Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê

Chương 34: Thượng Quan Lãnh Vũ




Liễu Thần Phong trút bỏ toàn bộ y phục trên người, bàn chân nhẹ nhàng bước vào trong nước, nhiệt khí đất trời bao vây lấy thân hình của nàng, giúp nàng tẩy đi mệt mỏi của cả một ngày.

Tay phải theo làn nước di động, dư quang nhìn đóa mạn châu sa hoa yêu diễm nở rộ trên đầu vai, Liễu Thần Phong nâng lên ngón trỏ, kìm lên phía trên đóa hoa kia, hai làn môi bạc nhếch lên một độ cong lạnh lùng.

Lộn người một vòng, Liễu Thần Phong đem toàn bộ người mình ngụp thật sâu vào trong nước, mặc cho nước ấm tùy ý bao vây lấy toàn bộ người nàng

.

Rầm…

Sau vài hơi thở dốc, Liễu Thần Phong đột ngột phá nước mà ra, hít một hơi tràn đầy không khí mới mẻ, tùy ý lắc đầu cho nước trên gương mặt toàn bộ văng đi, nàng nâng tay vén làn tóc dài ướt đẫm ra sau người, chớp chớp mắt, phượng mâu có chút nheo lại, khóe môi cũng nâng lên một nụ cười nghiền ngẫm. Đi lên trên bờ đá cầm lên khăn tắm chùm lấ cơ thể mình, Liễu Thần Phong tùy ý ngồi ở ghế dài, cầm lấy một quả táo trên mâm hoa quả tùy ý cắn một cái.

Ngồi im chờ chết, từ trước cho đến bây giờ đều không phải tác phong của Yêu ngư nàng! Bồ đề tử sao? Liễu Thần Phong cắn quả táo một ngụm, tinh tế nghiền nát rồi mới nuốt xuống. Nàng tìm cơ hội lấy là được!

--- --------

Nàng mặc quần áo lại trên người rồi trở lại phòng ngủ, Liễu Thần Phong ở trước cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao, cảm nhận được một cỗ không khí mát mẻ ẩm ướt lướt qua gương mặt. Linh Trí đạo nhân kia rốt cuộc viết gì ở tín thư đó, nếu nghe như lời nói của nam nhân chết tiệt này thì nàng là người của Linh Trí mới đúng, có liên quan gì đến hắn đâu? Hơn nữa, nam nhân này giống như rất chán ghét nàng…

Tuy rằng bắt nàng làm tùy thị của hắn, nhưng cứ nói đến việc gì quan trọng liền bắt nàng đi ra ngoài.

Lúc này, Liễu Thần Phong nhàm chán đứng thẳng ngoài cửa phòng, bên cạnh có duy nhất Thượng Quan Lãnh Vũ canh chừng, tử y vệ ngạo nghễ đứng hai bên, làm cho người khác đừng dám tới gần.

Tầm mắt Liễu Thần Phong dừng lại trên tay Thương Quan Lãnh Vũ, tay hắn giống như chưa từng rời chiết phiến kia, nếu là chiết phiến bình thường thì cũng không có gì là lạ, nhưng Liễu Thần Phong nhìn kĩ lại âm thầm kinh ngạc. Một cái chiết phiến này, thiên kim khó cầu.

Xương quạt đen tuyền, sáng bóng không tì vết, dưới ánh ánh ánh mặt trời còn hiện lên một tầng sáng mỏng manh. Liễu Thần Phong khẳng định nhất định là hi thế trân bảo, thế gian ít gặp.

Bởi vì kiếp trước nàng may mắn nhìn thấy loại xương này một lần, loại cá này sinh trưởng ở rất sâu dưới đáy biển, quanh năm không thấy ánh mặt trời, nhưng mà xương sống của nó cứng cỏi bậc nhất, nhìn có vẻ tầm thường nhưng lợi hại không khác gì bảo kiếm. Dùng làm vũ khí rất tốt. Nhìn hành động một bước không rời chiết phiến kia của Thượng Quan Lãnh Vũ, Liễu Thần Phong hiểu được, đây nhất định là vũ khí của hắn.

Nhóm người này rốt cục có thân phận gì? Thiếu chủ mà bọn họ luôn gọi bên miệng lại là thân phận gì? Trong đầu Liễu Thần Phong luôn tồn tại một dấu hỏi to, nàng từng nghe qua rất nhiều chuyện tình trên giang hồ, nhưng mấy người nàng tiếp xúc này thì chưa bao giờ nghe nói.

Trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, Liễu Thần Phong đột nhiên đánh vỡ im lặng bên ngoài, “Thượng Quan Lãnh Vũ, tên cũng thực đặc biệt.” Nàng nhìn nam tử bên cạnh, âm thanh thanh thúy, “Ngươi tựa hồ rất có ý kiến với ta?” Liễu Thần Phong lại tà tà liếc vào cửa phòng một cái, “Rất bất mãn ta đứng ở chỗ này?”

Thượng Quan Lãnh Vũ mâu sắc vi thiểm, nhưng không có ý muốn nói cái gì với Liễu Thần Phong.

“Dùng xương cá làm xương quạt, thủ pháp này rất ít gặp.” Nhìn thấy hắn không quan tâm chính mình, Liễu Thần Phong lại bỏ thêm một câu, “Trên đời này, chỉ sợ không mấy người nhận biết được thứ này!”

Liễu Thần Phong vừa dứt lời, cây quạt kia nháy mắt để trước mặt nàng, từ trước ập đến là một cỗ sát khí lãnh liệt vô cùng. Liễu Thần Phong chẳng những không sợ hãi mà còn cười cười, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích,

“Kiến thức của Tích công chúa, thật sự rộng!” Khẩu khí Thượng Quan Lãnh Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe qua ẩn chứa dị thường rõ ràng.

“Muốn giết ta?” Liễu Thần Phong với tay chạm vào mặt quạt kia, “Ngươi dám sao?” Nàng tùy ý nhìn vào cửa phòng đóng chặt.

Thượng Quan Lãnh Vũ nắm thật chặt chiết phiến trong tay, trên mặt hiện lên một chút châm chọc hờ hững, “chỉ có hai loại người có tư cách đi vào nơi này, ngươi nói xem, ngươi thuộc loại người nào?” Thượng Quan Lãnh Vũ ‘ba’ một tiếng xòe ra một nam quạt sắc bén, sát khí làm lòng người phải run sợ, “Là tâm phúc? Hay là người chết?”

Trong lòng Liễu Thần Phong trầm xuống, sắc mặt lại không thay đổi chút nào, nàng xoay người đi tới hướng vườn hoa, “Hai loại người đó, phải không?” Liễu Thần Phong cúi người, không thèm để ý vò nát cánh hoa trong tay, ngón tay hướng tới hướng người Thượng Quan Lãnh Vũ miết miết, “Ta, đương nhiên thuộc loại…” Liễu Thần Phong bóp nát cánh hoa kia, mặc cho chất lỏng tràn ra đầu ngón tay, nháy mắt chất lỏng kia chảy xuống đất rơi vào trên người một con kiến, con kiến giãy dụa vài cái liền không hề nhúc nhích, “Ta đương nhiên thuộc loại, loại thứ ba.”

Lúc này cửa đồng thời bị người mở ra, Tư Đồ Lôi cùng Tư Đồ Vân từ bên trong đi ra, hai người liếc mắt nhìn Thượng Quan Lãnh Vũ một cái, lại đảo qua Liễu Thần Phong, cuối cùng vội vàng rời đi.

Liễu Thần Phong đi đến trước mặt Thượng Quan Lãnh Vũ, cầm tán cánh hoa kia ném đến mặt hắn, rồi sau đó cười thản nhiên bước vào trong cửa phòng.