Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 16




Nhân sĩ của Dạ lâu khoảng thời gian này tâm tình đều không được tốt, thần kinh tùy lúc đều căng cứng như dây đàn. Đều tại đám người Tà các chết tiệt kia, khi không lại đi bảo vệ Chiến vương phủ làm gì? Hại lâu chủ tâm tình không vui, dẫn đến bốn vị hộ pháp cũng nghiêm mặt suốt ngày. Như thế thì bọn hắn làm sao dám lơ là được? Lỡ như bị bắt được thóp, khẳng định sẽ bị bốn vị hộ pháp không thương tiếc mà ném thẳng vào Địa Ngục phòng.

Nhắc tới Địa Ngục phòng, người trong Dạ lâu đều không nhịn được mà run lên. Mặc dù nói đó là phòng huấn luyện có thể giúp tăng nhanh thực lực trong thời gian ngắn, nhưng thống khổ phải trải qua trong đó chẳng khác địa ngục là bao. Vậy nên nếu không phải bắt buộc thì chẳng ai muốn vào đó cả.

--- ------ ------ 

Bên trong một tiểu viện xinh đẹp ở ngoại ô kinh thành, một vị cô nương xinh đẹp thanh tú đang nằm dài trên trường kỉ giữa sân sưởi nắng, khuôn mặt có chút xụ lại, tâm trạng có vẻ không vui. Đứng cạnh cô nương này là một tiểu cô nương tầm mười một, mười hai tuổi đang chuyên chú gọt vỏ trái cây. Tiểu cô nương đưa cho vị cô nương kia một miếng lê, nói:

-Tiểu thư, người đừng tức giận nữa, ăn lê cho hạ hỏa đi.

Rất hiển nhiên, vị cô nương này chính là Y Lam, còn tiểu cô nương chính là cô bé Bạch Nhi mà nàng mua về lúc trước. Y Lam đưa tay nhận lấy miếng lê, hung hăng cắn một cái, tức giận nói:

-Ta nói này, Bạch Nhi, tại sao Tà các lại giúp đỡ tên khốn ấy chứ? Người giang hồ thì ở trong giang hồ đi, xen vào triều đình làm gì? Hừ, tên khốn Mạc Kỳ Tuyên đó tưởng có Tà các bảo vệ thì hay lắm chắc? Sớm muộn gì ta cũng phải cho hắn một trận, trả lại mối thù năm xưa.

Bạch Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Tiểu thư, có thể là Tà các cảm thấy chúng ta đang uy hiếp đến địa vị của bọn chúng nên mới ra tay can thiệp việc này. Cũng có thể là do Chiến vương chi ra một số tiền lớn để mời Tà các về bảo hộ. Nhưng dù là trường hợp nào đi nữa thì nó vẫn thể hiện là bọn hắn e sợ chúng ta. Chúng ta cũng chỉ mới phát triển được hai năm thôi, thời gian còn dài, nhất định có thể lật đổ Tà các, đến Chiến vương phủ báo thù cho tiểu thư.

Y Lam nghe vậy hai mắt đều sáng lên, liên tục gật đầu. Tiểu Bạch Nhi quả nhiên rất thông minh nga, không hổ danh là người bên cạnh nàng. Đúng lúc này, một hồng y nữ tử tiến vào, mỉm cười:

-Bạch Nhi, muội đúng là lợi hại nha, lại có thể vỗ yên được cơn giận của tiểu thư. Ta cũng thật sự bái phục muội đó.

Bạch Nhi nháy mắt giảo hoạt, cười hì hì:

-Tiểu Hồng tỷ, sao lại rảnh rỗi đến đây tìm muội và tiểu thư vậy? Không phải tỷ đang bận việc mở thêm một cái chi nhánh Lam Hương lâu ở Vân châu sao?

Y Lam cũng không nhịn được, hướng đôi mắt tò mò về phía Tiểu Hồng. Tiểu Hồng so ra chỉ kém nàng một tuổi, năm nay vừa tròn mười bảy, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan cân xứng, cũng có thể coi là một tiểu mĩ nhân. Nha đầu này đối với Mục Thanh hình như đã có ý, tiếc là Mục Thanh chỉ một mực muốn báo thù nên mãi vẫn không nhận ra. Một tia sát ý nhanh chóng xẹt qua mắt Y Lam, xem ra nàng cần đẩy nhanh tiến độ điều tra việc năm xưa của Tiểu Lam và Tiểu Thanh rồi. Còn chuyện của tên Mạc Kỳ Tuyên kia...tạm thời để sau vậy.

Tiểu Hồng cũng không vội trả lời, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, bốc một miếng lê bỏ vào miệng, ung dung đáp:

-Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi tiểu thư xem có nghĩ ra món gì mới hay không. Nếu có thì lần khai trương này của chúng ta sẽ rất ăn khách đấy.

Y Lam xấu hổ gãi đầu, không biết trả lời làm sao. Kiếp trước nàng cũng không quá chú tâm vào lĩnh vực này nên cũng chỉ biết một hai. Tiểu Hồng dựa vào chút kiến thức của nàng mà dựng nên Lam Hương lâu nức tiếng thiên hạ, từ một cửa hàng trong kinh thành, nay đã có hơn hai mươi chi nhánh ở các châu. Nay muốn mở thêm chi nhánh mới thì phải có thêm món mới mới được.

Vắt óc suy nghĩ một hồi, Y Lam quyết định sẽ chọn gà ăn mày. Mặc dù chưa từng làm qua lần nào, nhưng cũng đã ăn qua không ít lần. Hơn nữa món này cách chế biến tương đối độc đáo, chắc chắn sẽ thu hút được khách. Nghĩ là làm, Y Lam kéo Bạch Nhi và Tiểu Hồng vào bếp hì hục làm thử, mãi đến tận tối thì món ăn mời hoàn thành.

Y Lam, Tiểu Hồng, Bạch Nhi nhìn đĩa thịt trước mặt tỏa ra mùi thơm mê người liền không chút do dự lao vào chén sạch, trong lòng không ngừng cảm khái. Thất bại liên tiếp ba lần mới có thể làm ra, tự nhiên không thể lãng phí rồi!!! May mắn, mùi vị món ăn này quả thật rất ngon, tuyệt đối có thể đưa vào thực đơn cho bữa khai trương.