Ta Là Sát Thủ

Chương 37: Đường ai nấy đi . . .




EDIT AND BETA: NIỆM + MIÊN

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

Nhìn bọn họ ăn uống tán gẫu quang minh chính đại ở bên dòng suối nhỏ như thế kia, không thu hút những người khảo nghiệm tới đây mới là lạ. Nào có mục tiêu nào lại sang chảnh như thế, tay bắn tỉa đều phải nằm trong bụi cỏ gặm lương khô nuôi muỗi, còn mục tiêu thì lại ngồi đó ăn gà rừng thơm ngào ngạt, xem những tay bắn tỉa không bắn chết hai tên mục tiêu sang chảnh Tần Khả Tuyên và Cảnh Khúc Tề!

Cảnh Khúc Tề nghe thấy Tần Khả Tuyên nhắc nhở thì lập tức trở nên cảnh giác nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy một mảnh đen sì, hoàn toàn không nhìn ra có điều gì bất thường, tay lặng lẽ lần mò cây súng bắn tỉa trước giờ vẫn đeo trên cổ để ở trên đùi.

Tần Khả Tuyên xách ba lô lên, lớn tiếng nói: “Sao chúng ta lại ngốc thế này? Cần gì phải đeo vật nặng như thế này chạy tới chạy lui? Hay là chúng ta lén lấy đồ đạc bên trong ra đem đi giấu, đợi khi nào sắp về thì viện cớ quay lại lấy?”

“Gì?” Cảnh Khúc Tề trợn tròn mắt, lúc này đáng lý ra phải nhanh chân chạy trốn chứ còn ở đó mà có ý định lười biếng muốn bị người bắt thóp tại trận?

“Cầm ba lô của anh lại đây, lấy mấy thứ bên trong ra để ở sau tảng đá.” Tần Khả Tuyên tiếp tục lớn tiếng nói, sau đó nhỏ giọng nói: “Chờ tí tôi đi dập lửa, anh theo sát tôi.”

Thì ra là thế, Tần Khả Tuyên cố ý nói lớn tiếng như vậy là muốn thu hút sự chú ý của những người đó, khiến bọn họ tưởng rằng hai người muốn làm biếng, như thế thì sẽ tạm thời không bắn họ, cần phải nhìn thấy được họ đúng thật là đem đồ đạc trong ba lô lấy ra để phía sau, thì mới có thể lấy cái hành vi lười biếng đó mà loại hai người họ, bởi vì ở trong quân đội đặc chủng không cho phép bất cứ người nào lười biếng, những người chỉ giỏi lười biếng thì không cần thiết phải tiếp tục ở lại lớp dự bị nữa.

“Ồ, được nha, sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ!” Cảnh Khúc Tề một bên cố ý nói lớn tiếng một bên cầm ba lô đi tới bên cạnh Tần Khả Tuyên.

Tần Khả Tuyên nhận thấy đây là cơ hội tốt, lập tức ngồi xuống bên dòng suối nhỏ, tháo nón trên đầu xuống múc nước đổ lên đống lửa, lửa gặp nước liền tắt, bốc lên một đám khói dầy đặc, ngọn lửa duy nhất đã bị dập tắt, trong nháy mắt màn đêm nhanh chóng bao trùm tất cả, những bộ đội đặc chủng đang nhắm súng vào họ thấy như thế thì lập tức phản ứng, nhanh chóng chỉa súng bắn, nhưng đợi đến khi bọn họ đeo dụng cụ hồng ngoại nhìn ban đêm vào, nhìn một vòng xung quanh, ngoại trừ mấy bộ đội đặc chủng mai phục ở đây ra, thì bên dòng suối nhỏ đã không còn bóng dáng của hai người đó nữa.

Bọn họ đi tới bên dòng suối kiểm tra một lượt, hỏi từng người tổng cộng bắn mấy phát, lại đối chiếu với vết đạn giấy bắn ra để lại trên khối đá, kết luận rằng không một cây súng nào bắn trúng người của hai người đó.

“Có vẻ như chúng ta gặp phải lính mới khó chơi thật rồi, không tệ, không tệ, sau này tổ chúng ta cứ để mắt đến hai người họ!” Tổ trưởng tổ tập kích thích thú nói với các tổ viên.

“Thế có phải rất không công bằng hay không?” Một tổ viên đưa ra chất vấn.

“Không công bằng cái con khỉ, nhân tài cần phải bồi dưỡng có hiểu không? Cô người mới kia thế nhưng một mình giải quyết cả tổ chúng ta, bây giờ còn đột phá vòng vây của hai tổ chúng ta mà chạy! Cậu còn nói chuyện này ra một cách không biết xấu hổ, tôi thật không còn mặt mũi nào gặp người! Nghe đây, mấy ngày tiếp theo, phải tìm được và tiêu diệt bọn họ!” Trước đây, dù cho có tiêu diệt được mười tám con cừu dự bị hắn cũng không thèm để ý đến, giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một tay mơ có chút thực lực như vậy, tại sao lại không chơi đùa với bọn họ một chút chứ?

Hắn dẫn theo tổ viên của mình đi theo dấu chân của Tần Khả Tuyên và Cảnh Khúc Tề, còn một tổ khác thì tiếp tục vào trong rừng rậm tìm kiếm tay mơ khác.

Ở trong rừng cây u ám tối tăm, có hai bóng người đang chạy rất nhanh, bóng người phía sau ngừng lại, Cảnh Khúc Tề khom lưng thở dốc: “Hộc, hộc, hộc, Tần Khả Tuyên, hộc, chúng ta nghỉ ngơi chút đi, hộc, tôi chạy hết nổi rồi.”

Bóng người phía trước thuộc về Tần Khả Tuyên cũng dừng lại, cô nhìn Cảnh Khúc Tề đang thở dốc không ngừng một cách cực kỳ không vừa lòng, mới chạy một chút thì đã hết sức lực rồi? Mà thôi kệ đi, người của thế giới này bình thường đều yếu đuối như mấy cô thiên kim tiểu thư không bước chân ra khỏi nhà vậy, hắn thế này cũng coi như là không tồi rồi.

“Nghỉ một lát.” Cô nhàn nhạt nói, sau đó tăng tốc chạy mấy bước đến một thân cây phía trước, chạy đến gần thì giẫm lên mấy cục đá ở trước cây, nhảy lên trên, hai tay nắm lấy cành cây xoay người một cái thì đã yên vị ở trên cây, thật ra thì nếu không có Cảnh Khúc Tề ở đây, cô nhảy lên cây cũng sẽ không phiền toái như vậy, đề khí nhảy một phát là có thể lên trên cây rồi.

Nhưng như vậy cũng đã làm cho Cảnh Khúc Tề kinh ngạc, hắn ngồi dưới đất bóp bóp bắp đùi của mình, con mẹ nó đau quá. Hắn cẩn thận tỉ mỉ quan sát chung quanh một chút, nhỏ giọng hỏi Tần Khả Tuyên đang ngồi ở trên cây: “Này! Tần Khả Tuyên cô là người rừng hả?” Tuy rằng nghe nói bộ đội đặc chủng rất trâu bò, nhưng cũng không trâu bò đến mức trực tiếp ngồi trên cây khô chớ? Hơn nữa cô ta vẫn còn chưa phải là bộ đội đặc chủng đấy!

“Xuỵt.” Tần Khả Tuyên nheo một con mắt lại, nghiêng đầu để con mắt khác vào ống nhòm quan sát tình hình phía xa, cách dùng ống nhòm này cũng là Cảnh Khúc Tề vừa mới dạy cô, nghe nói có thể phóng to cảnh vật xa xa ra nhìn đến rất rõ, đáng tiếc bây giờ đang là ban đêm, chỉ có một màu đen, ống nhòm hiện giờ là không có tác dụng.

“Chúng ta qua đêm ở đây.” Tần Khả Tuyên cúi đầu nhìn Cảnh Khúc Tề ở bên dưới tuyên bố.

“Hả? Ở đây? Cô chắc chứ?! Không, trước tiên không nói đến có người phát hiện hay không, ngộ nhỡ ở đây có lợn rừng, chó sói chạy đến, thì làm sao hả?”

“Chúng nó không biết leo cây.”

“…Ý cô là chúng ta qua đêm ở trên cây?”

“Ừ.”

Cảnh Khúc Tề nhìn khắp nơi đều là cây, xác thực không còn cách nào khác, đành hổn hển hổn hển trèo lên cây Tần Khả Tuyên đang ngồi, ngồi vào một cành cây bên cạnh cô, “Tôi sẽ gác đêm, cô cứ ngủ đi, cô có thể qua đó, khi ngủ cũng không cần lo lắng sẽ ngã xuống.” Hắn chỉ vào cành cây lớn, cành cây ở đó có chiều dài như một số chạc cây, vừa đủ cho một người có thể nằm ở đó mà không bị ngã xuống.

“Không cần.” Tần Khả Tuyên chỉ ngồi dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cảnh Khúc Tề nhún nhún vai ôm cây súng để ý tình hình chung quanh, lúc đầu còn có thể giữ tỉnh táo, thời gian càng trôi qua, thì mí mắt cũng dần dần trĩu nặng xuống không mở ra được nữa, hắn nghĩ bộ đội đặc chủng có trâu bò đến mấy cũng là người, thế nào cũng phải đi ngủ, vậy thì mọi người cùng nhau ngủ ngon thôi, hắn nghĩ như vậy liền ngáp dài một cái dựa vào một thân cây ngủ mất tiêu.

Trong màn đêm, Tần Khả Tuyên mở hai mắt ra, liếc mắt nhìn Cảnh Khúc Tề đang gật gà gật gù một cái, lại đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng sàn sạt cách đó không xa, từ trong cái bao nhỏ ở hông lấy ra một viên đạn pháo, kẹp ở trong tay bắn ra xa, không tiếng động bắn trúng một vật, tiếng sàn sạt cũng biến mất, cô lại đưa tay nắm lấy ngực áo của Cảnh Khúc Tề, đúng lúc hắn đang có khuynh hướng ngã ngược về sau.

“Thật là phiền phức.” Tần Khả Tuyên nói thầm một tiếng.

Ngày thứ hai, trời vừa mới tờ mờ sáng, thì Cảnh Khúc Tề đã bị một vật đập vào đầu, lập tức giật mình tỉnh lại, cả người giật giật ngã ra phía sau, chợt nhớ ra mình đang ở trên cây, tưởng rằng sẽ bị ngã xuống, ai ngờ lại phát hiện ra mình đã bị dây thừng trói trên cây, hắn kinh ngạc quay đầu tìm Tần Khả Tuyên, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tần Khả Tuyên, hắn hoảng hốt hô to: “Tần Khả Tuyên! Cô ở đâu?!”

“Trên đỉnh đầu.”

Theo giọng nói bình tĩnh của Tần Khả Tuyên, Cảnh Khúc Tề ngẩng đầu lên thì thấy Tần Khả Tuyên đang ôm đầu gối ngồi ở trên chạc cây trước mặt, rất muốn từ vết vẽ lung tung trên mặt nhìn ra vẻ mặt của cô ta nhưng căn bản là không có khả năng, nhưng mà hắn có thể khẳng định cô ta trước sau như một đều là mặt than.

“Này, mau cởi trói cho tôi coi, sao cô lại trói tôi thế hả?!”

“Tự mình cởi.” Tần Khả Tuyên khó có khi được lười nhác như thế, đang yên đang lành lại bị hắn cắt đứt.

“Này! Tôi bị cô trói như thế làm sao cởi được! Mau lên coi! Đừng giỡn nữa!” Cảnh Khúc Tề nôn nóng gào thét.

“Anh nếu như bị quân địch bắt làm tù bình cũng bảo họ giúp mình cởi trói à?” Tần Khả Tuyên từ trên chạc cây đứng lên, vịn vào cành cây nhẹ nhàng nhảy xuống cành cây tối hôm qua cô ngồi lên, “Tôi đi tìm thức ăn, nếu như tôi trở về anh còn chưa cởi được, tôi sẽ tìm người tới giúp anh cởi.” Nói xong thì nhẹ nhàng không tiếng động mà nhảy từ trên cây xuống, Cảnh Khúc Tề ở trên cây nghiến răng nghiến lợi.

Nhin Tần Khả Tuyên cứ như vậy rời đi, Cảnh Khúc Tề thật rất muốn đập đầu vào cây, nếu cô ta thật sự gọi bộ đội đặc chủng tới đây cởi trói, thì hắn sẽ bị đuổi thẳng về doanh trại mất, hắn vội vàng nghĩ biện pháp cởi trới, mụ nội nó, sao cô ta lại buộc chặt như vậy chứ?! Hắn khó khăn di chuyển tay tìm dao găm ở hông, bắt đầu cắt sợi dây buộc trên người một cách khó khăn.

“Còn chưa cởi ra?” Tần Khả Tuyên ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Khúc Tề đang cố gắng cắt dây thừng, cô đã hái được một ít trái cây đem về rồi, động tác của hắn có phần quá chậm.

“Chết tiệt! Sao cô có thể nhanh như vậy?! Còn nữa á, cô buộc chặt như vậy, sao tôi có thể cởi nhanh ra được?!” Dao găm được phát của bọn họ đều vô cùng sắc bén, trong lúc nói chuyện cũng đã cắt đứt được dây thừng, Cảnh Khúc Tề gạt sợi dây thừng trên người ra từ trên cây nhảy xuống, sau đó nhe răng trợn mắt mà hướng Tần Khả Tuyên nhào tới, “Tại sao cô lại trói tôi?!”

Tần Khả Tuyên đem trái cây trên tay ném cho hắn một quả, hời hợt nói: “Không trói, anh ắt hẳn đã ở trên mặt đất rồi, chưa từng thấy qua người gác đêm nào khi không lại có thể bị thương.”

Cảnh Khúc Tề chụp lấy trái cây đưa vào trong miệng, nghe Tần Khả Tuyên nói như thế, lúng túng giật nhẹ khóe môi, cắn một miếng trái cây, “Hê hê, cô kiếm trái cây ở đâu thế? Mùi vị không tệ, không tệ…” Hắn cho rằng tối hôm qua bị rắn cắn mất quá nhiều máu, lại đi một ngày đường núi, đoán chừng là quá mệt mỏi nên mới ngủ say như vậy, nên không nhận ra việc Tần Khả Tuyên trói hắn. Mà trên thực tế lại là Tần Khả Tuyên điểm huyệt ngủ của hắn xong mới trói lại.

Tần Khả Tuyên không quan tâm mà vừa ăn trái cây vừa đi đến chỗ tối hôm qua phát ra tiếng sàn sạt, đẩy cỏ dại ra thì thấy bên trong có một con thỏ rừng bị đạn pháo của cô bắn trúng nằm đó, cô xốc con thỏ đã chết lên ném cho Cảnh Khúc Tề ở phía sau.

Cảnh Khúc Tề nhận lấy con thỏ đã chết, vui vẻ nói: “Wow! Hóa ra thật là có chuyện ôm cây đợi thỏ!  Quá tốt rồi, có thịt thỏ ăn!”

“Tối hôm qua những người đó chắc đã đuổi kịp rồi, nhất định phải tiêu diệt hết tất cả bọn họ.” Tần Khả Tuyên yên lặng nói rõ ý kiến của mình.

“Cô…cô còn chưa tỉnh ngủ đúng không? Chúng ta sao có thể tiêu diệt được bọn họ?!” Cảnh Khúc Tề nhìn Tần Khả Tuyên như nhìn người ngoài hành tinh.

“Không muốn? Cũng tốt, tôi vốn cũng không muốn chung một chỗ với anh, anh đi đi.” Rốt cuộc cũng có thể đem phiền phức này vứt bỏ rồi, cô một mình hành động dễ dàng hơn, không cần lo lắng quá nhiều.

“Cô…cô nói vậy là có ý gì?!” Cảnh Khúc Tề nổi giận, hình như cô ta không tình nguyện cùng hắn ở chung một con thuyền, hắn hít sâu một hơi để cho mình không bị nghẹn chết, lắc lắc con thỏ đã chết trong tay, “Vậy con này xử lý thế nào?”

“Tặng anh.” Dù sao thú rừng cũng chạy đầy trên núi lớn, tùy tiện cũng có thể săn được, cô cũng không muốn cùng người khác cãi nhau vì một con thỏ chết.

“Ai cần chứ! Vậy hai chúng ta đường ai nấy đi!” Cảnh Khúc Tề đem con thỏ chết vứt trên mặt đất xoay người hầm hừ đi.

Tần Khả Tuyên mặt không biểu tình mà nhìn hắn đi xa, khom lưng cầm con thỏ chết lên, nhắm ngay cái bóng dáng đang đưa lưng về phía cô mà đi.

“Oái! Cái gì đó? Thỏ? Tần Khả Tuyên!” Cảnh Khúc Tề quay đầu lại tức giận phun lửa với Tần Khả Tuyên, lại không nghĩ rằng cô đã sớm biến mất không thấy, không khỏi giật giật khóe miệng, “Cô còn có thể xuất quỷ nhập thần hơn nữa không?”