệt từ dặn qua, trừ phòng ngủ và thư phòng, thì các nơi khác có thể tùy ý, vì thế Lam Sơ Hạ cầm theo tiền mở cửa đi ra ngoài.

Vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn và gia vị, Lam Sơ Hạ trở về đem từng loại từng loại cất vào trong tủ lạnh, bắt đầu xoắn tay áo nấu cơm, kỳ thật cuộc sống ở cô nhi viện lúc trước đã rèn luyện của cậu bản tính tự lập, nhưng thực đáng tiếc ở chỗ, không thay đổi được tính tình ôn hòa nhút nhát của mình.

Cậu tự nấu cho mình một phần cơm đúng điệu Trung Quốc thơm ngào ngạt, ăn một chút xong rồi thu dọn, trở về phòng lấy sách giáo khoa ra ôn tập. Đến tận mười giờ tối, Lam Sơ Hạ mới nghe thoáng loáng tiếng mở cửa, Phó Thiên Kiệt đã trở lại.

Một lát sau, Lam Sơ Hạ lặng lẽ đem cửa phòng hé ra một chút, muốn nhìn Phó Thiên Kiệt đang làm cái gì.

Nghe tin tức thời sự trên TV, thuận tay mở nắp chai rượu vang đỏ để trên bàn trà, Phó Thiên Kiệt ngồi trên ghế sô pha, chân này gác lên chân kia, thân mình nhàn hạ vào lưng ghế mềm mại, trong tay cầm ly rượu, đôi mắt nửa mở nửa khép đang nghỉ ngơi.

Tư thế ngồi của hắn thật đẹp, thật tiêu sái, giống như người mẫu quảng cáo, một người đàn ông thành đạt, mang theo cảm giác vô trần, làm cho người ta ảo giác rằng người bình thường không thể tiếp cận hắn.

Lam Sơ Hạ không dám tiếp tục nhìn lén nữa, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng.

Phó Thiên Kiệt ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn lên lầu một chút, sau đó nhắm mắt lại.

◆◇◆◇◆

Ngày hôm sau, lúc đang dùng bữa sáng, Phó Thiên Kiệt nhìn Lam Sơ Hạ mặc đồng phục ngồi đối diện, tựa hồ muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng vẫn im lặng.

Thấy hắn không lên tiếng, Lam Sơ Hạ cũng trầm mặc.

Buổi tối trở về nhà, Lam Sơ Hạ phát hiện trên bàn học có một cái máy tính xách tay, cây bút ghi âm có sợi dây buộc vào máy tính.

Nguyên lai đây là điều Phó Thiên Kiệt muốn nói buổi sáng.

Ngón tay lướt qua lớp vỏ màu ngân bạch của máy tính, trong lòng Lam Sơ Hạ dâng lên một loại tư vị không nói nên lời.

Nếu...... nếu trong lúc đó không có phát sinh chuyện gì, có phải mình với hắn có thể thân thiết hơn một chút hay không? Ngay cả bản thân Lam Sơ Hạ cũng không biết.

Mặc dù đang sống dưới cùng một mái nhà, vậy mà hai người đụng mặt nhau lại rất ít, trừ bỏ khoảng thời gian dùng bữa sáng mỗi ngày ra, bọn họ hầu như không thấy nhau. Phó Thiên Kiệt bận bịu công việc... Còn cậu thì việc học hành, cậu còn đăng kí học thêm một ít môn ngoài giờ, sau khi tan học cũng ở lại thư viện làm bài tập; Lam Sơ Hạ vừa chuyển sang một trường học mới, dùng hết thời gian cùng sức lực để cố gắng thích ứng với hoàn cảnh học tập.

Ngày cứ như vậy mà trôi qua, đến một ngày, những thói quen như vậy đã bị thay đổi.

Trong ngày đó, Phó Thiên Kiệt đang bận bị một vụ kiện, gặp mặt vài người, tuy không có tranh chấp, nhưng cũng không ai phục ai. Mắt thấy không thể giải quyết được, bụng đói đến run rẩy, bọn họ cũng đành phải đi ra nhà hàng nào đó ăn chút gì bỏ bụng. Sau khi no bụng, Phó Thiên Kiệt trực tiếp lái xe về nhà, đương lúc chạy đến dưới tòa nhà, hắn trong lúc vô thức ngẩng đầu, nhìn đến tầng cao nhất vẫn còn sáng đèn.

Đó là.... ngọn đèn trong phòng Lam Sơ Hạ.

Điều khiển xe chạy chậm lại, Phó Thiên Kiệt nhìn ngọn đèn nơi cửa sổ kia bỗng nhớ tới một câu đại loại như thế này: nhà là tòa thành, gia đình là vương quốc. Phó Thiên Kiệt từ nhỏ đã sống khép kín, mà bây giờ, để cho một người xa lạ vào ở trong nhà mình, như vậy,...... đột nhiên, trong lòng Phó Thiên Kiệt nảy sinh một cảm giác không nói nên lời.

Đi vào phòng khách, Phó Thiên Kiệt ngồi ở ghế sô pha, sau khi mở TV lên lại nhìn chằm chằm vào cách cửa màu trắng đang đóng chặt, nhớ tới khoảng thời gian này, Lam Sơ Hạ rất ít khi cùng hắn nói chuyện, luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Xuyên qua phòng khách, Phó Thiên Kiệt nghe được một mùi thơm, là hương quýt ngọt ngào thản nhiên phiêu tán trong không khí, mới đầu Phó Thiên Kiệt không có để ý, nhưng lúc tựa vào bên cạnh tủ lạnh uống nước, cỗ hương thơm đó nhẹ nhàng bay lại. Suy nghĩ một chút, Phó Thiên Kiệt mới nhớ đến, dường như..... từ khi Lam Sơ Hạ dọn đến đây, trong nhà bắt đầu có loại hương này.

Hít sâu một hơi, hắn biết được mùi này đến từ dầu gội đầu, tuy biết là vậy, nhưng Phó Thiên Kiệt thật sự cảm thấy là hương thơm từ những trái quýt chín mọng, mới lúc nãy có uống qua nước ép cam, nhưng không sánh bằng hương quýt thơm thoang thoảng này.

Phó Thiên Kiệt muốn cười, trong một lúc nhất thời, trong lòng dâng lên vô số ý nghĩa, nếu hắn không phải...... nếu lúc trước không xảy ra...... hiện tại có như thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng, Phó Thiên Kiệt uống hết ly nước lạnh, xoay người tiến vào thư phòng.

Tuy rằng số lần gặp mặt rất ít, nhưng cuộc sống có thêm một người thật sự rất khác với lúc trước. Có đôi khi, Phó Thiên Kiệt trở về sớm, có thể ngửi được mùi đồ ăn chưa tán đi trong nhà bếp; trở về trễ, có thể cảm nhận được hương thơm ẩn ẩn từ dầu gội của Lam Sơ Hạ. Dụng cụ trong nhà bếp lúc đầu rất ít khi sử dụng, nay thường xuyến có dấu vết đã dùng qua, tủ lạnh cũng thành hai bên bất đồng, một nửa là của Phó Thiên Kiệt, toàn là bia, nước khoáng, một nửa của Lam Sơ Hạ, chủ yếu là rau xanh.

Nguyên bản cuộc sống rất thoải mái, từ khi Lam Sơ Hạ đến đây ở, không khí ấm áp càng ngày càng đậm, cuộc sống Phó Thiên Kiệt cũng dần dần hình thành thói quen như: nếu đọc sách đến một nửa mà đói bụng, hắn sẽ đến tủ lạnh lấy bánh mì ra ăn, ngẫu nhiên cũng uống ‘ké’ nước trái cây.

Lam Sơ Hạ mở ngăn kéo lấy tiền tiêu vặt tháng thứ hai, phát hiện có hơn một vạn khối, cho nên lúc dùng bữa sáng ngày hôm sau, Lam Sơ Hạ cúi đầu, sợ hãi hỏi: “Cái kia.... tiền tiêu vặt.... . hình như đưa nhiều hơn?”

Ánh mắt Phó Thiên Kiệt vẫn tập trung vào tờ bào, mặt không chút thay đổi đáp: “Vấn đề ngu ngốc như vậy mà cậu cũng phải hỏi sao?” sau đó không nói gì nữa.

Lam Sơ Hạ ngồi trong lớp học nhớ lại những lời này, cậu cũng muốn tự cười nhạo chính mình: Vì cái gì lại đưa nhiều hơn? Mua đồ ăn về Phó Thiên Kiệt cũng có ăn, đưa cậu tiền tiêu vặt cũng là mua cho hắn, chẳng qua số lượng so với trong tưởng tượng nhiều hơn mà thôi, ai! Chính mình đúng là ngu ngốc, tại sao lại hỏi hắn vấn đề này, tự làm mình mất mặt.

Từ đó về sau, Lam Sơ Hạ không còn chủ động lên tiếng nữa, muốn hỏi cái gì thì nhất định phải suy nghĩ kĩ lưỡng một chút, mà chắc sau này, cũng không hỏi thêm điều gì nữa đâu.

Bữa sáng cứ như thế mà trải qua trong yên tĩnh, đôi khi cũng sẽ có nói vài câu, bất quá tất cả đều do Phó Thiên Kiệt nói.  

“Nước thơm ép hôm qua uống không ngon, lần sau đổi sang ô mai đi, mặt khác mua thêm ba hũ mứt nho.”

“Bánh mì không tồi, về sau đừng mua phá lấu nữa, ăn cái đó đối với thân thể không tốt.”

“Trong tủ lạnh vẫn còn trống một ngăn, nếu cậu thích ăn kem cũng có thể mua một ít.”

Đôi khi nghe được vài câu hàm ý quan tâm, Lam Sơ Hạ theo bản năng cả kinh, nghĩ rằng: hắn cũng quan tâm đến mình sao? Rồi sau đó liền bình thường trở lại, người này chỉ thay mặt người nhà của hắn mà chiếu cố mình thôi, cho nên vài sự quan tâm nho nhỏ đương nhiên sẽ có.

Có mấy lần nghe được vài câu nói như thế, Lam Sơ Hạ sẽ lặng lẽ giương mắt nhìn lén Phó Thiên Kiệt, phát hiện khuôn mặt hắn không chút thay đổi, vẫn vừa đọc báo vừa nghe tin tức vừa nói chuyện, sau đó uống cà phê.

Lam Sơ Hạ cho đến bây giờ vẫn rất sợ đối diện với ánh mắt của Phó Thiên Kiệt, bọn họ đã sống chung với nhau gần một tháng, chia đều mỗi ngày đều có nói một hai câu, nhưng nhìn nhau thì cơ hồ không có.

Kỳ thật....... Phó Thiên Kiệt tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng có vài mặt ôn nhu, Lam Sơ Hạ nghĩ như vậy, bối rối đeo ba lô, đi theo sau lưng Phó Thiên Kiệt xuất môn.

Ở trong trường học, Lam Sơ Hạ chậm tãi thích ứng môi trường mới, cũng bắt đầu có những bạn mới. Thành tích của cậu bình thường, cũng sẽ có bạn học chủ động giảng lại bài cho cậu, hoặc là cho cậu mượn tập để ghi chép lại.

Lam Sơ Hạ trước khi ngủ rất thích ra đứng hóng gió ở ban công, gió ban đêm thổi mang theo hơi nước lành lạnh, thích thú nhìn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn nê ông dưới chân.

Rất đẹp, như thực như mộng...... Đây mới chính là những vì sao trong thành phố.

Có thể thật sự quên đi hết thảy những chuyện trong quá khứ hay không? Không thể, không thể, bởi vì người kia...... hắn đang ở ngay trong ngôi nhà này, chỉ cần nhìn thấy thân ảnh của hắn, Lam Sơ Hạ sẽ không thể không nghĩ đến cái đêm kia.

Tại sao? Tại sao lại là mình? Và tại sao lại là hắn?