Ta là Akira

Chương 4: Ra mắt người dân Ai Cập




Người dân Ai Cập sững người nhìn về phía người mặc bộ quần áo kì lạ mà cao quý kia. Hắn đứng ngang hàng với Pharaong, đôi mắt hắn màu bạc tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch. Hắn nhìn xuống dưới như vị đế quân kiêu ngạo nhìn con dân của mình. Lãm Nguyệt rất hài lòng vì hiệu quả mình tạo ra, cô tiếp tục nói:

- Thay mặt cho các vị thần ta gửi tới con dân Ai Cập một lời chúc phúc- Lãm Nguyệt liếc mắt nhìn khắp bờ sông Nile chật kín người dân

- Cảm tạ thần linh- không biết ai bắt đầu hô lên tạo thành hiệu ứng dây chuyền, thế là tên bờ sông Nile xảy ra một cảnh tượng vĩ đại, hàng trăm người người Ai Cập chen chúc quỳ xuống hướng Pharaong và vị thần mệnh danh cai quản cái chết :Akira tạ ơn

- Đứng lên hết đi, những người dân Ai Cập. Ta chỉ ở lại đây cho tới khi thần linh kêu ta trở lại tiếp quản công việc.- Lãm Nguyệt bắt đầu sử dụng sở trường nói dối không đỏ mặt của mình

- Xạo-Carol lên tiếng bất bình làm người dân Ai Cập đưa mắt nhìn nữ thần sông Nile trong lòng họ

- Em không tin sao- Lãm Nguyệt mỉm cười nhìn Carol, điều này làm Menfuisu có chút chói mắt

- Tôi biết anh rất lợi hại nhưng không phải thần linh- Carol nói chắc nịch làm mọi người có chút sửng sốt

- Vậy em giải thích cho tôi nghe xem- Lãm Nguyệt vẫn duy trì nụ cười nhưng trong lòng thầm mắng :“ Ta làm thế để bảo vệ ngươi đấy con nhóc ngốc nghếch”

- Thứ anh dùng để đả thương người khác là súng, anh dùng đầu đạn gây tê làm cho họ bất tỉnh rồi chờ thời gian thuốc tê hết tác dụng họ sẽ tỉnh lại. Những cánh hoa do anh hái tối qua rồi tung lên đúng không- Carol chỉ tay vào Lãm Nguyệt làm cô có chút tức giận

- Hừ,vậy em thử giải thích xem chuyện này là như thế nào- Lãm Nguyệt mỉm cười, cô duổi bàn ta ra, nhắm dôi mắt lại bắt đầu niệm chú. Bầu trời bỗng tối sầm lại, một đạo sấm sét đánh xuống dòng sông Nile làm mực nước nhấp nhô thất thường. Một đạo quang mang màu lam từ mặt đất lóe lên. Lãm Nguyệt mỉm cười sâu hơn, cô bắt đầu gọi linh hồn bằng chú ngữ Ai Cập cổ đại :“ Hỡi những linh hồn đang ngủ sâu hãy thức tỉnh, bắt đầu tỉnh dậy đi để nhìn lại ánh mặt trời, thoát khỏi bóng tối của mặt đất vĩnh hằng hỡi các linh hồn thuộc sự chỉ đạo của thần….”. Câu nói vừa dứt, một đạo sấm sét lại đánh xuống, mặt đất run rẩy. Menfuisu choàng tỉnh, anh vội vã nói:

- Tử Thần Akira, người hãy bình tĩnh, không nên trút giận xuống con dân Ai Cập- Menfuisu thật sự tin vào lời nói của Lãm Nguyệt, thần linh thật sự kinh khủng. Tới lúc, Lãm Nguyệt thu lại dị năng thì ai ai cũng hoàn hồn vội hô lớn

- Cảm tạ thần linh- Dân Ai Cập đều vui sướng khi đất nước mình đón về một vị thần thật mạnh mẽ. còn Carol tì vẫn sợ hãi núp sau Menfuisu. Một lúc sau, cô mới bước ra bẽn lẽn nói

- Thật xin lỗi- Carol cúi đầu như đang chuẩn bị bước vào núi đao biển lửa

- Không sao, ta sẽ không vì một chuện nhỏ nhặt mà thù dai đâu- Lãm Nguyệt bước đi trong hương thơm tinh khiết và sắc màu hồng nhạt của buổi chiều tà. Cô đến bên 2 con tuấn mã một trắng một đen, đưa tay lên khẽ vuốt ve chúng, hình ảnh ấy đẹp và thánh thiện vô cùng .