Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 49: Thần chỉ nói đời này không quỳ gối trước Ngọc thị, chưa từng nói không quỳ trước nhạc phụ




Mấy ngày sau đó, mỗi ngày của cung nhân ở Cẩn Thân điện đều được mở đầu bằng cảnh tượng Thừa cục đại nhân quỳ gối trước Cẩn Thân điện quỳ ở đằng sau chính là toàn bộ quan viên hạ nhân Điển Dược cục, quỳ gần một ngày trời, giờ mão* đến, giờ mậu* về, mặc gió mặc mưa, cứ thế mấy ngày liền.

*giờ mão: 5-7 giờ sáng; giờ mậu: 5-6 giờ chiều.

Cung nữ trong điện thấy nam nhân tuấn nhã ngày nào cũng quỳ trước điện, lòng đau khôn xiết, mỗi ngày đều tụ tập ở hàng lang vừa cắn khăn vừa nhìn Liễu đại nhân không hề động đậy...

Còn Hoàng đế bệ hạ thì nhìn cũng không thèm nhìn, mỗi ngày thượng triều hạ triều đều một đường đi thẳng, bủn xỉn không thèm cho Thừa cục đại nhân và một đám người đằng sau một cái liếc mắt, nhiều nhất là thỉnh thoảng “Hừ” một tiếng.

Lại thêm Thái tử điện hạ bỗng nhiên cả ngày ru rú trong Đoan Bản cung, không gặp người nào, kết quả là.... Trong hoàng cung lại nảy sinh rất nhiều tin đồn vô căn cứ___

Cung nữ giáp: “Nè nè nè, các ngươi có phát hiện gần đây Thái tử điện hạ cũng không ra khỏi cửa không?”

Cung nữ ất: “Đúng thật, hơn nữa đám người Điển Dược cục ngày nào cũng quỳ ở ngoài tẩm cung* của Hoàng thượng từ sáng sớm đến tối muộn, đúng là một chuyện kỳ lạ trong cung à nha!”

*phòng ngủ của vua và hoàng hậu

Một cô cô* tuổi có chút lớn: “Ầy... Có cảm giác thật vô cùng quen thuộc, dường như giống hệt hơn mười năm trước.”

*bác gái

Cung nữ ất: “Hơn mười năm trước?”

Bác gái nói: “Mười một năm trước, bệnh của Đại hoàng tử điện hạ rất trầm trọng, mãi không khỏi, nằm liệt trên giường đóng cửa không ra ngoài, một đám Thái y ngày nào cũng quỳ ngoài Cẩn Thân điện cầu xin thánh thượng khoan dung.”

Cũng nữ giáp mở to mắt: “Sau đó thì sao sau đó thì sao?”

Bác gái ánh mắt xa xăm: “Sau đó Hoàng thượng sợ bầu không khí trong cung không có lợi cho thân thể của Đại hoàng tử, liền đưa ngài ấy đến Tê Hà tự an dưỡng, tám năm sau, ngài ấy khỏe mạnh quay về, trở thành người mà bây giờ các ngươi thấy... Thái tử điện hạ.”

Cung nữ ất: “Ồ ồ, nói như vậy, Thái tử điện hạ gần đây không ra khỏi cửa, có phải là do bệnh cũ tái phát?”

Bác gái vội bịt miệng tiểu cung nữ, nét mặt nghiêm nghị: “Lời này không thể nói lung tung, bà già này cũng kể như vậy thôi, còn thực hư thế nào thì không biết.”

Giáp & ất: “Chúng ta hiểu, hiểu...”

=.. =

Cứ như vậy được nửa tháng, một buổi tối nào đó, Sách công công như thường lệ đi đóng cửa Cẩn Thân điện, lão nhìn bóng người thon dài ngoài cửa đang từ từ đứng dậy, không kìm được thở dài một tiếng, đang định đóng hẳn cửa lại, thì nghe thấy đằng sau vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tiểu Sách tử, tiểu tử kia vẫn còn ở bên ngoài?”

Sách công công buông tay, xoay người lại cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, đúng vậy, đứa bé kia vẫn còn đang ở ngoài cửa, đêm nào hắn cũng là người cuối cùng rời đi.”

“Quỳ được bao lâu?”

“Cả ngày ạ.”

“Trẫm hỏi là quỳ được bao nhiêu ngày.”

“Nửa tháng, bệ hạ.”

“Ài ~” Hoàng đế bệ hạ ài một tiếng, trầm mặc một lúc, rồi mới khoan thai nói: “Ừ... Đi gọi hắn vào, trẫm có mấy lời muốn hỏi hắn.”

Sách công công vâng một tiếng, vội vàng xoay người, lớn tiếng gọi bóng lưng cao lớn đang sắp rời khỏi, “Liễu đại nhân, kính xin dừng bước!”

Bóng người nghe tiếng dừng lại, hắn một thân xanh thẫm, kiên cường như trúc, không chút dao động như giếng cổ, lành lạnh như mùa thu.

Hắn trầm tĩnh thêm tao nhã, trăng sáng sao thưa, sương đêm vương trên cánh hoa, không nhanh không chậm xoay người lại, dường như đất trời chỉ có duy nhất hắn mà thôi...

Hắn lễ độ chắp tay, mắt đen như trời đêm không chút gợn sóng nhìn lại: “Không biết Sách công công gọi hạ quan là có chuyện gì?”

Sách công công hơi ngẩn ra, một lát mới nói: “Khoan hãy trở về, bệ hạ gọi ngài có việc.”

“Hảo.” Hắn điềm đạm đáp lời, chầm chậm bước lên bậc thang, theo Sách công công đi vào trong điện.

Hoàng đế bệ hạ đang ngồi sau bàn dài lật tấu chương, thấy Tạ Hủ tiến vào quỳ xuống hành lễ, Hoàng thượng cũng chỉ liếc hắn một cái, rồi lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Không hề cho hắn đứng dậy, cũng không nhìn trực tiếp, chỉ tùy ý nói: “Tạ tiểu tử, dạo này quỳ trước tẩm cung của trẫm, có thấy thoải mái không?”

Tạ Hủ đáp lời: “Nhờ phúc của bệ hạ, cũng không tệ lắm.”

Hoàng thượng xem xong một tập đặt qua nơi khác: “Lỗi của mình ngươi, lại còn tìm một đám người ở Điển Dược cục đến chịu tội thay?”

Tạ Hủ cười nhẹ: “Nếu chỉ có một mình thần quỳ, trong cung sẽ không rộ lên tin Thái tử bệnh cũ tái phát, mà sẽ khiến người khác nảy sinh ra nhiều suy nghĩ khác.”

“......” Hoàng đế bệ hạ nghẹn một hồi: “Ngươi chớ có khua môi múa mép với trẫm, việc ngươi làm gần đây là cố ý đúng không hở, sao nào, muốn mở một đường lui cho Linh Lan?”

Tạ Hủ nâng mắt, nhìn thẳng vào lão nhân ngồi sau bàn: “Không phải, vi thần là vì bệ hạ tìm một đường lui.”

“Ha ha ha,“ Hoàng thượng cười gằn ba tiếng, ném phạch tấu chương trong tay đến bên gối Tạ Hủ: “Trẫm cần ngươi giúp?! Đừng tự cho mình thông minh, tưởng bằng chút thông minh đó là ngươi có thể được gặp Thái tử sao? Nằm mơ!”

Tạ Hủ nhặt tấu chương lên, tùy tiện đọc lướt, rồi thong thả xếp gọn lại: “Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bệ hạ, hạ quan chỉ là thuận theo tâm tư của bệ hạ mà biết thời biết thế thôi, ngài không cần nổi giận.” (Nghi thánh này cố ý ném tấu chương đến cạnh anh Hủ lắm, còn trong tấu chương có gì thì, nếu ai nhạy thì đoán được ngay:'))

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy hơi hơi bớt giận, đứng dậy, rời khỏi ghế đi chậm rì rì tới trước mặt Tạ Hủ, nhìn xuống đắc ý nói: “Không phải ngươi nói đời này sẽ không bao giờ quỳ trước dòng họ Ngọc thị sao.”

Là đời này không bao giờ quỳ trước Ngọc cẩu.... Tạ Hủ cưỡng chế suy nghĩ muốn mở miệng chỉnh lại, giọng có chút đè nén nói: “Thần chỉ nói rằng đời này không quỳ gối trước Ngọc thị, chưa từng nói không quỳ trước nhạc phụ.”

Hoàng thượng nghe xong câu này, nghẹn họng một hồi*, nhưng dần dần, trên mặt hiện lên một vệt hồng khả nghi, tai cũng bắt đầu đỏ ửng, hắn vung tay trở về ghế ngồi: “Thằng khốn! Ai là nhạc phụ của ngươi! Ngươi cái đồ tiểu phản tặc, quả thực quá khốn nạn rồi! Ai là thằng khốn của ngươi! Ặc, nói nhầm, nhạc phụ!”

*mặt ảnh dày quá không biết nói cái chi nữa ( -__- ''), bác Hoàng cute vừa phải thôi cho mọi người nhờ nhé.

Tạ Hủ nhếch môi, hai tay nâng tấu chương đã xếp gọn, nói: “Bệ hạ gần đây hình như rất phiền não chuyện giặc Oa càn quấy?”

Hoàng đế bệ hạ: “Thì làm sao?”

Tạ Hủ nói: “Thần có một kế.”

Hoàng thượng bệ hạ: “Ha ha, muốn dùng cách này thu mua trẫm sao?”

Tạ Hủ giả vờ không nghe thấy: “Có thể một lưới bắt hết bọn chúng.”

Hoàng đế bệ hạ: “.... Không cần kế của ngươi, trẫm tự có đối sách!”

Tạ Hủ nói: “Vi thần không phải vì muốn thu mua bệ hạ.”

Hoàng đế không hề lung lạc, hỏi: “Vì Linh Lan?”

“Không, là vì báo ân bữa cơm năm đó của bệ hạ.”

Hoàng đế bệ hạ ngẩn ra.

“Chuyện từ hồi ba mươi năm trước. Khi đó tuổi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện, rất nhiều người đã không nhớ rõ. Khi đi điều dưỡng ở Dương Châu, nếu không vì kể chuyện hồi nhỏ với Thái tử điện hạ, thần cũng đã quên mất. Ngày đó khi nhớ lại, thì đột nhiên nhớ ra dáng vẻ một nam nhân trẻ tuổi đã từng ứng tiền trả hộ thần một bữa cơm,“ nói đến đây, Tạ Hủ nâng mắt nhìn Hoàng thượng, mắt sáng lấp lánh: “Dường như người đó chính là bệ hạ... Nếu không có ngài, thần bây giờ chỉ sợ cũng không quỳ ở đây, mà đã bị bán đi chỗ nào đó để gán nợ rồi.”

Trong điện yên tĩnh một lát, Hoàng đế bệ hạ vung tay, tỏ vẻ không biết: “Không phải, trẫm căn bản chưa từng làm chuyện như vậy, trẫm sao có thể trả tiền hộ một tên tiểu phản tặc, còn muốn ngươi bị bán đi càng xa càng tốt, mong ngươi vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt trẫm mới đúng!”

Tạ Hủ cười ấm áp, khuôn mặt hắn trong ánh nến như hoa như ngọc: “Ừm, có lẽ chỉ là người có diện mạo tương tự bệ hạ mà thôi.”

“..... “ Hoàng đế bệ hạ lại ngẩn ra, vội vàng lái sang chuyện khác, giọng điệu ung dung: “Thôi, trẫm cũng lười tính toán, nhanh về suy nghĩ biện pháp đối phó giặc Oa đi.”