Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 25: Hán tử phi ngựa, ngươi thật uy vũ cường tráng




Ánh mắt đầu tiên khi Mục Ngọc Nhan nhìn thấy Ân Túy Mặc chính là không thấy nữ nhân này có bất cứ uy hiếp nào.

Trên thực tế cũng đúng như thế. Nếu bàn về võ công, Ân Túy Mặc thua xa Mục Ngọc Nhan; nếu bàn về đầu óc, Ân Túy Mặc thua xa Mục Ngọc Nhan; nếu bàn về diễn xuất, Ân Túy Mặc lại càng thua xa Mục Ngọc Nhan.

Có thể nói, nếu Ân Túy Mặc là người ở thời đại này, trừ khuôn mặt ra thì nàng không có cứ bất cứ điểm nào có thể so sánh được với Mục Ngọc Nhan. Nhưng đây lại chính là một cuộc thi chạy không công bằng. Làm một người biết trước nội dung vở kịch, Ân Túy Mặc với Mục Ngọc Nhan vốn không ở cùng một điểm xuất phát.

Ít nhất ngay bây giờ, Cố Thiên Thụ càng nguyện ý tin tưởng những lời Ân Túy Mặc nói.

“Cố Lân Đường, ngươi đúng là một kẻ nhát gan.” Thiếu nữ có gương mặt quả táo cố tỏ vẻ tức giận, nhưng nhìn lại thấy vô cùng đáng yêu: “Không phải là ngươi sợ đối chất với ta nên mới trốn chứ!”

“…” Cố Thiên Thụ ném khăn qua một bên, mặt không đổi sắc nhìn, sau đó ép mình xem nhẹ tia khác thường trong lòng — lực lượng của nội dung vở kịch dưới sự quấy nhiễu của Túy Mặc trở nên yếu ớt hẳn đi.

“Huyết án ở Giang Nam rốt cuộc có phải do ngươi làm hay không.” Mục Ngọc Nhan nói: “Nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngươi nói không phải do ngươi làm, ta sẽ tin ngươi!”

“Làm càn!” Vân Đình vốn không có cảm tình gì với Mục Ngọc Nhan, nghe nàng nói thế liền vô cùng phẫn nộ. Nếu không phải cố kỵ Cố Thiên Thụ, chỉ sợ đã sớm đánh với nàng một trận.

“Ai nói cho ngươi biết là ta làm?” Cố Thiên Thụ lạnh lùng nhìn Mục Ngọc Nhan — vốn hắn còn có chút hảo cảm với Mục Ngọc Nhan, nhưng nếu đã biết nàng là gian tế do Sở Thiên Hoàng phái tới, vậy thì không phải cần suy xét nhiều làm chi.

“Trên giang hồ đều nói thế.” Diễn xuất của Mục Ngọc Nhan quả thật hơn người, cho dù bị Cố Thiên Thụ hoài nghi nhưng lại không có một chút lỗi nào. Ngược lại mắt đỏ hoe y như là bị người bắt nạt rồi lại ra vẻ kiên cường: “Thật sự không phải do ngươi làm?”

“Không phải ta.” Ngay từ đầu hắn định trực tiếp vạch trần Mục Ngọc Nhan, nhưng hắn chợt nghĩ đến một chuyện. Nếu Mục Ngọc Nhan là người của Sở Thiên Hoàng vậy thì hắn cứ để nàng ở bên, xem thử rốt cuộc nàng muốn làm cái gì.

Giết Mục Ngọc Nhan, nói không chừng sẽ xuất hiện Lý Ngọc Nhan, Trương Ngọc Nhan. Chi bằng cứ để người ở bên cạnh mình, tiện thể quan sát tình hình.

Có phòng bị, phản bội sẽ không còn là vấn đề lớn.

Đáng tiếc Vân Đình lại không biết Cố Thiên Thụ đang suy nghĩ gì. Hắn chỉ cảm thấy nữ nhân này cực kỳ chướng mắt. Cố Thiên Thụ cứ nhìn nàng chăm chú, thậm chí tạo cho hắn cảm giác nôn nóng không thôi. Nhưng điều làm Vân Đình thấy càng thêm thất bại đó chính là mục đích tôn thượng xuất hành lần này chính là đến Xuân Viên.

Có lẽ hắn sẽ có một nữ chủ nhân, lại vô cùng có khả năng không thể hầu hạ bên cạnh tôn thượng được nữa. Tất cả những việc của mình sẽ do một nữ nhân xa lạ tiếp nhận… Mà tôn thượng thì sẽ mang theo tình yêu cùng nụ hôn trao cho nữ nhân kia.

“Vân Đình?” Vân Đình suy nghĩ những việc đó, khiến cho hơi thở của hắn rối loạn cả lên. Cố Thiên Thụ liền cảm thấy sự khác thường, nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.

“Thuộc hạ không sao.” Vân Đình cúi đầu, nhẹ giọng đáp.

“…” Cố Thiên Thụ nhìn Vân Đình một cái, sau đó nói với Mục Ngọc Nhan: “Ra ngoài.”

“…” Ánh mắt Mục Ngọc Nhan hiện lên một tia ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới Cố Thiên Thụ lại vì Vân Đình mà đuổi mình đi. Nàng há miệng thở dốc, rõ ràng muốn nói thêm gì đó nhưng vẫn tỉnh táo lại… Dù sao cũng là một nữ nhân thông minh: biết lúc nào nên nói, lúc nào nên ngoan ngoãn câm miệng, để miễn làm người chán ghét phiền lòng — Tuy lúc nàng rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ cực kỳ không cam.

Thấy Mục Ngọc Nhan đi ra ngoài, lúc này Cố Thiên Thụ mới lại nhìn về phía Vân Đình, sau đó hất cằm — ý bảo Vân Đình nói chuyện.

“Tôn thượng.” Vân Đình quỳ nửa gối, vẫn không nói.

“… Gan ngươi càng lúc càng lớn.” Cố Thiên Thụ sâu kín nói một câu.

“…” Vân Đình sửng sốt, lập tức nhếch môi, sau đó trầm giọng nói: “Thuộc hạ cảm thấy Mục Ngọc Nhan này không phải là người tốt.”

Cố Thiên Thụ nghe thế, nụ cười tắt ngúm… Nếu Ân Túy Mặc không có đến nói cho hắn biết Mục Ngọc Nhan thật sự không phải người tốt thì những lời Vân Đình nói, từ góc độ nào đó có lẽ sẽ khiến mình không vui.

Vân Đình thấy Cố Thiên Thụ không nói lời nào, còn tưởng hắn giận mình liền dập đầu: “Tôn thượng thứ tội, thuộc hạ đã vượt qua ranh giới.”

“Đi nấu cháo đi.” Cố Thiên Thụ không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Quả thật hắn không có trách Vân Đình, nhưng lại không biết nên nói cái gì… Hơn nữa hắn lại đang đói bụng.

“Dạ.” Ánh mắt Vân Đình tối đi. Hắn không cảm thấy Cố Thiên Thụ đã tha thứ cho mình, ngược lại cho rằng Cố Thiên Thụ vì Mục Ngọc Nhan nên mới sinh ra khoảng cách với mình.

Nhưng hắn có thể làm được gì chứ. Hắn chỉ là một nô bộc thấp hèn, tôn thượng là thần của hắn.

Cháo ấm áp, hành được cắt tinh tế, hương vị rất thơm ngon. Cố Thiên Thụ ăn một chén, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không mà hắn cảm thấy cổ họng sưng đau của mình dường như đã đỡ hơn rất nhiều.

Vân Đình bưng chén cháo vào, trầm mặc đứng bên cạnh nhìn Cố Thiên Thụ ăn cháo.

Cố Thiên Thụ ăn xong, đưa chén không cho Vân Đình.

“Tôn thượng nên nghỉ ngơi một lát đi.” Vân Đình nói: “Ngày mai sẽ khởi hành nên nếu hôm nay ngài không nghỉ ngơi chỉ sợ thân thể sẽ càng thêm khó chịu.”

Cố Thiên Thụ thấy hơi đau đầu, nghe vậy gật gật đầu.

“Vậy tôn thượng nghỉ ngơi đi, thuộc hạ ra ngoài trước.” Vân Đình cầm chén không đi, còn săn sóc giúp Cố Thiên Thụ đóng cửa lại.

Hắn thật sự rất đau đầu… Cái tên Sở Thiên Hoàng kia rốt cuộc vì sao lại muốn nhắm đến mình? Cố Thiên Thụ nằm trên giường, đầu lại bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng. Hắn vốn định nghiền ngẫm lại những chuyện xảy ra dạo gần đây, lại không ngờ mí mắt lại cứ nặng trĩu. Vì thế cứ như vậy, lần thứ hai Cố Thiên Thụ thiếp đi.

Vân Đình cầm chén không ra khỏi phòng. Hắn biết tôn thượng nhất định đã ngủ. Võ công Sở gia dù đứng hàng đầu nhưng không người nào biết, thứ Sở gia sở trường nhất lại chính là chế thuốc.

Vân Đình không phải là người Sở gia chân chính trên mặt ý nghĩa, cũng không giống như Sở Thiên Hoàng đã được học đầy đủ cách chế thuốc. Nhưng chỉ với những cuốn sách hắn có trong tay, cũng đã có thể giúp hắn xưng bá giang hồ.

Để cái chén trong bếp, Vân Đình lặng lẽ rời khách điếm.

“Em trai thân mến, tối qua có ngủ ngon không?” Sở Thiên Hoàng không còn mặc một thân đen thui như tối hôm qua, hiện giờ hắn đang mặc áo tím, trong tay cầm một hồ lô ngọc khá đáng yêu, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Vân Đình.

“…” Vân Đình mặt không đổi sắc nhìn về phía Sở Thiên Hoàng, ánh mắt không có thiện ý.

“Đừng nhìn ta như thế chứ.” Sở Thiên Hoàng thở dài: “Chẳng lẽ ngươi còn không ăn no?”

“Nói đi, kế hoạch là gì.” Vân Đình không muốn nói nhiều với Sở Thiên Hoàng — Quan hệ giữa hắn và Sở Thiên Hoàng không hề tốt đẹp như mọi người nghĩ.

“Sau khi Xuân Viên chấm dứt.” Sở Thiên Hoàng nhếch môi cười: “Ta sẽ cùng Cố Lân Đường đánh một trận.”

“…” Ánh mắt Vân Đình lạnh lùng, không nói gì.

“Lúc đó ngươi phải dùng loại thuốc mạnh nhất.” Sở Thiên Hoàng nói: “Đến khi Cố Lân Đường sử dụng cành hoa quế.”

“…” Vân Đình nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên một tia giãy giụa.

“Đến lúc hắn sử dụng cành hoa quế, cũng là lúc thuốc phát huy tác dụng… kế hoạch của chúng ta liền thành công.” Sở Thiên Hoàng mỉm cười nói: “Chúng ta có thể có được cành hoa quế kia… cùng Cố. Lân. Đường.”

Không khí bao quanh Vân Đình hỗn loạn lên. Nếu muốn tốt cho Cố Lân Đường, chỉ có thể hợp tác cùng Sở Thiên Hoàng. Nhưng cứ như vậy, tôn thượng sẽ hận hắn thấu xương, đúng không?

“Đến lúc đó hắn chỉ còn lại có mỗi một mình.” Sở Thiên Hoàng tiếp tục mê hoặc Vân Đình: “Ngươi muốn hắn khóc, hắn liền khóc; muốn hắn cười, hắn liền cười; muốn hắn rên rỉ giãy giụa dưới thân ngươi thì hắn liền cởi hết quần áo… để ngươi tới hưởng thụ.”

“…” Vân Đình cắn chặt răng, máu men theo khóe miệng chảy xuống.

“Đừng do dự nữa.” Sở Thiên Hoàng cười ha ha, đứng lên: “Sự tồn tại của ngươi vốn là vì giết chết Cố Lân Đường. Mười năm… mỗi lần ngươi hầu hạ hắn tắm thì ngươi đều hạ độc, ngươi đã phản bội hắn rồi… Vân Đình, nếu ngươi không giúp ta, nếu Cố Lân Đường biết thân phận thật của ngươi…”

“Hắn sẽ không tin ngươi.” Vân Đình lạnh lùng nói.

“Hắn không tin ta.” Biểu tình Sở Thiên Hoàng quỷ dị nhìn Vân Đình: “Nhưng… hắn cũng sẽ không tin tưởng gương mặt này của ngươi.” — Gương mặt giống hệt ta như đúc, chỉ thuộc về cặp đôi song sinh!

Vào giờ khắc này, Vân Đình rốt cục thỏa hiệp.

Đúng vậy, ngay từ đầu, sự tồn tại của hắn chính là một hồi phản bội. Hắn chưa từng xứng đáng với tín nhiệm của tôn thượng, hắn là một tên phản đồ. Bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp gỡ… đã định trước vận mệnh của hắn.

“Trở về đi.” Ném hồ lô ngọc cho Vân Đình, Sở Thiên Hoàng nói: “Nhịn hai ngày nữa… người nọ là của chúng ta.”

“…” Vân Đình trầm mặc hồi lâu, lạnh giọng nói: “Ngươi đã đồng ý với ta là sẽ không làm tổn thương đến ngài ấy.”

“Ta có đồng ý.” Nghe thế, nụ cười trên mặt Sở Thiên Hoàng đã không thấy tăm hơi, biểu tình nghiêm túc vô cùng: “Địa Tàng, ta thiếu ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ — chỉ cần là chuyện Sở Thiên Hoàng ta đã hứa hẹn thì nhất định sẽ thực hiện.”

Nếu ở trong một gia tộc bình thường, hắn và Vân Đình có lẽ sẽ là huynh đệ tình thâm. Đáng tiếc, bọn họ lại sinh nhầm chỗ. Một thì từ khi còn bé đã bị đưa đến Kính thành làm nô, còn một thì lại trải qua giáo dục giống như địa ngục.

Sở Thiên Hoàng là người Sở gia, hắn phải tàn nhẫn. Cho dù có đối mặt với em trai sinh đôi thì cũng không thể có một tia động lòng.