Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!

Chương 3-2: Cho ngươi tức phụt máu, nhận sư phụ mà cũng làm ta mệt chết đi được ! (2)




Bỗng có tiếng nói đằng sau cất lên thu hút sự chú ý của Thiên Tuyết và Dương Nhất Sinh . Lão nhân áo xám nãy giờ chỉ im lặng à và cười sặc sụa khi nãy lướt qua người Dương sư phụ, hắc hắc cười nói :

- Nha đầu, hay ngươi làm đồ đệ ta đi, đừng làm đồ đệ lão già đó, hắn chỉ có thể truyền cho ngươi võ công nhưng không thể chỉ cho ngươi cách chế độc, bốc thuốc,...Lúc đó sinh mạng của một người sẽ dựa vào việc ngươi muôn cứu hắn hay không ?!"

Ừm, hình như cái này nghe có sức hút hơn võ nghệ gì đó, dù ngươi có võ nghệ siêu phàm thì sẽ có ngày ngươi sẽ gặp phải đối thủ mạnh hơn và bị trọng thương, còn không phải cần người chữa trị hả.

Mà nếu ngươi biết dụng độc thì nếu gặp phải người có võ công cao cường, dễ thôi, chỉ cần tung cho một hồi độc là người kia đã thăng thiên, nhanh gọn, dễ làm, không tốn thời gian. Tốt nhất ta nên làm nghề thảo dược là bạn của thần thánh thôi. Thiên Tuyết quyết định rồi há mồm định nói:

- Cái kia, ta nghĩ gắn bó với thảo dược vẫn là tốt hơn......

- Nha đầu, ngươi đừng nghe theo sự thuyết phục của lão già kia, vẫn nên theo ta học võ nghệ là tốt nhất. Ta sẽ dạy ngươi trở thành tuyệt đại cao thủ! - Dương Nhất Sinh ngắt lời Thiên Tuyết hùng hồn nói.

Nghe thấy thế lão nhân áo xám nhăn mặt nói:

- Nha đầu, đừng nghe lời hắn. Võ nghệ thì đầy người có thể mạnh hơn ngươi, nhưng nếu ngươi làm đồ đệ ta thì ta hứa sẽ dạy ngươi trở thành cao thủ dụng độc mà ngươi nói đứng thứ hai thì không ai dám nói mình đứng thứ nhất.

- Hừ, ngươi ngậm miệng lại đi, là ta cứu nha đầu này trước, đồ đệ này ta định rồi! - Dương lão nhân hừ mạnh nói.

- Ngươi chỉ mang nha đầu này về đây thôi, ta mới là người cứu chữa cho nha đầu này, đây chính là đồ đệ của ta! - Lão nhân áo xám đáp lại.

- Ta mới cứu nha đầu này trước, đây là đồ đệ của ta.

- Của ta mới đúng....

Hai lão nhân cứ cãi đi cãi lại làm Thiên Tuyết đau đầu, lão thiên a, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi nhưng đến cả việc nhỏ thế cx không đc, nàng đúng là số khổ mà! Thiên Tuyết xoa xoa trán, trong giọng nói ẩn ẩn tức giận:

- Hai lão nhân các ngươi có thể dừng được chưa, cuối cùng ta không nhận ai làm sư phụ là xong xuôi.

Hai lão nhân nghe thấy thế thì đều dừng lại, khó có được đồng thanh đáp :

-Nha đầu, không thể được. Ngươi phải làm đồ đệ của ta!

-Nếu các ngươi muôn ta làm đồ đệ thì ít nhất cũng phải nghĩ đến việc ta có cần nghỉ ngơi không chứ ?! - Thiên Tuyết tức giận nói.

Hai người nghe đến thế thì nhìn nhau rồi xấu hổ nói với Thiên Tuyết :

- À...à...chúng ta xin lỗi. Chỉ là chúng ta quan tâm ngươi sẽ làm đồ đệ của ai nên quên mất.

Cả 3 người lại lâm vào trầm tư. Nhận làm sư phụ/ đồ đệ này sao bây giờ lại trở nên rắc rối như vậy chứ.

- Này nha đầu, hay ngươi đều làm đồ đệ của cả hai chúng ta đi, ngươi vừa có thể học võ nghệ của ta vừa có thể học độc dược của lão kia. - Dương lão nhân đột nhiên thông minh nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.

Ai bảo Dương Nhất Sinh - người chỉ ham mê võ thuật nên chỉ số thông minh chỉ bằng trẻ con đây, người ta cũng thông minh đấy chứ.

(Dương Nhất Sinh: này này, ai dám lan truyền tin tức không đúng sự thật như thế hả, ta đây hơi bị thông minh đó. Mèo: Là ta nghe nói.... nghe nói.... mà hình như tin tức này đáng tin mà, phỏng vấn trực tiếp 1 trong Tuyệt Thánh đấy.)

Lão nhân áo xám tán thưởng nhìn Dương Nhất Sinh rồi cười hắc hắc nhìn Vân Thiên Tuyết :

- Nha đầu, vậy là ngươi sẽ làm đồ đệ của cả 2 chúng ta, ngươi cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta quay lại thăm ngươi sau. À mà ta tên là Bạch Thiên Vân, ngươi cứ gọi là là Bạch sư phụ là đc rồi. Chúng ta đi đây....

Thiên Tuyết chưa kịp phản ứng thì lão nhân áo… đâu, phải là Bạch Thiên Vân đã xách Dương Nhất Sinh lên rồi biến mất ở cửa, không đợi nàng đồng ý hay từ chối, chỉ còn tiếng nói vọng lại làm Thiên Tuyết chảy 3 vạch hắc tuyến.

Khụ khụ, thôi được rồi, nhận sư phụ thì nhận sư phụ, việc này đối với nàng cũng chỉ trăm lợi một hại. Hầy, cuộc sống sâu gạo của nàng bao giờ mới thành hiện thực đây...

Thôi ngủ ngủ, truyện gì đến thì đến, nàng cũng chẳng còn quan hệ gì với nữ chủ kia nữa. Chỉ cần nàng an phận không dây dưa với bàn tay vàng nữ chính và đám ruồi bọ bu quanh thì cái mạng nhỏ này của nàng vẫn giữ được. Quyết định xong rồi, Thiên Tuyết cũng nằm xuống, thiếp đi từ lúc nào không hay...