Ta Không Thành Tiên

Chương 117: Một cước oai phong




Có khổ không nói nên lời là Khúc Chính Phong, còn mài đao soàn soạt là các vị trưởng lão Côn Ngô.

Còn đầu sỏ Phù Đạo sơn nhân...

Sau khi phát giác mình nói sai, lão chôt dạ một chút, nhét cái đùi gà vào miệng mình, cứng đờ quay đầu đi: “Ai da, thằng ranh Thông Linh các kia chuẩn bị động thủ với Kiến Sầu nhà ta rồi!”

Phù Đạo sơn nhân ra vẻ tập trung tinh thần chuyển ánh mắt xuống Tiếp Thiên Đài, làm như không cảm thấy khí lạnh sau lưng.

Trên Tiếp Thiên Đài, Kiến Sầu đã lui lại một bước, rất lễ phép mời Hạ Cửu Dịch đi lên.

Hạ Cửu Dịch chắp tay tạ ơn rồi đạp không bay lên, thể hiện tu vi Kim Đan kì “ngự không mà đi” của mình, lập tức lai có tiếng thán phục không ngừng.

Khi hạ xuống Tiếp Thiên Đài, hắn liền lộ ra một nụ cười xem như nhã nhặn với Kiến Sầu.

Có điều qua nụ cười này Kiến Sầu lại nhìn ra vẻ kiêu căng và khiêu khích.

Người đến không thiện, cũng không cần dài dòng.

Kiến Sầu ra dấu, chỉ nói: “Từ lâu vẫn nghe phép thuật của Thông Linh các cũng giống như Long Môn, khác phép thuật của đại đa số tu sĩ Trung Vực ta, rất huyền diệu. Hôm nay Hạ sư đệ đã nói đến xin ta chỉ giáo, dù ta không dám nhận là chỉ giáo nhưng cũng muốn thấy phép thuật của Thông Linh các, vì thế mời Hạ sư đệ xuất chiêu trước“.

Ồ!

Bên dưới lập tức có người hít sâu một hơi.

Cũng chỉ có vị này dám nói vậy.

Ai cũng có thể nghe ra, tiếng chỉ giáo vừa rồi hoàn toàn chỉ là khách sáo, vậy mà nàng lại làm như là thật.

Hạ Cửu Dịch đối diện với Kiến Sầu cũng tuyệt đối không nghĩ tới Kiến Sầu lại nói với mình một câu như vậy, nụ cười vốn coi như hoàn mỹ trên mặt lập tức vỡ tan.

”Sư tỷ đã mời, Hạ mỗ từ chối thì bất kính“.

Muốn ăn đòn thì ta cho ăn đòn!

Thông Linh các tuy là một trong Thượng Ngũ của Trung Vực, lại nằm ở gần Tây Hải, nhưng bởi vì phương pháp tu luyện bất đồng với các môn phái khác nên trong mắt mọi người vẫn mang một vẻ thần bí.

Chỉ có điều hậu quả của việc thần bí này lại có rất ít người biết được.

Gần trăm năm nay người thật sự nổi danh trong Thông Linh các tính ra chỉ có một Khương Vấn Triều,lần đó được Trí Lâm Tẩu xếp hạng thứ nhất, lập tức chấn động cả Trung Vực.

Nhưng không ngờ sau đó Khương Vấn Triều tu hành sai đường, cuối cùng đánh mất cơ hội đó.

Từ đó về sau Thông Linh các không còn có sự oai phong lúc trước nữa.

Sau đó các trưởng lão nhắc tới Khương Vấn Triều đều nói người này là thiên tài nhất của Thông Linh các từ trước tới nay.

Chỉ tiếc...

Số hắn hơi nhọ.

Nhưng những người tiếp theo sợ là cũng không một người nào có được vinh quang như hắn ngày xưa.

Là đệ nhất nhân trong thế hệ mới của Thông Linh các, Hạ Cửu Dịch nghe lời này sao có thể cam lòng?

Ai không biết Khương Vấn Triều đã là một phế nhân?

Một tên ăn hại như vậy, dựa vào cái gì còn đè ở trên đầu bọn chúng?

Hạ Cửu Dịch không cam lòng.

Hắn chỉ chờ để hiển lộ thân thủ trong tiểu hội Tả Tam Thiên.

Vốn hắn được xếp hạng thứ tám, xem những người xếp hạng phía trước mình, giao chiến e rằng đều khó khăn, còn tưởng rằng mình không có cơ hội nữa, nào ngờ hôm qua lại có một cơ hội cực tốt xuất hiện trước mắt hắn.

Đại sư tỷ Nhai Sơn mới Trúc Cơ kì xếp hạng thứ một trăm đánh bại đường đường đệ tử Côn Ngô Tạ Định xếp hạng thứ ba, sau đó được Trí Lâm Tẩu điều chỉnh lên thứ nhất!

Thứ nhất, đó chính là thứ nhất cơ đấy!

Bất cứ lúc nào, thứ nhất luôn là vị trí mọi người chỉ có thể ngước nhìn.

Nhưng bây giờ thì sao?

Bây giờ xếp hạng thứ nhất chỉ là một tu sĩ trúc cơ thượng đỉnh!

Hạ Cửu Dịch có lí do gì để tin tưởng nàng thật sự có sức mạnh tương xứng với vị trí của nàng?

Hôm qua nàng đánh bại Tạ Định là dùng Mặc Ngân kiếm của chính Tạ Định, dựa vào lợi thế pháp khí của Tạ Định người ta. Hôm nay không còn pháp khí của Tạ Định, nàng lấy cái gì diễu võ dương oai?

Cho nên hôm nay Hạ Cửu Dịch tuyệt đối không có khả năng thất bại.

Công thành danh toại ở ngay trước mắt!

Còn Kiến Sầu chính là bàn đạp để đưa hắn lên vinh quang vô thượng!

Trong lồng ngực có một luồng hào khí sinh ra làm cho ánh mắt Hạ Cửu Dịch nhìn Kiến Sầu cũng hết sức tự tin.

Hắn đột nhiên vươn tay phải ra, cổ tay lắc một cái, năm ngón tay mở ra, như có một sợ tơ kéo căng nhẹ nhàng lay động.

Kiến Sầu đứng yên tại chỗ, khi nhìn thấy động tác của đối phương đã ôn lại một lượt trong đầu tất cả các thông tin liên quan đến Thông Linh các.

Thông Linh các, hai chữ thông linh cũng không phải vô nghĩa.

Vạn sự vạn vật đều có linh trên đó.

Vì thế trên thế gian, con người có linh nên đứng thứ nhất, vạn vật còn lại phỏng theo àm sinh trí, được gọi là linh tính.

Linh mà Thông Linh các hướng tới không phải là hồn phách con người mà là linh của vạn vật trên thế gian.

Có điều...

Rốt cuộc “linh” này phải “thông” thế nào thì Kiến Sầu lại hoàn toàn không biết gì cả.

Ánh mắt rơi vào năm ngón tay Hạ Cửu Dịch, nàng cau mày, chỉ thầm cảm thấy dường như thật sự có từng sợi tơ từ năm ngón tay hắn kéo ra ngoài.

Ngón tay khẽ động, sợi tơ vô hình cong lên, trên mặt đất lập tức có gọn sóng lăn tăn.

Vù...

Đấu bàn như hồ, như bị thứ gì đó quấy lên, lập tức hiển hiện ra.

Từng cây tuyến khôn như đường nét nối các ngôi sao lại, phân chia trời sao thành vô số ngăn nhỏ.

Có ảm đạm, có sáng ngời.

Cả đấu bàn sáng lên ba phần tư đã là rất nhiều.

Đấu bàn một trượng bảy thoạt nhìn rất rực rỡ.

Có điều đấu bàn này lại có chút bất đồng nho nhỏ so với đấu bàn của người ngoài.

Phía trước Hạ Cửu Dịch ba thước có một đạo ấn hình tròn do mười đạo tử tạo thành, cũng có vài tuyến khôn kết nối các đạo tử này, không ngờ lúc này đạo ấn lại bay lên khỏi đấu bàn, nối với năm ngón tay Hạ Cửu Dịch.

Năm ngón tay móc tuyến khôn, tuyến khôn xâu qua đạo tử vẫn tạo thành đạo ấn như cũ.

Nguy hiểm!

Khi đấu bàn này hiển lộ ra, rõ ràng trước mặt không có gì nhưng Kiến Sầu lại phất tay, một quầng kim quang trong suốt lấp lánh bảo vệ trước ngực!

Đoàng!

Tiếng va đập mãnh liệt vang lên ngay khi nàng vừa đưa gương elen chắn trước ngực.

Dường như có thứ gì đó làm mọi người không thể bắt được quỹ tích đập thẳng vào Lý Ngoại Kính.

Không có bất cứ dấu hiệu nào.

Sức ép không khí lan rộng, xung quanh lại có tiếng kêu kinh hãi.

Tất cả mọi người dưới Tiếp Thiên Đài dường như đều nghe thấy một tiếng kêu sắc lạnh, nhìn thấy một hư ảnh lờ mờ đột nhiên từ chỗ va đập bay ngược lại, đập vào đạo ấn nối với năm ngón tay Hạ Cửu Dịch bằng các tuyến khôn.

Đoàng!

Lại là một tiếng động trầm đục, ánh sáng trên đạo ấn đột nhiên sáng lên, ngay sau đó lại biến thành ảm đạm.

Tăng tăng tăng!

Từng sợi tuyến khôn kéo ra từ năm ngón tay Hạ Cửu Dịch toàn bộ đứt đoạn.

Hắn kinh ngạc đến cực điểm, nhìn về phía Kiến Sầu: “Ngươi thấy được?”

Kiến Sầu còn đứng ở chỗ cũ, tay cầm Lý Ngoại Kính sang loáng, mày nhíu chặt.

Nếu có người nhìn kĩ liền có thể phát hiện sau va chạm bất ngờ vừa rồi, ánh sáng của Lý Ngoại Kính đã hơi yếu đi.

Là pháp bảo loại phòng ngự, từ trước đến giờ Lý Ngoại Kính vẫn không có đất dụng võ trong tay Kiến Sầu.

Lúc đầu Trịnh Yêu tặng nàng món quà gặp mặt này đã nói nó có thể ngăn cản một đòn toàn lực của tu sĩ Kim Đan kì.

Từ đó đến giờ Kiến Sầu chỉ dùng đến nó để cha giấu thân phận, thỉnh thoảng dùng để ngăn cản tấn công, lại chưa bao giờ xuất hiện tình hình này.

Ánh sáng yếu đi...

Cách giải thích duy nhất chỉ có thể là đòn tấn công vừa rồi quá mạnh.

Dù là Lý Ngoại Kính có thể ngăn cản một đòn toàn lực của tu sĩ, vừa rồi cũng suýt nữa không thể kháng cự được.

Rắc!

Kiến Sầu đột nhiên không nhịn được vặn cổ, tỏ ra cực kì quái dị.

Hạ Cửu Dịch đứng đối diện với nàng thậm chí còn nghe thấy cả xương cổ nàng phát ra tiếng vang.

Đột nhiên trong lòng hắn sinh ra vài phần dự cảm chẳng lành.

Chỉ tiếc thật sự quá ít người từng thấy động tác này của Kiến Sầu, cũng ít người có thể biết được hàm nghĩa phái sau động tác này.

Thấy hứng thú, hơn nữa bắt đầu muốn chơi thật.

Kiến Sầu mỉm cười, cầm Lý Ngoại Kính nhìn chằm chằm đấu bàn của Hạ Cửu Dịch, dưới chân dịch chuyển vài bước.

”Thông Linh các quả thật không tầm thường... Một thức thông linh, một thức thông thiên, sai khiến vạn vật có linh cho mình sử dụng, thật sự lợi hại“.

Dăm ba câu đã vạch rõ bản chất phép thuật của Thông Linh các.

Thấy nàng không trả lời thẳng câu hỏi của mình, sắc mặt Hạ Cửu Dịch không khỏi trở nên khó coi.

Dứt khoát không che giấu nữa, hai tay đồng thời vươn ra, mười ngón nhẹ nhàng lay động giống như đang gảy đàn, từ đấu bàn dưới chân hắn có vô số tuyến khôn bật lên, tự động bám vào ngón tay hắn, không ngừng rung động.

Ánh sáng lấm tấm theo tuyến khôn chạy từ đầu ngón tay hắn đến đấu bàn.

Từng đạo ấn cuối cùng toàn bộ hiện lên.

Thông Linh các Trung Vực, một thức thông linh, mỗi một đạo ấn chính là một linh.

Chim bay cá nhảy có linh có thể thành yêu, cây cối hoa cỏ có linh có thể thành tinh, núi đất tảng đá có linh có thể thành quái... Chỉ cần những thứ yêu tinh quỷ quái này đồng ý liền có thể dùng pháp môn đặc biệt sao chép lại một loại hoặc một phần sức mạnh lên đấu bàn của tu sĩ hình thành đạo ấn.

Ý nghĩa nào đó mà nói, đây là bản yếu hơn của đạo ấn bản mạng của các yêu thú, thần thú thời thượng cổ, cũng không hoàn toàn giống nhau.

Kiến Sầu đã có đạo ấn Phong Lôi Dực Đế Giang, chính là dùng cốt tủy Đế Giang hóa ra một đạo ấn bản mạng, mang năng lực thiên phú vốn có của chiếc cánh thứ hai của Đế Giang.

Chỉ cần Kiến Sầu có đủ sức mạnh, sau này không chừng có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh của Phong Lôi Dực như khi Đế Giang tự thi triển.

Còn linh ấn của Thông Linh các thì khác, có lợi hại đến mấy cũng bất quá chỉ có một phần năng lực của nguyên chủ, còn phải có yêu tinh yêu quái sẵn sàng chia sẻ năng lực cho tu sĩ, kí kết khế ước liên quan, có giới hạn rất lớn, không tàn khốc bá đạo như tu sĩ viễn cổ chế tạo đạo ấn bản mạng.

Ngay từ khi hư ảnh đó từ đạo ấn của Hạ Cửu Dịch bay ra đập vào gương của Kiến Sầu, Kiến Sầu đã hiểu được pháp môn tu luyện đặc thù của Thông Linh các rốt cuộc là thế nào.

Bây giờ trong giới tu hành có rất ít người hiểu về đạo ấn bản mạng, nhưng những người biết đến đạo ấn bản mạng muốn hiểu chuyện của Thông Linh các lại dễ hơn rất nhiều.

Có điều biết rõ cũng không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Tấn công của Hạ Cửu Dịch vừa mới mắt đầu, trên đấu bàn của hắn tổng cộng có hơn mười đạo ấn, mỗi một đạo ấn đều có hình thù không giống nhau, lúc này từng hư ảnh từ các đạo ấn không ngừng bay ra, biến ảo ra những hình thù khác nhau.

Nhất thời phía dưới trầm trồ thán phục.

”Rất nhiều!”

Phía trước có một con sư tử uy mãnh, trên đầu có một con chim xanh ba chân, trên cánh tay thì quấn một con rắn lớn phun lưỡi phì phì.

Thậm chí còn có một tảng đá to lớn.

Không ngờ ngay cả linh của thạch quái cũng có!

Kiến Sầu cũng nhìn mà hoa cả mắt.

Đương nhiên tiếp theo là luống cuống tay chân.

Ngón tay Hạ Cửu Dịch nhẹ nhàng cử động liền có một đạo ấn nhấp nháy, sau đó có một hư ảnh bay về phía trước, mãnh liệt đập về phía Kiến Sầu.

Cự xà thè lưỡi, một luồng khí đen từ lưỡi nó bắn ra.

Keng!

Kiến Sầu không hề do dự giơ Lý Ngoại Kính vỗ một cái, kim quang trong suốt xua tan luồng khí đen này.

Nhưng đồng thời ánh sáng trên Lý Ngoại Kính cũng mờ đi một chút nữa.

Vù!

Lại là một hư ảnh đánh tới!

Lần này là sư tử!

Kiến Sầu mới thu Lý Ngoại Kính lại vội vàng đập ra đánh vào mồm con sư tử khiến nó bay ngược lại.

Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.

Trán Hạ Cửu Dịch lấm tấm mồ hôi, răng cắn chặt, nửa bước không lùi, những ngón tay thon dài không ngừng cử động, vô số hư ảnh gào thét xoay quanh người hắn rồi lao về phía Kiến Sầu.

Nhất thời trên Tiếp Thiên Đài chỉ thấy Lý Ngoại Kính lấp lánh ánh sáng không ngừng ngăn chặn các hư ảnh đánh đến.

Có điều tất cả mọi người xem trận chiến đều đã phát hiện kim quang trong suốt của Lý Ngoại Kính càng ngày càng yếu.

Vù!

Một con linh hồ, một con chim ưng!

Trong lúc ánh sáng của Lý Ngoại Kính trong tay Kiến Sầu đã rất yếu ớt, hai hư ảnh lại đồng loạt lao đến.

Ầm!

Hai hư ảnh gần như đồng thời đánh vào Lý Ngoại Kính của Kiến Sầu.

Vốn đã chỉ còn lại một lớp ánh sáng yếu ớt, trúng liên tiếp hai đòn nặng, cuối cùng Lý Ngoại Kính không chịu nổi nữa, chút ánh sáng cuối cùng này cũng vỡ vụn thành một làn ánh sáng rồi hoàn toàn biến mất.

Không còn kim quang trong suốt che chắn, Kiến Sầu và chiếc Lý Ngoại Kính màu xám xịt cuối cùng lộ ra, không hề có phòng ngự.

Cơ hội cực tốt.

Hạ Cửu Dịch cũng là một người từng trải qua không ít trận chiến đấu trong môn phái, thấy cơ hội đến gần như không chậm trễ chút nào, hai tay dang ra, người nghiêng về trước, tạo thành động tác đại bàng giương cánh.

Vù!

Tiếng gió rít lên.

Con chim xanh ba chân vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu Hạ Cửu Dịch cuối cùng vẫy cánh lao tới.

Một cơn gió lốc màu xanh bao quanh hai cánh nó, hư ảnh của con chim xanh đón gió lớn lên, chỉ một thoáng đã bao trùm hơn nửa Tiếp Thiên Đài.

Bóng dáng Kiến Sầu trở nên nhỏ bé.

Nàng ngước nhìn con chim xanh, dưới chân khẽ động, rất muốn gọi Phong Lôi Dực Đế Giang ra đập bay con chim ngu này.

Có điều bây giờ đang ở trong địa giới Côn Ngô, ai biết Cố Thanh Mi đang ở nơi nào?

Kiến Sầu cố nén cảm giác kích động này, hai mắt nheo lại nhìn chằm căhmf cái cổ dài của con chim xanh ba chân khổng lồ này.

Nghe đồn chim xanh chính là loài chim cát tường thời thượng cổ, nhưng bây giờ lao về phía Kiến Sầu lại chỉ có vẻ hung ác, rất giống Hạ Cửu Dịch.

Lúc này Hạ Cửu Dịch đã hóa thân thành chim xanh, người và đạo ấn hợp nhất.

Tâm ý của hắn điều khiển hành động của chim xanh, động tác của hắn chính là động tác của chim xanh, ánh mắt của hắn đương nhiên cũng là ánh mắt chim xanh.

Thấy đã đến gần Kiến Sầu, Hạ Cửu Dịch đột nhiên cúi đầu, con chim xanh phía trước cũng cúi đầu theo, không ngờ lại mổ thẳng vào mi tâm Kiến Sầu.

Tổ khiếu mi tâm chính là mệnh môn đối với tu sĩ bình thường, là vị trí cách biển ý thức gần nhất, quan hệ đến việc tu tâm sau khi xuất khiếu, cũng ảnh hưởng đến lúc tu luyện bình thường, thậm chí còn là nơi phong ấn pháp khí của mình.

Nếu đòn này đánh trúng, chỉ sợ là tu sĩ sẽ trở thành tàn phế.

Kiến Sầu sao có thể để con chim xanh thành công được?

Cảnh tượng rất nguy hiểm.

Lúc này trái tim tất cả mọi người đều nhảy lên đến cổ họng, tạm thời ngừng đập.

Gần như tất cả mọi người đều khẳng định thân thể Kiến Sầu bây giờ nhất định không thể chống lại một đòn này mà phải lùi tránh.

Nhưng ngay sau đó mọi người lại không thể không trợn tròn mắt, hoảng sợ hít một hơi khí lạnh.

Không lùi mà tiến tới!

Nàng bước tới một bước dài.

Bước chân Kiến Sầu cực kì vững chãi, lại cực kì chắc chắn, làm người xem có cảm giác chấn động như núi cao di động.

Chỉ là một bước, khí phách hào hùng lộ rõ.

Hành động này vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người, cũng vượt qua nhận thức của tất cả mọi người.

Điên rồi à?

Lý Ngoại Kính hộ thân mặc dù chưa vỡ nhưng cũng tạm thời mất tác dụng sau một loạt tấn công mãnh liệt, không thể che chắn cho tu sĩ nữa. Lúc này Hạ Cửu Dịch rõ ràng đã hợp nhất với chim xanh, sức tấn công càng mạnh mẽ đáng sợ.

Thế mà nàng không tránh, thậm chí còn tiến lên một bước?

Đầu óc có vấn dề hả?

Vô số người gào thét trong lòng.

Ngay cả các tu sĩ còn đứng xem chiến đấu trên các Tiếp Thiên Đài xung quanh cũng không khỏi bị bước này của Kiến Sầu làm chấn động không nói nên lời.

Một bước không nói đạo lí, không hợp logic.

Một bước của đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu.

Kiến Sầu ngước mắt lên nhìn con chim xanh ba chân, ánh mắt cháy rực dường như xuyên thấu hư ảnh, nhìn thấy Hạ Cửu Dịch phía sau con chim xanh.

Đúng lúc này con chim xanh cúi đầu mổ xuống.

Cái mỏ sắc nhọn xé rách da ở mi tâm Kiến Sầu, có một đóa hoa máu nhỏ bé nở ra.

Mi tâm Kiến Sầu đau nhức, toàn bộ mọi thứ trong tầm nhìn biến thành màu đỏ. Tuy nhiên ánh mắt nàng không có nửa phần kinh hãi, cũng không có nửa phần đau đớn, mà chỉ có một sự cuồng nhiệt vì đã thực hiện được mưu kế.

Cái mỏ con chim xanhxé rách da, xuyên qua thịt, chạm vào xương, xương như ngọc.

Đôi mắt con chim xanh đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc.

Đó không phải ánh mắt chim xanh mà là ánh mắt Hạ Cửu Dịch thông qua mắt chim xanh nhìn thấy xương trán Kiến Sầu.

Xương trán nàng như ngọc, lại khắc hoa văn màu đen huyền ảo, phảng phất còn có một ngọn lửa màu xanh chậm rãi lưu động trên đó như vật sống.

Bất kể là hoa văn vẫn là lửa xanh lúc này đều cho Hạ Cửu Dịch một cảm giác nguy hiểm cực độ.

Trong lòng hắn đột nhiên tràn ngập cảm giác sợ hãi tột cùng.

Ngay lúc cái mỏ con chim xanh xé rách da thịt chạm vào xương trán Kiến Sầu, Hạ Cửu Dịch đã muốn bứt ra lùi lại, thu mất đấu bàn, muốn tách tinh thần mình ra khỏi con chim xanh kia.

Chỉ tiếc là đã quá muộn.

Bùng một tiếng, một ngọn linh hỏa hội tụ từ khắp bộ xương Kiến Sầu rồi bùng cháy trên mi tâm nàng.

Cái mỏ sắc nhọn của con chim xanh hoàn toàn không kịp thu về, lập tức gặp tai ương.

Một ngọn lửa mỏng manh từ cái mỏ con chim nhanh chóng cháy lan ra toàn thân nó.

Hạ Cửu Dịch đáng thương không kịp bứt ra, mới thu lại một nửa tinh thần thì thanh liên linh hỏa đã bao trùm toàn thân con chim. Hắn lập tức kêu thảm một tiếng, dường như cả linh hồn cũng bị bỏng, không thể nào khống chế chim xanh được nữa.

Một bàn tay trắng muốt, lòng bàn tay có màu xanh mơ hồ và cả màu đỏ của máu bắn ra từ mi tâm cuối cùng duỗi ra, tàn nhẫn và chính xác bóp chặt cái cổ thon dài của con chim xanh.

”U u u...”

Chim xanh lập tức gào thét.

Ánh mắt Kiến Sầu không hề dao động, bàn tay bao trùm linh hỏa nắm chặt lại, chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên, hư ảnh con chim xanh hóa thành một đám khói xanh rồi biến mất.

Ngược lại là Hạ Cửu Dịch. Trong nháy mắt con chim xanh biến mất, tất cả các tuyến khôn trên ngón tay hắn gần như toàn bộ đứt gãy, ngay cả đạo ấn dưới chân cũng lập tức biến thành màu xám đen.

Chim xanh hủy, tuyến khôn gãy, đạo tử mất, đạo ấn tiêu!

Phụt!

Tổn thương to lớn ập đến khiến Hạ Cửu Dịch lập tức phun ra một ngụm máu.

Lạch cạch, lạch cạch...

Một bước, hai bước.

Bước chân Kiến Sầu dường như hoàn toàn chưa hề dừng lại.

Sau khi một tay bóp nát chim của Hạ Cửu Dịch, không ngờ nàng vẫn tiếp tục bước thẳng về phía hắn, sau đó...

Xẹt!

Đấu bàn hiện ra!

Đấu bàn một trượng bảy tám thước xuất hiện trên Tiếp Thiên Đài, di chuyển theo bước chân của Kiến Sầu.

Rõ ràng là Trúc Cơ kì vậy mà lại có đấu bàn gần như to bằng Hạ Cửu Dịch Kim Đan kì.

Vô số người bên dưới đều quên mất mình vừa nghĩ gì, mình định làm gì, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn đấu bàn của nàng: Mỗi một tuyến khôn đều phát sáng.

Mẹ nó, đúng là thiên bàn thật!

Kiến Sầu vẫn đang đi đến chỗ Hạ Cửu Dịch ở mép Tiếp Thiên Đài.

Hạ Cửu Dịch hai mắt sung huyết, vẻ mặt dữ tợn và đau khổ.

Chim xanh bất ngờ bị diệt, một bộ phận linh thức của hắn bám vào trên người chim xanh cũng bị đốt sạch cùng với chim xanh, tinh thần bị tổn hại cực lớn, nhìn hắn hoàn toàn không còn giống lúc trước nữa.

Tình cảnh bi thảm này chỉ sợ sẽ khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải động lòng trắc ẩn.

Có điều không bao gồm Kiến Sầu.

Đã lên Tiếp Thiên Đài liền không còn đạo hữu mà chỉ còn đối thủ, không có sống chết, chỉ có thắng thua!

Càng huống chi, nếu hắn không định nhằm vào tổ khiếu mi tâm của nàng mà tấn công thì nàng cũng đâu cần phải phản kích như vậy?

Kiến Sầu bước tới, tốc độ xoay tròn của đấu bàn cũng ngày càng nhanh.

Giữa một vùng ánh sáng lấp lánh, từng đạo tử lần lượt sáng lên.

Tách!

Khi toàn bộ đạo ấn được khởi động, bên tai Kiến Sầu dường như có tiếng quân cờ cuối cùng rơi xuống bàn cờ.

Gần như đồng thời, nàng đạp ra một bước nhìn rất tầm thường.

Vù!

Toàn bộ linh khí ở phía nam Côn Ngô đều như phát điên, như nhận được sức hút mạnh mã nào đó, khi Kiến Sầu đạp ra một cước liền điên cuồng đổ về phía nàng.

Chỉ trong nháy mắt, vô số linh khí đã tụ lại với nhay tạo thành một hư ảnh to lớn trước mặt nàng rồi ầm ầm bay ra.

Hạ Cửu Dịch đã bị thương nặng không hề có sức phản kháng, bị hư ảnh đạp vào, bay thẳng về phía sau như một chiếc bao tải rách.

Rầm!

Nện thẳng xuống dưới chân tòa Tiếp Thiên Đài thứ năm ở phía nam cách đó rất gần, trực tiếp ngất đi.

Đứng trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ năm chính là một nam tu sĩ thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, trong tay cầm một cây thiết thương dài một trượng sáu, chính là Phương Đại Chùy của Tử Dương môn xếp hạng thứ mười bốn.

Hắn vốn đang xem Kiến Sầu chiến đấu bên kia, tặc lưỡi thán phục Nhai Sơn quả là danh bất hư truyền.

Ai ngờ Kiến Sầu lại giơ chân đạp Hạ Cửu Dịch bay ra, Phương Đại Chùy kinh hoàng sửng sốt.

Ngay sau đó tai họa ập đến.

Một hư ảnh đáng sợ phá vỡ hư không giữa hai tòa Tiếp Thiên Đài thứ ba và thứ năm, gần như lập tức lao đến trước mặt Phương Đại Chùy.

”Đồ phá hoại!”

Phương Đại Chùy sợ đến ngây người.

Các ngươi đánh nhau là chuyện của các ngươi, tại sao còn đánh sang tận đây?

Hắn sợ đến mất hồn, vội vã vung thiết thương về phía trước.

Một thương xé gió như trường long đập vào hư ảnh bàn chân đang đánh tới.

Phụp!

Ra đi không trở lại, như đá ném ao bèo.

”Mẹ kiếp!”

Phương Đại Chùy chỉ kịp chửi thề một câu rồi cảm thấy một sức mạnh như dời núi lấp biển đập tới, như một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất đá cho mình một cái, cây thiết thương lập tức bị đánh bay.

Hắn không biết trời đâu đất đâu, mắt trợn ngược, miệng há ra, bọt mép chảy ra, hai chân đạp đạp, cũng bị đạp văng xuống đất ngất đi.

Trên đường bay của một cước Phiên Thiên Ấn này còn có hai tòa Tiếp Thiên Đài nữa. Hai tu sĩ đó thấy tấm gương Phương Đại Chùy đang nằm dưới đất, đâu còn dám có ý phản kháng nữa?

Không hề do dự, cả hai người lập tức nhảy xuống bỏ lại hai tòa Tiếp Thiên Đài.

Hư ảnh kinh khủng bay qua phía trên Tiếp Thiên Đài, không hề gặp trở ngại, cuối cùng đánh vào một đỉnh núi phụ ở hướng chính nam Côn Ngô.

Lúc Phiên Thiên Ấn sắp đạp đến nơi, một màn sáng đột nhiên hiện lên chặn lại toàn bộ uy lực của một cước này bên ngoài đỉnh núi.

Ầm một tiếng!

Phiên Thiên Ấn gần như hút hết linh khí ở phía nam đỉnh núi chính Côn Ngô mà hình thành cuối cùng lại hóa thành một con báo linh khí tản ra bốn phương tám hướng.

Xẹt xẹt xẹt...

Rào rào rào...

Dưới chân đỉnh núi phụ đó, một vùng rừng rậm rất rộng toàn bộ bị san bằng, lộ ra mặt đất màu đen màu mỡ.

Thoạt nhìn giống như là một gương mặt mĩ nhân bị người ta lột mất một mảng da, lập tức xấu xí đầm đìa máu.

“...”

“...”

“...”

Một sự yên lặng kì lạ mà hoảng hốt.

Tất cả mọi người đều cứng nhắc xoay cổ nhìn về phía cánh rừng gặp nạn xa xa.

Côn Ngô đã gây ra tội nghiệt gì mà phải chịu thảm cảnh này?

Ầm ầm...

Phá vỡ sự yên lặng này không phải bất kì ai đứng xem phía dưới, cũng không phải Kiến Sầu còn đứng trên Tiếp Thiên Đài.

Mà là...

Ba tòa Tiếp Thiên Đài bên kia.

Kiến Sầu đứng trên Tiếp Thiên Đài thứ ba, trên các Tiếp Thiên Đài thứ năm, thứ sáu, thứ bảy ở phía nam đều không có một bóng người.

Rõ ràng đây chính là do một cước Phiên Thiên Ấn của Kiến Sầu tạo ra.

Tuy nhiên lúc này các Tiếp Thiên Đài đang đứng yên bất động đột nhiên lại từ từ bay về phía Kiến Sầu.

Càng ngày càng gần!

Kiến Sầu ngơ ngác đứng trên Tiếp Thiên Đài, thấy Tiếp Thiên Đài thứ năm ở gần nhất nên đi tới đầu tiên.

Ầm ầm!

Hợp lại với Tiếp Thiên Đài của nàng.

Ngay sau đó là Tiếp Thiên Đài thứ hai, thứ ba...

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Trong ánh mắt vừa kinh hãi vừa ngưỡng mộ của vô số người, bốn tòa Tiếp Thiên Đài lấy Kiến Sầu làm trung tâm không ngờ lại ghép vào với nhau biến thành một chiếc to lớn to lớn phạn vi gần trăm trượng.

Một cơn gió thổi tới, Tiếp Thiên Đài như một quảng trường nhỏ này đột nhiên bay lên lên cao.

Một thước, hai thước, ba thước!

Một trượng, hai trượng, ba trượng!

Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng!

Lên một mạch chín mươi trượng!

Cuối cùng vững vàng dừng lại.

Gió trên coa thổi rất mạnh.

Đã có một vài đám mây trắng mỏng manh trôi bên Tiếp Thiên Đài.

Kiến Sầu ngây người.

Tất cả mọi người xem chiến đấu dưới chân núi Côn Ngô ngây người.

Các trưởng lão trên sườn núi cũng ngay người.

Đương nhiên, Phù Đạo sơn nhân thiết kế luật chơi cũng ngây người.

Bụp!

Một chiếc đùi gà còn chưa gặm xong từ trong miệng lão rơi xuống đất, bám đầy bụi đất.

Lão nghe thấy tiếng bốn tòa Tiếp Thiên Đài hợp nhất, cũng nhìn thấy bóng dáng con bé ngốc Kiến Sầu suýt nữa làm chính mình chết sững vì qúa bá đạo đứng ở trên đó, nhưng mà...

Những chuyện này đều không quan trọng.

Ánh mắt bể dâu và bi thương rưng rưng nhìn về phía xa xa.

Hộ sơn đại trận ở đỉnh núi phụ phía nam đã thu hồi, chỉ để lại vô số tảng đá lớn lộn xộn, những cây đại thụ bị bẻ gãy, vô số bùn đất bắn lên như có người nhổ hết toàn bộ thực vật trên đó ném đi.

Cực kì bừa bãi.

Phù Đạo sơn nhân đứng trên sườn đỉnh núi chính, đón gió rơi lệ, giọng nói nghẹn ngào: “Thế này lại phải đền hết bao nhiêu tiền đây...”