Ta Không Thành Tiên

Chương 153-2: Phản bội Nhai Sơn (2)




Bên Tây Hải, cuối sông Cửu Đầu, Vọng Giang lâu.

Nước sông chảy xiết, sóng biển cuồn cuộn, tiếng sóng vọng lên lầu cao.

Dưới đất trải kín thảm thêu chỉ vàng, trên bàn có vô số rượu ngon, một thanh bảo kiếm đặt ngang trên bàn, một giai nhân xinh đẹp bưng chén rượu đi tới chỗ người đàn ông mặc y phục hoa lệ ngồi trên ghế.

”Hầu gia...”

Giọng nói nũng nịu làm người nghe thấy xương cũng mềm ra.

Mày kiếm mắt sáng, mang một loại quý khí lẫm liệt.

Người đàn ông này mặc y phục hoa lệ gần giống như áo mãng bào, dựa vào lưng ghế, dường như không bao giờ tỉnh, thấy một chén rượu ngon nữa lại được mang đến, hắn không nhịn được bật cười, nắm cổ tay người đẹp uống cạn, khen một tiếng: “Hảo tửu!”

”Vậy Hầu gia uống thêm vài chén nữa?”

Đây chính là quỳnh tương ngọc dịch ngàn năm, tu sĩ tầm thường khó mà có được, quý giá vô cùng.

Có điều lại đâu là gì trong mắt Kiếm Hầu?

Vọng Giang lâu, Tử Y Kiếm Hầu Tiết Vô Cứu luôn luôn chỉ thích rượu ngon món lạ làm bạn, danh kiếm giai nhân ở cạnh bên.

Giai nhân bưng bầu rượu rót một chén nữa, định hầu hạ người đàn ông uống tiếp.

Không ngờ khi nàng đang bưng rượu tới, Tử Y Kiếm Hầu vẫn lười nhác dựa vào lưng ghế đột nhiên mở to mắt, mang vài phần kinh ngạc nhìn về phía tây, hướng Nhai Sơn.

Trên thanh bảo kiếm trên bàn chạy qua một vệt lưu quang.

Bao nhiêu năm rồi, năm xưa Đông Tây nhất kiếm, Tây nhất kiếm hắn đã thành Tử Y Kiếm Hầu, Đông nhất kiếm Khúc Chính Phong lại còn đình trệ ở tu vi nguyên anh, nhiều năm không tiến thêm được.

”Cuối cùng đã nghĩ thông rồi sao?”

Một tiếng cảm thán rồi lại một tiếng cười, hắn cầm bảo kiếm trên bàn lên rồi biến mất khỏi lầu cao.

Đám kiếp vân đã rất lâu không xuất hiện trên Thập Cửu Châu thu hút sự chú ý của gần như toàn bộ các tu sĩ đại năng Thập Cửu Châu.

Xuất khiếu là một ngưỡng cửa, một khi có thể bước qua liền xem như tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Cảnh giới này như là một thành lũy, phân chia tầm thường và siêu phàm. Dù trước đó có lợi hại đến mấy mà không bước qua được ngưỡng cửa này thì cuối cùng cũng là không tốt.

Vọng Giang lâu, Vọng Hải lâu, Thông Linh các, hai tông âm dương Bắc Vực, thiền tông Tây Hải, mật tông Tuyết Vực...

Từng đạo linh thức mạnh mẽ vượt qua không gian vô tận cách trở tới bên rìa Nhai Sơn.

Nơi này là chính giữa kiếp vân.

Kiếp vân vô tận cuồn cuộn như một vùng biển trên vòm trời Nhai Sơn.

Hoặc đang tu luyện, hoặc đang tán gẫu, hoặc đang đi lại trong rừng núi, trong phạm vi Nhai Sơn, bất kể người bình thường hay là đệ tử và trưởng lão Nhai Sơn lúc này toàn bộ đều ngẩng đầu lên nhìn không trung trên đỉnh đầu.

Trước Chấp Sự đường.

Hai vị trưởng lão Tất Ngôn và Hi Hòa một nghiêm túc cứng nhắc một vui vẻ chững chạc, lúc này vừa vui mừng vừa lo lắng nhìn lên đỉnh Hoàn Sáo.

Ở đó có một bóng người đứng trong gió đã rất lâu không động.

Bụi đất đều bị cuồng phong cuốn đi, chỉ có đá sỏi lớn hơn một chút là ở lại chỗ cũ.

Trên mặt đất nham nhở cũng vết đao kiếm, dường như từng có người luận bàn trên chỗ cao nhất Nhai Sơn này.

Đỉnh núi bằng phẳng như bị một nhát kiếm chém ngang.

Cự kiếm Nhai Sơn to lớn như mãi mãi ngủ say, đứng lặng cuối ánh mắt Khúc Chính Phong.

Hắn nhìn thanh kiếm này, như là không nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, cũng không nghe thấy tiếng sấm sét ầm ầm trên đỉnh đầu, càng không nghe thấy tiếng quát hỏi trong tối tăm.

Hỏi tu sĩ ngươi, tâm hướng về đâu?

Đã qua bốn ngày, dù Tạ Bất Thần Côn Ngô còn chưa về nhưng sợ là cũng không còn lâu nữa.

Chỉ tiếc...

Bọn chúng có nhanh đến mấy cũng không nhanh hơn tốc độ đột phá của hắn được.

Hơn ba trăm năm nằm yên ở một cảnh giới, có thể nói là chuyện hiếm có ở Thập Cửu Châu, hơn nữa còn xảy ra trên người một thiên tài như Khúc Chính Phong.

Thời gian lâu dài khiến hắn gần như hiểu rõ toàn bộ mọi thứ trong cảnh giới này.

Có thể nói hắn là ác mộng duy nhất trong cả cảnh giới, là đỉnh cao tất cả mọi tu sĩ cùng cảnh giới khó mà với tới, thậm chí có tu sĩ bước vào Nguyên Anh kì, Khúc Chính Phong là đệ nhất nhân Nguyên Anh kì, sau khi tu sĩ đó đột phá nguyên anh lên tới xuất khiếu, Khúc Chính Phong vẫn là đệ nhất nhân Nguyên Anh kì...

Tên những người khác trên bia Cửu Trùng Thiên thay đổi liên tục, chỉ có tên họ Khúc Chính Phong ba trăm năm như một ngày, gió táp mưa sa cũng không động.

Bây giờ đã đến lúc.

Khúc Chính Phong không nhìn kiếp vân có thể bùng nổ bất cứ lúc nào trên đỉnh đầu, cũng không để ý tới nói kiếp vấn tâm này.

Tâm của hắn, không cần vấn.

Kiếp vân mấy trăm dặm bao trùm trên trời, thậm chí cả khu vực Bạch Nguyệt cốc cách đó rất xa cũng nằm dưới kiếp vân.

Khúc Chính Phong cất bước đi trên đỉnh Hoàn Sáo như đi qua từng năm tháng hắn ở Nhai Sơn.

Chuyện cũ như cát, toàn bộ chảy qua trong kí ức.

Hắn đi tới trước thanh cự kiếm Nhai Sơn, đưa tay ra vuốt ve mặt ngoài bằng đá của nó, cảm nhận sự thô ráp do năm tháng để lại và sự cô quạnh sáu trăm năm chưa từng ra khỏi vỏ của nó.

”Uống rượu của anh sáu trăm năm, bây giờ ta phải đi, ngươi có muốn di cùng ta không?”

“...”

Thân kiếm lạnh như băng không khác gì một tảng đá sừng sững trên đỉnh Hoàn Sáo, lẳng lặng không trả lời hắn.

Nhưng Khúc Chính Phong cũng không chờ đợi.

Dường như hắn chỉ tự nói như vậy, dường như hắn không hề để ý đến câu trả lời của cự kiếm Nhai Sơn.

Đưa tay ra, thân hình bay lên, áo bào đen thêu chỉ vàng rộng rãi lóe lên ánh sáng rực rỡ dưới trời cao u ám. Cuối cùng hắn vẫn vươn tay ra vỗ xuống một chưởng.

Két két két!

Tu vi tích lũy dến mức đáng sợ trong hơn ba trăm năm dừng lại ở Nguyên Anh kì lập tức bùng nổ.

Chưởng lực cuồn cuộn xuyên qua thanh cự kiếm Nhai Sơn như đá rắn truyền vào lòng núi Nhai Sơn làm cả ngọn núi rung động.

Ầm ầm...

Ngọn núi tiếp tục chấn động, thậm chí ngay cả đá núi cứng rắn cũng bong ra rơi xuống sông Cửu Đầu.

Năm ngón tay Khúc Chính Phong đột nhiên bóp vào chuôi kiếm đá, lập tức cự kiếm Nhai Sơn chỉ thò ra chuôi kiếm và một đoạn thân kiếm lại bị rút lên một tấc.

Chỉ một tấc, đất rung núi chuyển.

Nhất thời có cảm giác như trời long đất lở.

Không ít đệ tử Nhai Sơn trên Linh Chiếu đỉnh cảm thấy dưới chân chấn động, đứng không yên, tới tấp kêu to lên: “Có chuyên gì thế?”

Trước Chấp Sự đường, sắc mặt mấy vị trưởng lão cũng trở nên ngưng trọng.

Có điều lúc này bọn họ còn không biết sắp xảy ra chuyện gì.

Nó đồng ý đi theo hắn.

Trong đôi mắt đen láy có một sự đau buồn và bể dâu.

Kiếm Nhai Sơn, kiếm Nhai Sơn.

Trong lòng mỗi một đệ tử Nhai Sơn đều có một thanh kiếm, như thế mới có thể gặp chuyện rút kiếm, không bao giờ sợ hãi.

Chuyện hắn không quên được, kiếm Nhai Sơn cũng không quên được.

Thế là bộ xương khô trên Di Thiên kính cuối cùng mở mắt ra, da thịt lại mọc ra trên người.

Bộ xương ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời tối tăm vô tận, mũi thanh kiếm khổng lồ từ đỉnh Hoàn Sáo cắm xuống bị rút lên, nhanh chóng biến mất trong lòng núi.

”Ôi...”

Thở dài một tiếng, cuối cùng bộ xương khô vẫn nhắm hai mắt lại, lần nữa chìm vào sự yên lặng vô tận.

Ánh vàng rừng rực xé rách mây đen vô tận.

Cả tòa Nhai Sơn như một vỏ kiếm cứng rắn cổ xưa, còn thanh kiếm trong vỏ kiếm thì đã ngủ say hàng trăm năm trong lòng núi.

Lúc này nó lại bị Khúc Chính Phong chậm rãi rút lên từ đỉnh Hoàn Sáo, một tấc, một tấc, thong thả mà kiên định.

Như là rút bảo kiếm từ vỏ kiếm ra, ánh sáng lạnh lóe lên, tiếng kêu lanh lảnh.

Tiếng kiếm ngâm vang vọng trời đất.

Không ai biết âm thanh này từ đâu đến, là thứ gì phát ra, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là âm thanh đó, ngoài ra giữa trời đất không còn âm thanh nào khác.

Cự kiếm Nhai Sơn dài ngàn trượng, lúc ra khỏi vỏ đã đâm thủng trời cao.

Bóng dáng Khúc Chính Phong bên cạnh thanh cự kiếm cực kì bé nhỏ.

Tuy nhiên hắn chỉ đưa tay ra, thanh cự kiếm như một ngọn núi điêu khắc thành liền hóa thành một quầng sáng vàng rực rỡ rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Màu vàng chói mắt khiến kiếp vân trên trời như cũng bị xua tan.

Không có ai thấy rõ trong tay Khúc Chính Phong nắm thứ gì, chỉ có thể nhìn thấy giờ khắc này thân hình ngang tàng của hắn ẩn trong kim quang bùng cháy, toàn bộ phạm vi Nhai Sơn đều được chiếu sáng.

Không ai có thể phân rõ, rốt cuộc đâu là hắn, đâu là kiếm.

Có lẽ hắn chính là kiếm Nhai Sơn, kiếm chính là hắn Nhai Sơn.

Ngẩng đầu nhìn lên, kiếm Nhai Sơn trong tay, ba trăm năm khổ tu không ngừng, đạo kiếp vấn tâm trước mắt đâu có là gì?

Vấn tâm, vấn tâm, người tâm chí không vững sẽ phải đau khổ.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ chính mình.

Thế là giữa kim quang chói mắt, Khúc Chính Phong cầm kiếm chém thẳng lên trời cao phủ kín mây đen.

Ầm một tiếng, kiếm khí tung hoành ba vạn dặm chém thẳng lên trời.

Kiếp vân mấy trăm dặm bị kiếm khí tung hoành chặt đứt, ngay cả điện xà chạy khắp nơi cũng khó mà chống đỡ một kiếm này, vừa tiếp xúc đã tan biến như khói xanh.

Trời đất chìm vào yên tĩnh trong chốc lát, sau đó là tiếng nổ vang dội.

Cuồng phong thổi đến vô cùng thê lương, kiếp vân nặng nề cuối cùng không chịu nổi uy áp của một kiếm này, từ ngưng tụ đến vỡ vụn, cuối cùng như nước thủy triều, bị gió thổi tản đi.

Nhai Sơn nhất kiếm trảm, quang hàn Thập Cửu Châu!

Khúc Chính Phong nhìn lại một cái, dãy núi dưới chân mênh mông, đồng bằng xanh ngắt, khóe môi hắn cong lên một chút, sau đó từ đỉnh Hoàn Sáo nhảy xuống, bay về phía Tiễn Chúc phái ở hướng tây, nhanh chóng biến mất.

Chỉ có âm thanh vẫn vang vọng bên tai mọi người.

”Không còn là môn hạ Nhai Sơn, ta tự nhập ma mà đi, sau này còn gặp lại!”

“...”

Cái gì, cái gì?

Các vị trưởng lão phía dưới chỉ nhìn thấy Khúc Chính Phong rút cự kiếm Nhai Sơn lên, khiếp sợ vì uy thế một kiếm đánh tan kiếp vân của hắn, lúc này còn chưa phản ứng lại đã nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn vang vọng bên tai, nhất thời cực kì kinh hãi.

Bốn vị trưởng lão trong đó có Tất Ngôn, Hi Hòa đều biến mất, ngay sau đó liền xuất hiện trên đỉnh Hoàn Sáo.

Cự kiếm Nhai Sơn như tảng đá cổ kinh đã biến mất, trên đỉnh Hoàn Sáo trống rỗng, chỉ có một hố sâu to mấy trượng đâm thẳng xuống dưới nền đất Nhai Sơn sâu thẳm tối tăm.

Đỉnh núi Côn Ngô, trên đại điện Chư Thiên.

Bên ngoài Nhai Sơn có hộ sơn đại trận, ngăn cách toàn bộ linh thức dò xét.

Hoành Hư chân nhân và Bàng Điển cũng không thể xuyên qua được vách ngăn này, nhìn thấy cảnh tượng kiếp vân bị đánh tan, chỉ miễn cưỡng cảm giác được một luồng kiếm khí kinh người.

Kiếp vân đã tan, tới nhanh đi cũng nhanh, chắc là Khúc Chính Phong đã độ kiếp thành công, đột phá nguyên anh trở thành tu sĩ xuất khiếu.

Vô cùng khiếp sợ, Bàng Điển không dễ gì lấy lại tinh thần, cười to: “Ba trăm năm, tích dày mà phát mỏng, chúc mừng Phù Đạo huynh, chúc mừng Phù Đạo huynh!”

Khúc Chính Phong nhiều năm nay vẫn mang danh Nhai Sơn đi lại bên ngoài, người người đều biết hắn xử sự đúng mực, tính toán chu đáo, chính là một nhân tài hiếm thấy.

Bất kể là ngoài hình, phẩm hạnh, kiến thức đều đặc biệt xuất sắc.

Dù ở Nhai Sơn thiên tài xuất hiện lớp lớp, hắn vẫn nổi bật đến mức người khác khó có thể dời ánh mắt đi.

Điểm không được hoàn mỹ duy nhất là tu vi mắc kẹt ở Nguyên Anh kì quá lâu. Kẹt ở một cảnh giới càng lâu, khả năng đột phá càng thấp, rất nhiều người đều toát mồ hôi thay hắn, cho rằng hắn không còn khả năng đột phá.

Ai biết bây giờ lại diễn ra một cảnh tượng chấn động Thập Cửu Châu như vậy?

Ngay cả Hoành Hư chân nhân, đạo tâm tu luyện hàng ngàn năm tĩnh lặng như nước lúc nhìn thấy kiếp vân bị dánh tan cũng không khỏi xuất hiện một chút sóng gợn.

Có điều không giống như Bàng Điển, đáy lòng lão âm thầm có một cảm giác kìm nén khó nói...

Có lẽ là bởi vì địch ý của Khúc Chính Phong đối với Côn Ngô từ đó đến nay vẫn khó mà đặt xuống?

Lão than một tiếng, cũng cười nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân phía trước:“Chúc mừng Phù Đạo huynh, Nhai Sơn lại có thêm một đại năng xuất khiếu!”

Phù Đạo sơn nhân đứng phía trước, đứng ở vị trí cao nhất Côn Ngô.

Dáng người lão gầy gò, mặc một chiếc đạo bào dánh đầy dầu mỡ không biết bao nhiêu năm không giặt, trong tay còn cầm cái đùi gà lúc cãi nhau với Bàng Điển, lúc này đang ngơ ngác nhìn đám kiếp vân bị thổi tan, rất lâu không nói gì.

Không giống như Hoành Hư và Bàng Điển, lão chính là người bề ngoài có bối phận cao nhất Nhai Sơn, đại trận Nhai Sơn sẽ không ngăn cản linh thức của lão xuyên qua.

Dưới hàng lông mày rối rung, trong đôi mắt sáng của lão như lóe lên thứ gì đó nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Hắn đã đi đến Tiễn Chúc phái ở phía tây rồi.

Trong đầu Phù Đạo sơn nhân lùng bùng, nghe thấy tiếng Hoành Hư và Bàng Điển chúc mừng mà một hồi lâu mới phản ứng lại, trên mặt không có vẻ mặt gì: “Đúng là đáng mừng“.

Không còn là môn hạ Nhai Sơn, ta tự nhập ma mà đi.

Chẳng lẽ không phải chuyện đáng mừng hay sao?