Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 43




Nếu chỉ là bàn luận võ công, đương nhiên Sở Địa Tàng kém xa Sở Thiên Hoàng. Nhưng có một câu rất đúng: ‘đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc’. Hắn không có nhiều băn khoăn như Sở Thiên Hoàng, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng tàn nhẫn. Trong thời gian ngắn, không ngờ lại không rơi vào thế yếu. Chẳng qua những vật dụng trong phòng lại gặp họa. Đồ sứ, đồ mộc đều rơi vào cảnh ‘trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết’, bị phá hủy hơn phân nửa.

Cố Thiên Thụ thu hết hành động của Sở Địa Tàng vào mắt, nhưng lại chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười — Hiện tại, Sở Địa Tàng giữ gìn hắn thì có ý nghĩa gì đây. Hắn đã là cá trong chậu của hai anh em Sở gia, cho dù có nhảy thì cũng không nhảy ra được khỏi chậu.

Khi Sở Địa Tàng ngừng tay, cả người âm trầm. Hắn nhìn Sở Thiên Hoàng, nhấn mạnh từng chữ: “Nếu còn có lần sau…”

“Ngươi điên rồi sao.” Sở Thiên Hoàng thấy phản ứng của Sở Địa Tàng như là thẹn quá hóa giận. Hắn cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi làm thế thì tôn thượng của ngươi sẽ tha thứ cho ngươi chắc?”

Sở Địa Tàng cắn chặt răng, trầm mặc.

“Sở Địa Tàng, ngươi phải biết.” Sở Thiên Hoàng lắc lắc đầu: “Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó dưới trướng Cố Lân Đường, thủ hạ chính là một con chó. Nếu ngươi không phản bội hắn thì cả đời này ngươi là một con chó. Người nuôi chó lâu, đúng là sẽ có chút tình cảm… Nhưng chẳng lẽ ngươi hi vọng vào tình cảm của người nuôi chó hay sao?”

Lời lẽ ác độc cũng đâm trúng vào tâm tính tự ti của Sở Địa Tàng. Đúng vậy, ở cổ đại, trong thế giới không có nhân quyền này thì mạng một của kẻ hầu như Vân Đình quả thật đê tiện đến đáng sợ. Nếu chủ nhân bảo hắn đi thắt cổ thì hắn tuyệt đối không dám lựa chọn uống thuốc độc.

“Đã làm đến nước này rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn nếm thử hương vị của Cố Lân Đường?” Giọng Sở Thiên Hoàng vô cùng lạnh lùng: “Cho dù ngươi không muốn nếm, nhưng ngươi phải bắt hắn hiểu, ngươi đã không còn là con chó Vân Đình nữa — Ngươi là Sở Địa Tàng, là nhị thiếu gia của Sở gia! Trong thiên hạ này, ai dám nhìn ngươi miệt thị thì ngươi cứ móc mắt hắn ra!”

Cố Thiên Thụ ngồi nghe một hồi. Tuy không muốn nhưng lại không thể không thừa nhận miệng lưỡi Sở Thiên Hoàng như thiệt trán liên hoa*. Chỉ một vài câu liền có thể khiến Sở Địa Tàng dao động.

* Thiệt trán liên hoa: lưỡi nở hoa sen, chỉ người có tài ăn nói

Nói thật thì cũng không phải Sở Địa Tàng vì thế mà dao động, mà là vì những gì Sở Thiên Hoàng nói đều là sự thật. Nếu không phải Cố Thiên Thụ xuyên vào thân thể Cố Lân Đường, vậy thì mạng Sở Địa Tàng quả thật không đáng một xu.

Tư tưởng tôn ti không phải là chuyện có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Tựa như Cố Lân Đường chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày ở chung một chỗ với Sở Địa Tàng, mà Sở Địa Tàng cũng không dám hy vọng xa vời sẽ có một ngày như thế.

Nhưng khi Cố Thiên Thụ xuyên đến đây, lại còn gián tiếp thay đổi nội dung vở kịch. Rốt cuộc rồi sẽ phát triển thành dạng gì, đến nay vẫn luôn là một ẩn số.

“Ở đây ngươi chính là chủ nhân.” Sở Thiên Hoàng không định dừng lại. Cố Thiên Thụ thấy Sở Địa Tàng dao động, sao hắn lại không nhận ra: “Địa Tàng, chẳng lẽ cả đời này ngươi thật sự muốn làm một con chó?”

Không có một ai muốn làm một con chó đê tiện. Sở Địa Tàng vốn phải là một thiếu gia hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng âm kém dương sai lại biến thành một người hầu thấp kém ở Kính thành. Sự chênh lệch quá lớn khiến ai cũng không thể không sinh ra một tia phẫn uất. Sở Địa Tàng không có quá nhiều dục vọng giống Sở Thiên Hoàng — Tất cả những dục vọng của hắn đều chỉ dành cho một người — Cố Lân Đường!

Nếu Cố Thiên Thụ có thể nói chuyện, chắc chắn hắn sẽ dùng tình cảm và những lí lẽ để khuyên nhủ Sở Địa Tàng, dựa vào tình cảm chủ tớ hơn hai mươi năm có lẽ sẽ kéo dài được thêm mấy ngày. Nhưng hắn lại không thể — 139 từ đã dùng xong, chỉ có thể toát mồ hôi lạnh nhìn mặt mày Sở Địa Tàng càng lúc càng âm trầm đi đến chỗ hắn.

Cố Thiên Thụ không nói một lời khiến Sở Địa Tàng cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đây chính là tôn thượng của hắn, đối với những thứ không quan tâm thì luôn khinh thường mở miệng, thậm chí ngay cả nhìn cũng ngại bẩn mắt. Vậy mình thì sao? Mình ở trong mắt hắn có phải cũng là thứ dơ bẩn không.

“Tôn thượng.” Sở Địa Tàng vươn tay nắm lấy cằm Cố Thiên Thụ, không cho Cố Thiên Thụ có cơ hội cự tuyệt: “Nếu hôm nay ngài mở miệng nói một câu nói, ta liền lùi một bước.” — Chỉ cần Cố Thiên Thụ mở miệng có nghĩa là giữa mình và hắn còn có đường sống, vậy thì mình không cần quá bức ép hắn… Nhưng nếu Cố Thiên Thụ không nói… ánh mắt Sở Địa Tàng trầm lại.

Suy cho cùng cũng là huyết mạch Sở gia, tâm tính đều y như nhau, có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Chẳng qua so với Sở Thiên Hoàng biểu hiện rõ thì Sở Địa Tàng càng thêm nội liễm. Nhưng chính vì nội liễm nên một khi bộc phát lại càng thêm đáng sợ.

Hô hấp Cố Thiên Thụ trở nên dồn dập, hắn mím chặt môi, muốn mở miệng, lại hoàn toàn vô năng vô lực — Hệ thống đã khóa thiết lập, bây giờ ngay cả một tiếng thở dài hắn cũng không làm được, nên đừng nói đến chuyện thuyết phục người xin tha.

Lần đầu tiên ăn quả đắng vì hạn chế của hệ thống, Cố Thiên Thụ cảm giác mình sắp đi tong. Vừa mới bị Sở Thiên Hoàng dùng Khê Vi tra tấn nửa ngày, còn chưa hoàn hồn thì đã phải đối mặt với sự bức bách từ Sở Địa Tàng.

Sở Địa Tàng ơi Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ cười khổ — ngươi không thể chờ đến ngày mai rồi hỏi vấn đề này sao.

Không được đáp lại, bàn tay bóp lấy cổ Cố Thiên Thụ siết chặt thêm vài phần, trên gương mặt trắng nõn kia nổi lên những dấu vết màu đỏ — điều này cũng thể hiện hắn đang cực kỳ rối rắm.

“Tôn thượng?” Nếu được, Sở Địa Tàng hy vọng Cố Thiên Thụ có thể mở miệng. Bởi vì điều này có thể xoa dịu bớt mối quan hệ giữa Cố Thiên Thụ và hắn.

Nhưng theo thời gian trôi qua, từ sự trầm mặc của Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng đã có được đáp án.

Sở Thiên Hoàng nói đúng. Sở Địa Tàng thầm nghĩ: tôn thượng của mình vẫn như trước xem mình là một con chó đê tiện. Nếu mình không bắt buộc hắn, vậy thì vĩnh viễn không có khả năng hắn ngẩng đầu nhìn mình một cái, lại càng không có tình cảnh như hiện tại.

“Thế nào?” Ngay từ đầu Sở Thiên Hoàng đã cảm thấy Cố Thiên Thụ nhất định sẽ không mở miệng chịu thua — Người nam nhân dù bị Khê Vi tra tấn mà còn không mở miệng, thì những lời của Sở Địa Tàng càng không có khả năng đả động người kia: “Địa Tàng?”

Sở Địa Tàng lại trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Cố Thiên Thụ tuyệt đối không có khả năng mở miệng thì hắn phun ra một câu: “Tôn thượng, đắc tội.” Bởi vì đó là cảm xúc không biết tên nên khiến giọng Sở Địa Tàng trở nên khàn khàn, vừa nghe lại cảm thấy khá gợi cảm.

Cố Thiên Thụ hết đổ mồ hôi lạnh nổi nữa. Mới vừa chịu cực hình, cả người hắn rã rời. Nhìn vẻ mặt kiên quyết và lạnh lùng của Sở Địa Tàng, mặt hắn hiện lên nụ cười chua xót — giống như tự giễu, lại càng như đang cười nhạo Sở Địa Tàng.

Dù ngươi có bức ta thì đừng tưởng bở ta chấp nhận ngươi — nụ cười kia trong mắt Sở Địa Tàng chính là có hàm nghĩa như vậy.

Nếu ý Cố Thiên Thụ đã quyết, Sở Địa Tàng cũng sẽ không nhân từ nữa. Hắn vươn tay điểm huyệt đạo Cố Thiên Thụ, sau đó bế Cố Thiên Thụ đặt lên giường.

Mới vừa tắm xong, quần áo trên người nhìn có vẻ lỏng lẻo. Chưa tới một giây, quần áo trên người Cố Thiên Thụ đã bị Sở Địa Tàng lột sạch. Trong quá trình này, Cố Thiên Thụ vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói một câu. Hiện tại ngay cả động đậy cũng không thể, quả thực y như một hình nhân bằng gỗ, nhưng ngặt nổi thân thể vẫn còn có tri giác.

Mình đã làm sai cái gì? Vì cái gì lại phải chịu đựng những chuyện này? Cố Thiên Thụ nhìn Sở Địa Tàng, cắn chặt răng.

“Thân thể tôn thượng, ta đã xem qua rất nhiều lần.” Sở Địa Tàng nở nụ cười, nụ cười của hắn lại có vài phần ngại ngùng. Nếu không thấy việc hắn đang làm, thì đúng là y hệt một cậu bé chưa từng trải đời: “Nhưng ta lại chưa bao giờ dám làm việc mình muốn làm…”

Việc muốn làm? Là cái gì? Là sờ thân thể hắn? Hay là hôn lên môi hắn? Hay là xâm nhập vào thân thể hắn? — Hay, là muốn làm hết tất cả?

Cố Thiên Thụ không biết, cũng không muốn biết. Tay Sở Địa Tàng bao trùm lên vai hắn khiến hắn cảm thấy buồn nôn, nhưng lại không thể tránh đi. Hắn chỉ có thể nhìn Sở Địa Tàng, từng chút từng chút sờ mó cả thân thể mình.

Điên… Hắn sắp điên rồi… Mắt Cố Thiên Thụ vì phẫn nộ mà xuất hiện tơ máu, hơi thở của hắn cũng trở nên dồn dập… nhưng không phải vì tình dục mà là vì giận dữ.

“Điểm huyệt làm chi.” Sở Thiên Hoàng nhìn thấy hành động của Sở Địa Tàng liền đổ thêm dầu vào lửa: “Chẳng lẽ ngươi không muốn thấy bộ dạng giãy giụa của tôn thượng nhà ngươi sao?”

“…” Sở Địa Tàng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Sở Thiên Hoàng một cái.

“Ha.” Thấy thế, Sở Thiên Hoàng hiểu rõ mỉm cười, tiến lên giải huyệt cho Cố Thiên Thụ — Nhưng mà không chờ Cố Thiên Thụ giãy giụa liền giam cầm cổ tay hắn, dùng đai lưng màu vàng kim cột lại.

“Tôn thượng.” Loại xưng hô thành kính này, ngay tại đây lại biến thành châm chọc. Sở Thiên Hoàng liếm vành tai Cố Thiên Thụ: “Nếu ngươi không chịu nổi thì cứ nói một tiếng… Ngươi nói, chúng ta liền dừng lại.”

Khi nói những lời này, Sở Thiên Hoàng cũng cực kỳ tò mò… Không biết phải đến trình độ nào mới có thể khiến người nam nhân trước mắt này, vứt bỏ tự tôn để cầu xin bọn họ đây.

Nói một tiếng? Nói một tiếng? Cố Thiên Thụ biết hôm nay mình trốn không thoát, ngược lại lại bị khơi dậy sát tâm — Sở Địa Tàng khốn nạn, Sở Thiên Hoàng thần kinh — Nếu có một ngày hắn có thể thoát khỏi nơi đây thì nhất định hắn sẽ giết, giết, giết chết bọn họ!!! Lột da, rút xương… từng kiếm, từng kiếm một lóc thịt bọn họ!

“Quả thật không hổ là kẻ sống trong an nhàn sung sướng.” Cố Thiên Thụ bị Sở Địa Tàng kéo lên giường, ôm vào lòng. Cả người trần trụi đối mặt với nụ cười của Sở Thiên Hoàng: “Thắt lưng này, chân này… thật khiến người khát khao nha.”

Khác với thái độ trêu đùa của Sở Thiên Hoàng, Sở Địa Tàng trầm mặc hơn nhiều. Hắn trực tiếp kéo tay Cố Thiên Thụ lên đỉnh đầu, sau đó tinh tế hôn lên từng tấc da thịt của Cố Thiên Thụ, khiến Cố Thiên Thụ nổi một thân da gà.

Có nổi da gà thì thế nào, Cố Thiên Thụ lại trốn không được, trốn không thoát, chỉ có thể bị Sở Địa Tàng hôn khắp người. Cuối cùng biểu tình cũng có một chút biến hóa.

“Đây là lần đầu tiên sao.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ai có thể ngờ Cố Lân Đường nổi danh giang hồ lại ngay cả một nữ nhân cũng chưa từng chạm qua chứ?”

“…” Cố Thiên Thụ nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn thấy mặt Sở Thiên Hoàng nữa.

“Địa Tàng.” Sở Thiên Hoàng vẫn không muốn buông tha Cố Thiên Thụ. Hắn cười nói: “Lần đầu tiên… ngươi tới trước.”