Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 1 - Chương 31: Không phải là tai họa




Tai nạn xe cộ chiều hôm đó, chuẩn đoán của bệnh viện: phần lưng của Phương Triệt bị rách dài đến mười lăm centimet, xương bả vai trái nứt xương nhẹ, xương sườn thứ sáu bên trái ở sau lưng bị gãy, và nhiều chỗ dây chằng bị thương cùng với xây sát ngoài da.

May mắn trong bất hạnh này chính là, không bị thương đ̓ương sống và nội tạng.

Mức độ này chỉ là ngoại thương, chỉ cần nghỉ ngơi hai tháng thật tốt, sẽ không để lại di chứng gì.

Tần Mạt ôm con cún nhỏ đã được lau sạch người, trong không khí đầy mùi nước khử trùng này khẽ thở ra một hơi, không hiểu nổi tư vị trong lòng lúc này.

Khi Tần Mạt cúi người lau gương mặt đầy nước mưa của Phương Triệt, Phương Triệt thấp giọng nói bên tai nàng một câu thế này: “Chi phiếu của tôi ở trong túi quần bên phải, mật mã là sáu sáu, ký tên Triệu Chỉ Lan." Tâm tình Tần Mạt lúc ấy thật sự căng như dây đàn, phản ứng đầu tiên là Phương Triệt đang nhắn nhủ lời trăng trối, phản ứng thứ hai là mật mã này sao mà đơn giản đến vậy, phản ứng thứ ba là hắn đã thó chi phiếu của ai….

Phương Triệt đáng thương, tuy làm anh hùng, nhưng hình tượng của hắn lại cách “anh hùng” vạn dặm…..

lúc sau Tần Mạt mới nghĩ đến, Phương Triệt cũng là trẻ vị thành niên, hắn còn không thể mở được tài khoản ngân hàng.

Về phần Triệu Chỉ Lan là ai, thì không trong phạm vi suy nghĩ của Tần Mạt.

Dù sao Tần Mạt không có tiền, đã có Phương Triệt có tiền, lúc này không cần, thì còn dùng vào lúc nào? Khi nhân viên bệnh viện đến, không đưa tiền thuốc men, thì sao điều trị đây? Phương Triệt bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tần Mạt đến trạm điện thoại công cộng gọi về nhà, nghe điện thoại là Tần Vân Đình.

Nhưng Tần Mạt không dám nói thật, chỉ viện một cái cớ: "Chị, em gặp bạn cũ, muốn đi chơi với nhau nên hôm nay sẽ về muộn." Về phần Phương Triệt có tính là bạn học cũ không, điểm nàưỡng tính đi vậy? Cảnh sát giao thông đến, Khổng Triết rất tức giận miêu tả cảnh tượng lúc ấy, đáng tiếc lúc ấy không ai có thể nhớ biển số xe, đoạn đường này tuy có camera, nhưng lúc ấy mưa to, cho nên muốn tìm ra được chiếc Audi gây chuyện, khả năng cực kỳ nhỏ.

Hơn nữa xét thực tế, lỗi của chiếc xe kia không lớn, vì xe lúc ấy cũng không đi quá tốc độ, mà Tần Mạt với Phương Triệt lại bỗng nhiên vọt lên đường cái.

Chiếc Audi này phanh còn kịp lúc, nếu không Phương Triệt sẽ không chỉ bị thương vậy không.

Khổng Triết giận nhất vẫn là chiếc xe kia lủi đi quá nhanh, nếu như lúc ấy chiếc xe không bỏ trốn, ít nhất còn có thể sớm đưa Phương Triệt đi bệnh viện, Phương Triệt cũng không cần treo sinh mạng lơ lửng trong mưa lâu đến thế.

Dùng lời của Khổng Triết mà nói là: "Con gấu bà, tài xế cái Audi không phải đàn ông, dám làm không dám chịu, tiểu quỷ không có can đảm.

hèn chi lại là tổng thụ[24]!" Tần Mạt không thể lý giải "Tổng thụ" là cái ý gì, với miệng đầy lời thô tục của Khổng Triết cũng không dám khen tặng, nhưng không thể phủ nhận là, tên tiểu tử này tư thế có vài phần "hảo hán".

Chín giờ tối, Phương Triệt vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Khổng Triết vỗ vai Tần Mạt: "Nhóc Tần, em vẫn là học sinh, mau về đi, muộn sẽ không thể giải thích với người nhà được đâu." Tần Mạt vuốt nhẹ đầu con cún trong ngực, sinh mệnh nhỏ bé này cực kỳ kiên cường, chân phải được băng bó, giờ đang ngủ say.

"Khổng Triết...

tôi không thể đi." Cái đầu Khổng Triết không cao không thấp, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, bộ râu ở cằm lún phún như cây đang mọc, thanh niên thuộc về tuổi trẻ, sắc mặt hắn nghiêm nghị, nét mặt cứng rắn lại có vài phần uy nghiêm: “Con nhóc này mới có vài tuổi? Em cho em là ai? Em có ma pháp hay em có phép tiên? Em ở đây thì có thể giúp được Phương Triệt à? Em còn không về, em nghĩ người nhà em sẽ lo thế nào?” "Đây là trách nhiệm!" Vẻ mặt Tần Mạt có vài phần không bình tĩnh, nàng ghét nghe người khác gọi nàng là con nhóc, mà càng bực là, nàng lại không có cách nào phản bác lại.

"Ô a!" Khổng Triết trợn mắt, "Còn dám nói trách nhiệm với anh đây sao? Một con nhóc như em biết gì gọi là trách nhiệm? Ghê, không lẽ là em vừa ý tên thằng nhóc kỳ quái Phương Triệt kia chứ? Anh trai cảnh cáo em, bạn nhỏ thì đi học là quan trọng nhất, yêu sớm là không được!” Tần Mạt bị lời của hắn làm nghẹn thở, nhưng lại nở nụ cười.

Nàng cười xong, khẽ hừ nhẹ nói: "Anh nói đúng, anh không ngại mệt mỏi, vậy anh chờ đi.

Tôi về đi ngủ..." Vừa ý Phương Triệt? Kiếp sau sau nữa cũng không thể! Nhưng loại chuyện này hiển nhiên là không có cách giải thích, Khổng Triết nói vậy cũng coi như là phép khích tướng trá hình, nửa giả nửa thật.

Tần Mạt rất muốn giải thích rõ với hắn, nhưng lại có vẻ chột dạ, không nói được gì.

"Tôi sẽ trả lại các người." Câu này Tần Mạt cũng không nói ra.

Nà không có thói quen nói lời này với con người, thiếu người một ân tình lớn như vậy, đây là lần đầu của nàng.

Tần Mạt bây giờ đối với Phương Triệt, thật ra có cảm giác ngứa hơn con rận một tý, cũng chẳng lo về việc thiếu nợ kia? Cuộc sống chính là nợ, còn sợ gì khác chứ? Miệng tên Phương Triệt này rất xảo quyệt, nhớ mãi không quên muốn làm chủ nợ, thật ra hắn không nói, Tần Mạt cũng sẽ không vong ân bội nghĩa.

Nhưng hắn lại nói vậy, thành ra phá hỏng hết cả không khí.

Khổng Triết lại than thở: "Đứa bé này mới đúng là lời nói ác độc số một thế giới a! Trình độ như mình, cũng chỉ có thể nói lời thô tục, so với cái loại chuyển bi kịch thành hài kịch, biến nụ cười hoàn mỹ thành lời đe dọa, mình còn kém xa! Nhìn người ta xem, sau khi làm anh hùng, người được cứu chẳng những không cảm kích, ngược lại còn chửi ầm lên, ghê, mức độ này, cảnh giới này….” Tần Mạt không nói gì, cực độ hoài nghi không biết là Khổng Triết đang ám chỉ cái gì.

Chẳng lẽ ý Khổng Triết là, Phương Triệt vĩ đại đến mức vì không muốn để nàng cảm kích quá độ, cho nên cố ý phá hủy hình tượng của mình? Phán đoán này, quả thực là kinh hãi! Tần Mạt ôm cún con, xoay người rời đi.

Tình nguyện tin cái logic Phương Triệt là tên côn đồ, cũng không thể tin Phương Triệt có suy nghĩ tinh tế nhẹ nhàng.

Khi về nhà, đầu tiên Tần Vân Chí hét lên: "Chị hai! Chị đã mang một con chó đi lạc về Tần Vân Đình nhíu mày: "Em gặp mưa à? Sao quần áo nhiều nếp nhăn vậy, còn bị rách nữa? Em gặp bạn cũ nào? Các em không biết phải tránh mưa à?" Trên người Tần Mạt bị trầy da nhiều chỗ, nhưng cũng không nghiêm trọng, nàng chỉ cần bôi một chút cồn I-ốt là sẽ không sao.

Tần Vân Đình không chờ nàng đáp lời, thấy người nàng bị trầy da, mặt mũi càng nghiêm lại: "Mạt Mạt, em nói thật đi, cuối cùng là em đã làm gì vậy?" Nàng vừa nói, vừa giữ chặt Tần Mạt, đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới, "Em bị thương à, nơi này, nơi này..." Nói nói, Tần Vân Đình mím chặt môi, hốc mắt lại khẽ đỏ.

Nàng không nói gì nữa, ánh mắt sáng trong làm cho lòng người cũng mềm ra.

Tần Vân Chí cũng lặng lẽ lại gần, đưa tay nhẹ nhàng khẽ chạm vào vết thương của Tần Mạt, sau đó lại như giật điện rút tay về, trừng mắt nhìn lên: "Chị hai, ai khi bắt nạt chị à? Là tên khốn kiếp nào? Nói em biết, để em đi trừng trị hắn!" "Im miệng lại!" Tần Vân Đình nâng tay cốc vào đầu Tần Vân Chí một cái, "Mạt Mạt..." "Ha ha, em không sao, chỉ vì cứu con cún này, nên bị ngã mà thôi." Tần Mạt cười dịu dàng, động tác dịu dàng vuốt bộ lông ngắn của con cún trong ngực, bỗng có cảm giác vui mừng, cả người tĩnh lặng.

Thì ra trong lúc vô tình, nàng đã đón nhận gia đình này, thì ra không rõ từ lúc nào, gia đình này, đã là nguồn suối ấm áp của nàng.

Ngàn năm trước nơi ở của Tần gia chỉ có nghiêm ngặt, ngàn năm trước Tần chỉ có bỡn cợt với đời.

Mà Tần Mạt, đã không còn ở ngàn năm trước.

Bất giác, trong lòng nàng dâng lên một tia vui mừng.

Xuyên qua, thật sự không phải là một tai họa.