Ta Không Thành Tiên

Chương 107-2: Mời chiến (2)




Đối với tất cả dưới chân núi, dường như đệ tử Nhai Sơn đều rất quen thuộc.

Đích xác quan hệ của hai phái tốt đẹp hơn nàng nghĩ.

Có điều...

Cũng có thể chỉ là để che giấu nguy cơ còn chưa bùng nổ.

Kiến Sầu nghĩ, lắc đầu: “Các ngươi đi đi!”

Được rồi.

Khấu Khiêm Chi nói: “Vậy ta cũng đi trước“.

Nói xong hắn cũng ngự kiếm mà đi, đuổi theo mấy vệt hào quang pháp bảo xa xa.

Ngô Đoan ở phía sau nhìn, không nhịn được bóp trán.

Kiến Sầu nhìn Ngô Đoan, cuối cùng hắn đành cười gượng: “Xích Linh sư thúc quản lí linh thực đường của Côn Ngô ta, thường xuyên trồng một số tiên thảo tiên quả... Xích Linh sư thúc... e hèm... Tương đối thích tu sĩ Nhai Sơn, cho nên mỗi lần...”

“Ta còn tưởng là Thẩm sư đệ gặp số đào hoa cơ...”

Kiến Sầu cười một tiếng, nhìn đại điện Chư Thiên nhanh chóng bị phù vân che khuất một lần nữa, ánh mắt khó đoán.

Câu vừa rồi của nàng lại khiến Ngô Đoan không nhịn được cười: “Xem ra Kiến Sầu sư tỷ xem như cũng hiểu bản tính Thẩm Cữu sư đệ“.

“Hắn chỉ thích chơi đùa thôi“.

Chỉ thế thôi.

Kiến Sầu không hề muốn nói sâu hơn.

“Có lúc cũng rất hâm mộ các tu sĩ Nhai Sơn, vô câu vô thúc, mỗi người đều không giống nhau“.

Ngô Đoan đi về phía trước, hơn Kiến Sầu nửa bước xem như dẫn đường.

Kiến Sầu hơi kinh ngạc: “Thật sao?”

“Thật“.

Ngô Đoan gật đầu rất chắc chắn.

Ngày xưa trên Tây Hải hắn đánh với Khúc Chính Phong một trận, có thể nói là tàn khốc, nhưng lúc đi lại trên quảng trường này lại không có nửa phần địch ý nào.

Kì thực, nói chính xác thì ngay từ đầu đến giờ, Ngô Đoan cũng chưa hề có bất cứ ác ý nào.

Kiến Sầu không có ác cảm gì với hắn, cũng chưa nói tới thích hay ghét gì cả.

Nàng đuổi theo bước chân Ngô Đoan: “Bây giờ sẽ đi tham quan Côn Ngô à?”

“Đúng, Kiến Sầu sư tỷ có thể xem sơn môn dưới kia. Bởi vì hai phái giao hảo cho nên hàng năm đến tiểu hội, Côn Ngô đều dành cho Nhai Sơn chỗ ở riêng, Ngô mỗ cũng dẫn sư tỷ đến chỗ ở xem trước một lượt“.

Ngô Đoan giải thích một hồi,

Kiến Sầu đã hiểu, thì ra là việc này cũng giao cho Ngô Đoan.

Lúc ở trên điện nàng có nghe thấy dăm câu ba điều, bây giờ vừa đi vừa làm như buột miệng lên tiếng: “Nghe nói Tạ sư đệ của quý môn đã đến ẩn giới Thanh Phong am rồi?”

Tạ sư đệ.

Lời này nói ra đúng là rất kì cục.

Lời vừa ra khỏi miệng, chính bản thân Kiến Sầu cũng sững sờ một lát.

Đúng vậy, bây giờ nàng là đại sư tỷ Nhai Sơn rồi, Tạ Bất Thần bất quá chỉ là đệ tử chân truyền thứ mười ba của Hoành Hư chân nhân, ngay cả Ngô Đoan thấy nàng cũng không thể không gọi một tiếng sư tỷ, thật không biết sau này nếu Tạ Bất Thần nhìn thấy mình, ngày xưa là vợ chồng, bây giờ lại nên xưng hô thế nào?

Một tâm tình khó hiểu đột nhiên làm cho Kiến Sầu bật cười.

Vứt bỏ thù hận, có lẽ trong chuyện này còn có một niềm vui hoang đường.

Ngô Đoan không rõ vì sao Kiến Sầu lại cười, chỉ nhớ tới Tạ Bất Thần.

Cuộc chiến trên sông ngày hôm đó...

Không biết vì sao hắn không cười được.

Vẻ mặt Ngô Đoan trở nên lãnh đạm, chỉ nói: “Đúng là đã sang bên đó, cùng đi với Khúc sư huynh Nhai Sơn. Có điều bây giờ không thể về được, nghe nói đã bị kẹt bên đó, trọng thương hấp hối. Sư tôn đã phái Nhạc Hà sư huynh đi đến Thanh Phong am xem xét tình hình, còn có thể kịp về tham gia tiểu hội hay không thì là chuyện khác“.

Thất vọng?

Mừng thầm?

Hay là một loại than thở bể dâu biến ảo, thế sự khôn lường?

Kiến Sầu nhất thời cũng không rõ, chỉ nhìn phù vân cuồn cuộn phía dưới, cười nói: “Ngô sư đệ dường như không quan tâm đến chuyện này lắm“.

Nghe giọng tương đối lạnh nhạt.

Dễ nghe ra như vậy sao?

Ngô Đoan nhìn Kiến Sầu một hồi lâu, không ngờ lại cười, nói một câu hết sức thành thật.

“Không quan tâm mới là bình thường, ta vốn không thích vị Tạ sư đệ này“.

“...”

Kiến Sầu ngớ ra, một hồi lâu sau mới cười thành tiếng.

Thú vị.

Như Khúc Chính Phong không thích mình, Côn Ngô chẳng lẽ lại khác?

Có lẽ tình cảnh của Tạ Bất Thần cũng rất hay ho.

Nàng không khỏi suy nghĩ.

Ngô Đoan chỉ nhìn nàng cười, đáy mắt lại mang vẻ tò mò.

Vị đại sư tỷ Nhai Sơn này luôn làm cho người khác có cảm giác nàng có giấu bí mật.

Mọi người chỉ biết nàng từ cô đảo nhân gian mà đến, lại không biết nhiều thông tin hơn, cũng không có ai chú ý.

Nhưng bây giờ hết thảy những gì nàng thể hiện trước mặt tất cả mọi người lại không giống một người không có quá khứ.

Ngô Đoan phát hiện, hắn đang hiếu kì.

Vù...

Gió thổi đến, y bào phần phật.

Phía trước đột nhiên có tiếng pháp bảo phá không xé gió.

Ngô Đoan và Kiến Sầu gần như đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Trên bầu trời trong xanh ngăn ngắt, hai vệt ánh sáng một trước một sau bay tới, một vệt tiếp tục bay về phía đại điện Chư Thiên, vệt còn lại đáp thẳng xuống quảng trường Vân Hải.

Đó là một bóng người màu xám đen, rắn rỏi như núi cao, phía dưới y bào rộng rãi là sức mạnh tích tụ gần như hoàn mỹ.

Quá quen thuộc...

Kiến Sầu hơi bất ngờ.

Chu Thừa Giang?

Lúc nàng nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy nàng.

Cũng không ngờ lại gặp Kiến Sầu ở đây.

Trước kia hắn chưa từng thấy Ngô Đoan Côn Ngô nên chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, sau đó đi tới quan sát Kiến Sầu, lại mỉm cười: “Thừa Giang ra mắt sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu, hai năm không gặp, chúc mừng sư tỷ tu vi tinh tiến“.

“Cũng chúc mừng Chu sư đệ xếp hạng thứ tư“.

Kiến Sầu cũng khách khí một phen.

Có điều đáy mắt nàng lại đột nhiên phát ra ánh sáng kì lạ.

Chiến ý.

Vẫn như trước, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Đã đến tầng thứ năm luyện thể Nhân Khí, nàng có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của Chu Thừa Giang, như là một người đột nhiên toả sáng sức sống mới, chỉ đứng ở đó đã làm người khác cảm thấy hắn đã thay da đổi thịt.

Bí pháp của Long Môn rốt cuộc là thế nào?

Còn cả...

Hai đạo ấn của Chu Thừa Giang đã thức tỉnh trong Hắc Phong Động.

Kiến Sầu khẽ nhíu mày: Thật không biết sau này có lúc nào Khúc Chính Phong bị từ trên xuống dưới Long Môn đánh hội đồng hay không.

Chiến ý trong đáy mắt nàng đương nhiên cũng bị Chu Thừa Giang bắt được.

Đó là cuộc đấu giữa hai người điên luyện thể.

Kiến Sầu dáng người mảnh dẻ đứng đó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi theo gió, nhưng mỗi một tấc da thịt, mỗi một đốt xương của nàng lại đều có một loại mỹ cảm hoàn toàn tự nhiên, như là ngọc thạch mài bóng loáng, lộ ra một sự mềm mại ấm áp.

Đặc biệt là...

Lúc ngưng thần nhìn lại, Chu Thừa Giang lại âm thầm cảm thấy trong thân thể nàng, bên ngoài những đốt xương có một số đồ văn lưu động.

Kiến Sầu lúc này dù đứng trước mặt hắn nhưng lại có cảm giác như hòa tan trong gió.

Hắn đột nhiên nhớ tới tin đồn nàng thuận gió mà đi ở Hắc Phong Động, lại có một cảm giác run rẩy kì dị: Như gặp đại địch!

Cảm xúc cuồn cuộn.

Chu Thừa Giang cũng biết lúc này Kiến Sầu được Trí Lâm Tẩu xếp hạng đội sổ thứ một trăm.

Có thể tất cả mọi người đều cho rằng Kiến Sầu hữu danh vô thực, có thể được xếp vào bảng đã là nể mặt Nhai Sơn rồi, nhưng chỉ có hắn từng giao thủ với Kiến Sầu một lát ngắn ngủi mới có thể biết rõ, nữ tu sĩ trước mặt này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.

Thứ một trăm?

Thứ mười là ít.

Cưỡng chế chèn ép chiến ý đậm đặc như muốn phun trào, trong mắt Chu Thừa Giang hoàn toàn không có người thứ hai, dường như căn bản không nhìn thấy Ngô Đoan.

Chỉ có Kiến Sầu!

“Đêm nay trên sông Cửu Đầu, lúc trăng mọc, không biết ý Kiến Sầu sư tỷ thế nào?”