Ta Không Thành Tiên

Chương 134-1: Thỉnh chiến vân đài (1)




Được phép qua cửa?

Trước mặt Kiến Sầu bây giờ vẫn là hai lựa chọn.

Tiếp tục hay là ra ngoài luôn?

Chỉ suy nghĩ một lát, Kiến Sầu không do dự nữa.

Một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài vốn nhiều nhất có thể cho mười hai người qua cửa, nhưng bây giờ một tòa Tiếp Thiên Đài đã bị chính mình hủy đi, chỉ sợ vòng thứ nhất không thể chọn được đủ mười hai người vào vòng sau rồi.

Nàng đã là người thứ chín, vậy phía trước đã có tám người qua cửa.

Vòng thứ nhất Mê Vụ Thiên coi như đã kết thúc.

Vì thế nàng liền bay theo vệt sáng màu lam này lên thế giới sáng tỏ trên kia.

Màn sương mù lúc trước làm thế nào cũng không thoát ra được, bây giờ thoáng cái đã biến mất vô tung.

Kiến Sầu cảm thấy như xuyên qua một lớp màn chắn nào đó, thể xác và tinh thần đều trở nên nhẹ nhàng. Một làn gió mát từ vịnh sông Cửu Đầu, sau đó là một loạt tiếng động ầm ầm vang lên.

Mười Tiếp Thiên Đài ấn bên hông bay ra, nhanh chóng ghép lại với nhau, ngay sau khi ra khỏi Mê Vụ Thiên đã hóa thành một Tiếp Thiên Đài rộng trăm trượng đỡ lấy Kiến Sầu đang hạ xuống.

Thế là gió lốc nổi lên.

Mười tòa, độ cao ba trăm trượng!

Đứng trên Tiếp Thiên Đài cao vút, tầm nhìn của Kiến Sầu lập tức trở nên rộng rãi.

Những đám mây trôi qua bên người, Kiến Sầu có thể nhìn qua mây trôi thấy đồng bằng rộng lớn vô tận bên kia sông Cửu Đầu.

Trên mặt đất bên dưới vẫn rất đông người, khoảng cách quá xa nên không thấy rõ lắm.

Lúc này Kiến Sầu đột nhiên xuất hiện, một Tiếp Thiên Đài to lớn in bóng tối xuống mặt đất.

Một chớp mắt tĩnh lặng, sau đó là tiếng hoan hô rung trời như nước thủy triều.

”Đi ra rồi!”

”Người thứ chín!”

”Thật là lợi hại, nhát búa vừa rồi thật là lợi hại!”

”Mẹ ơi, nàng mới chỉ là Trúc Cơ kì!”

”Cây búa đó có lai lịch thế nào?”

”Cây búa thật đẹp, thật to, không hổ là Nhai Sơn, thật sự là khí phách!”

”Từ lâu đã nghe nói đại sư tỷ Nhai Sơn cũng có một cây búa nhưng không ngờ lại lớn như vậy? Phải cao đến một trượng ấy chứ, thật là kinh người!”

”Ôi, Cố Thanh Mi đáng thương...”

”Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?”

”Thật là lợi hại, đại sư tỷ Nhai Sơn thật là lợi hại!”

”Kiến Sầu tiên tử!”

Có người thuần túy chỉ hoan hô Kiến Sầu, có người thì kinh ngạc vì cây búa đột nhiên xuất hiện trong tay Kiến Sầu, có người lại tiếc nuối cho tòa Tiếp Thiên Đài vô tội bị chém vỡ vụn.

Đương nhiên cũng có người tỏ thái độ rất hoài nghi hành vi của Cố Thanh Mi Côn Ngô.

”Tại sao Côn Ngô lại có người hành xử như vậy?”

”Đánh lén người ta, đúng là không biết xấu hổ!”

”Việc làm của kẻ tiểu nhân này thật sự làm mọi người được mở rộng tầm mắt“.

May mà trưởng lão Côn Ngô Cố Bình Sinh mới bế Cố Thanh Mi trọng thương rời đi không lâu nên không nghe thấy những lời này, nếu không chỉ sợ sẽ phải giận tím mặt, mà cũng không biết giải thích thế nào.

Danh tiếng của Cố Thanh Mi rõ ràng đã hỏng hết cả.

Mọi người càng bán tán lại càng thêm khinh thường.

Đương nhiên... cũng có người chỉ sợ thiên hạ không loạn.

”Kiến Sầu tiền bối, Kiến Sầu tiền bối thật là lợi hại! Tiểu nhân rất sùng bái tiền bối! Kiến Sầu là người lợi hại nhất, tiền bối vui lòng kí tên, lưu ấn kí thần thức được không?”

Âm thanh cực kì hưng phấn của Tả Lưu vang lên không xa phía sau Kiến Sầu.

Kiến Sầu vừa đứng lên Tiếp Thiên Đài, vẫn còn đang xem tình hình trong Mê Vụ Thiên, đột nhiên nghe thấy âm thanh này, da đầu lập tức ngứa ran.

Tả Lưu?

Nàng quay đầu lại nhìn, Tả Lưu hoa chân múa tay vung vẩy cuốn sổ da dê và cây bút cũ, ánh mắt nhìn Kiến Sầu chằm chằm vô cùng cuồng nhiệt.

Dưới chân hắn chính là một tòa Tiếp Thiên Đài to lớn đúng bằng Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu.

Cùng ở trên độ cao ba trăm trượng chỉ có vài cánh chim lẻ loi còn có ba tòa Tiếp Thiên Đài to lớn khác.

Một người là Tả Lưu đang hết sức hưng phấn, một trong hai người còn lại là Lục Hương Lãnh mặc đồ trắng, tiên khí nhẹ nhàng. Có điều lúc này sắc mặt Lục Hương Lãnh hơi ngưng trọng, không giống những lần khác Kiến Sầu nhìn thấy.

Có điều thấy Kiến Sầu quay qua nhìn, Lục Hương Lãnh vẫn chắp tay thi lễ, lộ ra nụ cười: “Chúc mừng Kiến Sầu đạo hữu thông quan“.

Kiến Sầu thấy khí tức trên người nàng có chút không yên, có lẽ là đã trải qua một trận ác chiến trong Mê Vụ Thiên.

nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lễ rồi nói: “Cũng chúc mừng Hương Lãnh đạo hữu“.

”Lần này Hương Lãnh có thể may mắn thông quan còn nhờ ba phần ân tình của Kiến Sầu đạo hữu“.

Kiến Sầu không hỏi, Lục Hương Lãnh lại không kiêng kị, thần quang lấp lánh trong mắt, đưa ánh mắt nhìn hư ảnh một nơi nào đó trên màn chắn to lớn: Hứa Lam Nhi.

”Lần này Hương Lãnh đồng hành với Niếp tiểu sư muội và Trương đạo hữu Phong Ma kiếm phái, gặp Hứa Lam Nhi, phép thuật của cô ta rất là kì lạ. Cuối cùng ta thiếu hai Tiếp Thiên Đài ấn, chính là Niếp sư muội và Trương đạo hữu đã tặng lại nên ta mới có thể đứng trên ba trăm trượng này, thật sự xấu hổ“.

Vậy là Lục Hương Lãnh cùng đội với Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại, hơn nữa bọn họ còn gặp phải Hứa Lam Nhi trong Mê Vụ Thiên?

Kiến Sầu lập tức nhíu mày.

Nàng bị nhốt trong mộ mắt cá, biết rất ít về tình hình bên ngoài. Lúc vào mộ mắt cá mới chỉ có một Hạ Hầu Xá qua cửa, lúc đi ra lại đã là người thứ chín, có thể thấy trong thời gian đó nhất định đã xảy ra không ít chuyện.

Hai người Niếp Tiểu Vãn và Trương Toại đều phân rõ thị phi, chắc là không muốn Tiếp Thiên Đài ấn rơi vào trong tay Hứa Lam Nhi nên mới nhường lại cho Lục Hương Lãnh.

Với phẩm giá của Lục Hương Lãnh thì người khác làm vậy cũng là bình thường.

Kiến Sầu chỉ nói: “Những người khác đều là người cùng đường, chỉ có Hương Lãnh đạo hữu được coi là đồng đội, không phải là xấu hổ mà là đáng tự hào mới đúng“.

Những người khác chém giết tranh giành, sao bằng được Lục Hương Lãnh được đồng đội nhường lại cho?

Lục Hương Lãnh nghe vậy dường như cũng thoải mái hơn. Nàng mỉm cười, nụ cười như gió mát, gật đầu: “Kiến Sầu đạo hữu nói có lí“.

Kiến Sầu không nói tiếp, đưa mắt nhìn về phía người thứ ba.

Phong Ma kiếm phái, Hạ Hầu Xá.

Lúc nàng nhìn sang, ánh mắt Hạ Hầu Xá vẫn đang nhìn nàng, không tránh không né.

Lúc này Kiến Sầu vừa hạ xuống, mới nói được mấy câu, Quỷ Phủ được nàng cầm nghiêng nghiêng trong tay, đường cong của lưỡi búa lớn đến mức phô trương rất quái dị, những vết han gỉ màu đỏ loang lổ bao trùm hơn nửa mặt búa, hình vẽ vạn quỷ như được nhuộm bằng máu tươi, nhìn rất đáng sợ.

Đây là một chiếc búa không hoàn chỉnh, mặt búa han gỉ loang lổ, vị trí vốn thuộc về lưỡng nghi châu bây giờ trống rỗng, nhưng trong mắt Hạ Hầu Xá vẫn mang một mỹ cảm mạnh mẽ làm người ta run rẩy.

Đó là chiếc búa đẹp mà hắn đã nói.

Bây giờ mới xem như thật sự nhìn thấy.

Hạ Hầu Xá trên người đầy vẻ tối tăm mặc trường bào màu đỏ sậm, trên gương mặt thiếu niên tuấn tú đột nhiên lộ ra một nụ cười sắc lạnh. Ánh mắt hắn vẫn không hề có tình cảm, mi tâm hơi cau lại, một giọt máu đỏ tươi từ trên đỉnh vết sẹo chảy xuống.

Vết sẹo kéo dài từ mi tâm đến giữa sống mũi, giọt máu này chậm rãi chảy xuống, sao đó lại đột nhiên biến mất.

Cảm giác cái đẹp bị tổn hại trên khuôn mặt hắn lại càng trở nên đậm đặc.

Âm trầm.

Kìm nén.

Nguy hiểm.

Và, đẹp!

Đây là một thiếu niên rất đẹp, lại lộ ra một vẻ thần bí khó tả.

Kiến Sầu biết hắn chú ý tới Quỷ Phủ của mình, thậm chí cũng có thể cảm thấy sức nóng trên Quỷ Phủ lúc ở trong Mê Vụ Thiên lại bắt đầu trào ra.

Nó run nhè nhẹ trong tay nàng, dường như rất muốn bay ra huyết chiến một trận.

Dùng vinh quang của máu tươi tẩy đi vết han gỉ loang lổ.

Nhưng Kiến Sầu lại chỉ dùng sức nắm chặt lấy cán búa.

Nàng không để nó bay ra khỏi tay mình, chỉ nhìn Hạ Hầu Xá chằm chằm.

Hạ Hầu Xá nhnf nàng, dường như cũng nhìn ra sự cảnh giác và căng thẳng của nàng. Hắn đưa tay ra chậm rãi sờ lên vết sẹo còn dính máu tươi trên sống mũi cao thẳng, cảm giác đau như đâm thủng linh hồn khiến hắn cảm thấy mình gần như không thể khắc chế được, vạn khí kêu ong ong như muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Sau khi hắn ấn ngón tay lên trên vết sẹo, tất cả lại trở nên bình tĩnh.

”Ha ha ha...”

Một tiếng cười khẽ vang lên tren cao.

”Ai da, Kiến Sầu tiên tử cuối cùng đã trở mặt với Cố Thanh Mi Côn Ngô rồi, thật đúng là đáng mừng!”

Giọng nói này...

Như Hoa công tử.

Có điều không khỏi quá cao.

Ánh mắt Kiến Sầu dời khỏi người Hạ Hầu Xá, đưa lên nhìn trên cao.

Ở độ cao ba trăm trượng này có bốn người, trên cao hơn còn có năm người.

Ba trăm ba mươi trượng, mười một tòa Tiếp Thiên Đài.

Y phục thêu lá phong đỏ, khuôn mặt lạnh nhạt.

Kim đan sơ kì, Thông Linh các, Khương Vấn Triều.

Ba trăm chín mươi trượng, mười ba tòa Tiếp Thiên Đài.

Áo khoác ngắn da thú, chân đất, tay ôm quả dưa hấu ăn quên đời.

Kim đan sơ kì, không môn không phái, Tiểu Kim!

Bốn trăm hai mươi trượng, mười bốn tòa Tiếp Thiên Đài.

Tuổi quá nhi lập, chân râu xanh xanh, dáng vẻ hào sảng, lưng đeo hàng chục thiên cơ thiết phù.

Kim đan trung kì, Thân Lăng, Ngụy Lâm!

Bốn trăm năm mươi trượng, mười lăm tòa Tiếp Thiên Đài.

Đài hoa chất đầy hoa thơm, lười nhác nằm giữa hoa tươi, tóc dài xõa tung, bộ mặt âm nhu, giữa hai ngón tay kẹp một cành trạng nguyên, cười nghiêng nước nghiêng thành.

Kim đan hậu kì, Ngũ Di tông, Như Hoa công tử!

Cuối cùng...

Bốn trăm tám mươi trượng, mười sáu tòa Tiếp Thiên Đài.

Trường bào đen tuyền che khuất thân thể cường tráng, ngang tàng mạnh mẽ, gió thổi y bào phần phật, vẻ mặt có vài phần hưng phấn.

Kim đan sơ kì, Long Môn, Chu Thừa Giang!

Lúc này thấy Kiến Sầu nhìn lên, tất cả mọi người đều gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Ánh mắt Như Hoa công tử tỏ ra cực kì hứng thú.

Da đầu Kiến Sầu lại ngứa ngáy một trận, không những vì tính cách kì lạ của người này mà còn vì...

Đếm lại cẩn thận, cộng thêm bốn người ở cùng độ cao, ngoài Mê Vụ Thiên tổng cộng có chín người, lại chiếm trọn một trăm mười tòa Tiếp Thiên Đài.

Cũng có nghĩa số lượng Tiếp Thiên Đài còn lại chỉ có chín tòa!

Tiêu chuẩn qua cửa là mười tòa.

Kiến Sầu quay đầu lại nhìn về phía Mê Vụ Thiên.

Hư ảnh bên trong Mê Vụ Thiên vẫn còn có mấy bóng người, có điều đa số không gặp nhau mà một mình đi lại trong sương mù.

Còn có chín Tiếp Thiên Đài, những người còn lại này dù thế nào cũng không thể qua cửa.

Nhưng theo luật thì chỉ khi mất Tiếp Thiên Đài ấn mới bị loại.

Kiến Sầu nhất thời nhíu mày.

Vô số người bên dưới cũng chú ý tới điều này, bắt đầu thảo luận.

Phù Đạo sơn nhân đứng trên sườn núi chậm rãi ăn hết một cái đùi gà, thấy nha đầu Kiến Sầu nhà mình đi ra vẫn đầy đủ chân tay mới thở phào một hơi, vỗ vỗ tay.

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay lanh lảnh truyền khắp cả Côn Ngô.

Ánh mắt mọi người lại tụ tập trên người lão.

Phù Đạo sơn nhân mỉm cười, mặt mày hồng hào: “Chín người đã vào vòng trong, có điều trong Mê Vụ Thiên chỉ còn lại chín Tiếp Thiên Đài ấn, không đủ để một người nữa qua cửa, mà người chưa mất Tiếp Thiên Đài ấn cũng coi như chưa bị loại. Cho nên, mời sáu vị tiểu hữu trong Mê Vụ Thiên ra ngoài!”

Lão vừa nói xong, Mê Vụ Thiên lại hóa thành một vệt xám bay trở về trong tay áo nhem nhuốc của Phù Đạo sơn nhân.

Thế là mấy người mắc kẹt trong Mê Vụ Thiên lại lập tức xuất hiện giữa không trung.

Tiếng động ầm ầm vang lên.

Các Tiếp Thiên Đài ấn lại hóa thành Tiếp Thiên Đài, gần như lập tức hạ xuống.

Kiến Sầu nhìn kĩ sáu người này.

Đồng môn Nhai Sơn Thang Vạn Thừa, ba tòa Tiếp Thiên Đài, cao chín mươi trượng.

Người quen cũ Đào Chương của Ngũ Di tông, hai tòa Tiếp Thiên Đài, cao sáu mươi trượng.

Kim Toán Bàn Tiền Khuyết, một tòa Tiếp Thiên Đài, cao ba mươi trượng.

Huyền Dương Tông Phương Đại Chùy, một tòa Tiếp Thiên Đài, cao ba mươi trượng.

Tiễn Chúc phái Hứa Lam Nhi, một tòa Tiếp Thiên Đài, cao ba mươi trượng.

Và cả...

Tu sĩ áo đen Kiến Sầu tạm không biết họ tên, lại từng phá vỡ đóa sen gió đen của nàng, tu sĩ áo đen, một tòa Tiếp Thiên Đài, cao ba mươi trượng.

Đám Thích Thiếu Phong, Thương Liễu Phàm hơi yếu, vận khí cũng kém, đều đã bị loại từ trước.

Kiến Sầu nhìn những người này, trong lòng có vài phần kinh ngạc: Cố Thanh Mi Côn Ngô bị nàng chém trúng một búa, bị loại là chuyện đương nhiên. Nhưng một đệ tử Côn Ngô khác lúc đầu có thứ hạng rất cao là Tạ Định lúc này cũng không thấy đâu.

Không ngờ năm nay Côn Ngô lại không có ai vượt qua vòng thứ nhất.

Cực kì hiếm thấy!

Sắc mặt không ít trưởng lão Côn Ngô đều trở nên khó coi.

Hứa Lam Nhi đứng mãi dưới độ cao ba mươi trượng ngẩng đầu nhìn từng tầng Tiếp Thiên Đài phía trên, trong lòng quả thực sắp phát điên.

Ả quá xui xẻo...

Lúc đầu cho rằng được xếp cùng Tạ Định, Như Hoa công tử một đội, ả lại không thù không oán với hai người này, theo voi ăn bã mía nhất định sẽ được thơm lây, thuận lợi như cá gặp nước, nói không chừng còn có thể mượn sức hai nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ này.

Không lâu sau đó bọn họ gặp được một món bảo bối.

Hứa Lam Nhi nhất quyết phải lấy được thứ đó, vì vậy định âm thầm động tay động chân.

Ai ngờ hai người Tạ Định và Như Hoa công tử lại như đã phòng bị từ lâu, một lời không hợp liền đánh cho cô nương chân yếu tay mềm này một trận.

Hứa Lam Nhi suýt nữa mất mạng ở đó.