Ta là Thực Sắc

Chương 27: Hồ ly kỳ lạ




Những ngày sau đó, tôi hoàn toàn mờ mịt hỗn độn.

Mỗi lần nhớ tới Ôn Phủ Mịch, tim đều đau tới muốn nổ tung.

Cái loại đau này, dai dẳng, kịch liệt, không sao ngừng lại được, giống như có một bàn tay đang hung hăng bóp chặt lấy tim, không buông khiến cho người ta nghẹn thở.

Mà nước mắt cứ nghĩ đã cạn khô rồi, lại đột nhiên tràn ra.

Tức cảnh sinh tình.

Đoạn thời gian đó, mỗi một cảnh vật đều làm cho tôi nhớ tới Ôn Phủ Mịch.

Đi siêu thị mua đồ, lúc tính tiền, thấy kẹo cao su Doublemint Ôn Phủ Mịch thích ăn nhất, tôi bỗng nhiên rơi lệ.

Quản lý siêu thị cho rằng thần kinh tôi có vấn đề, sợ làm ảnh hưởng tới khách hàng khác nên vội nói rằng toàn bộ những thứ tôi mua hôm nay họ đều tặng cho tôi, còn tốt bụng kêu xe riêng đưa tôi về nhà.

Đi cắt tóc, khi thợ cắt tóc một kéo đi xuống, tôi nghĩ tới từ giờ mối liên hệ duy nhất giữa tôi và Ôn Phủ Mịch cũng đứt đoạn rồi, không kìm lòng được lại rơi nước mắt.

Chủ cửa tiệm luống cuống tinh thần, nghĩ là tôi chê tay nghề của hắn kém, lập tức làm cho tôi một cái thẻ bạch kim, được miễn phí 10 lần sấy gội.

Buổi tối đi dạo phố, đột nhiên gặp phải tên cướp, cầm dao đe dọa bắt tôi đưa hết tiền.

Tôi lục túi mấy lần, phát hiện chỉ có mỗi chuỗi chìa khóa.

Tên cướp chửi thề nói thật xui xẻo, gặp phải một tên không có cái gì cả.

Tôi vừa nghe, nhất thời bi thương lại tràn lên

Người ta nói không sai, tôi Hàn Thực Sắc, lớn lên cũng chẳng ra hồn, dáng người cũng chẳng ra hồn, chỉ số thông minh cũng chẳng ra hồn, thật vất vả mới tóm được 1 kẻ ra hồn như Ôn Phủ Mịch, ai ngờ hắn ta lại chạy mất.

Nhất thời, tôi mất đi dũng khí để sống tiếp, liền ôm lấy tay tên cướp, khóc rống nói, ngươi giết ta đi, giết ta đi, dù sao thì ta cũng không muốn sống nữa!

Tên cướp kia chỉ là tay mơ mới mười bảy, mười tám tuổi, thấy ta như vậy, bị dọa tới nước mắt tung hoành, nói: Tỷ tỷ, ta chỉ nghĩ cướp vài chục đồng để lên mạng chơi Truyền kỳ, không nghĩ tới giết người đâu, tỷ buông tha cho ta đi, nha, ta chỉ có di động với mấy trăm đồng lẻ, cho tỷ hết.

Nói xong, đem di động ném vào tôi rồi chạy nhanh như bay, biến mất.

Tôi nghĩ, bên ngoài không thể ở lâu rồi, nếu không sớm muộn gì cũng hỏng mất, vì thế, liền ngoan ngoãn ở nhà xem TV.

Nhưng cái này cũng không phải biện pháp tốt, tất cả các kênh truyền hình đều chiếu phim tình yêu, ngay cả kênh truyền trung ương cũng nói về tình yêu của hai đồng chí thanh niên cách mạng yêu tới yêu lui.

Ba mẹ tôi nhìn thấy tôi lại ngồi khóc, liền đoạt lấy điều khiển mở qua kênh thế giới động vật, trong lòng nghĩ kênh này chắc cũng không có vấn đề gì đi.

Ai dè, thầy giáo Triệu Trung Tường lại đang giảng về giao phối của cá sấu, hai con một đực một cái giao phối đến cuồng nhiệt hăng say.

Thế là trong phòng lại vang lên âm thanh gào khóc của tôi.

Những ngày như thế, vẫn liên tục cho tới nửa năm sau.

Tôi dần dần ngừng khóc, tâm trạng cũng dần dần lắng xuống.

Thời gian, tuy rằng không thể trị lành vết thương, nhưng ít ra nó cũng giúp ngươi khôi phục được vẻ bề ngoài.

Từ đó về sau, tôi không còn đề cập tới Ôn Phủ Mịch nữa.

Hồi ức đến đây thì dừng, tôi thu tay lại, lại kinh ngạc phát giác hai gò má lành lạnh.

Tôi khóc?

“Ngươi khóc?” bên người tôi bỗng vang lên một giọng nói.

Tôi quay mạnh đầu lại, thấy Thịnh hồ ly đang dựa vào tường, đôi mắt, sáng tối vô chừng trong ánh đèn.

“Không có, mặt trời quá chói mắt”. Tôi giải thích.

“Chỉ vì như vậy sao?” Hắn hỏi, ánh mắt đen thẫm như màn đêm, nhưng ở sâu trong đó dường như có ánh sáng như sao.

Tôi gục đầu xuống, tay không ý thức vuốt ve bàn công tác, mặt bàn, một mảng lạnh lẽo, trơn bóng, phản chiếu mơ hồ bóng dáng của tôi.

Hắn tiếp tục dựa vào tường, im lặng hỏi: “Lần trước, tại sao ngươi lại hoảng hốt lo sợ mà chạy trốn như thế… Là bởi vì ngươi nhìn thấy hình bóng của người khác trên người ta phải không?”

Lòng tôi mãnh liệt chùng xuống.

Chuyển động của ngón tay trên mặt bàn cũng dừng lại.

Tôi cúi đầu xuống, nghe thấy hắn đang bước từng bước về phía tôi.

Tới trước mặt tôi, hắn dừng lại.

Trầm mặt một lúc lâu, tôi rốt cuộc cũng mở miệng: “Tại sao, ngươi lại hỏi như vậy?”

Hắn không trả lời, chỉ là tiếp tục hỏi: “Người đó, đối với ngươi rất quan trọng sao?”

Tay của tôi đột nhiên run rẩy.

Tôi đưa tay mình lên ôm kín mặt mình.

Giọng nói của tôi mỏng manh, len ra giữa những kẽ hở của ngón tay: “Đừng hỏi nữa, cầu xin người đừng hỏi nữa.”

Một đôi tay đem tôi ôm lấy.

Tôi bị Thịnh Du Kiệt ôm vào trong ngực.

Thanh âm của hắn mềm dịu đi vài phần, vẫn tiếp tục bám riết không tha: “Nói cho ta, hắn rốt cuộc là gì của ngươi?”

Đầu của tôi chôn trong ngực hắn, cảm thụ được trên người hắn đặc biệt có mùi thuốc sát trùng tươi mát.

Đúng là mùi đồng loại.

Giọng nói của hắn mang theo mê hoặc, như là ác ma của địa ngục đang dụ dỗ: “Nói cho ta biết, người kia cùng ngươi có quan hệ gì?”

“Ta chỉ có thể nói cho ngươi” tôi ngửa đầu lên, trong mắt thoáng tia giảo hoạt: “Đừng xen vào chuyện của người khác!”.

Vừa dứt lời, ngón giữa của tay tôi liền chọc mạnh vào “cúc hoa” của hắn.

Trong nháy mắt, mặt của hắn cứng ngắc.

Tôi đem ngón tay phạm tội lau lau trên quần áo của hắn, lại tận dụng triệt để dựng đứng ngón giữa đó lên với hắn. “Nhiều chuyện sẽ phải trả giá lớn đấy.”

Lúc sau, tinh thần sảng khoái trở lại thì thu thập đồ đạc rồi tan tầm.

Nhưng chọc “cúc hoa”, cũng là chọc tới tai họa.

Ngày hôm sau, tôi đi làm sớm, ngoan ngoãn ngồi coi tạp chí.

Không bao lâu, Thịnh hồ ly đến, ngồi đối diện tôi như cũ.

Nói thật tâm, tạp chí có lực hấp dẫn hơn hắn cho nên tôi cũng không để ý tới hắn làm gì.

Cách một lúc, hắn không vội không hoảng hỏi tôi: “Tối qua ngủ ngon không?”

Tôi đáp có lệ: “Cũng không tệ lắm!”

Hắn lại hỏi: “Không có cảm nghĩ gì sao?”

“Ta cần phải có cảm nghĩ gì?” Tôi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

Thịnh hồ ly hơi híp mắt, khóe mắt mang theo một vẻ đẹp yêu nghiệt, trong lúc một nhắm một mở, phảng phất như ngàn đóa hoa đào nở rộ và héo rũ, hiện ra ánh sáng mị hoặc của yêu ma.

Hắn cười thật bình tĩnh: “Lúc ngươi cách quần áo tiến vào “hoa cúc” của ta, trong lòng ngươi không có một chút gì hồi hộp sao?”

Tôi xúc động có loại suy nghĩ muốn phun nước miếng vào mặt hắn, nhưng nghĩ lại vẫn nên tiết kiệm, liền từ bỏ, kiên nhẫn giải thích với hắn: “Thứ nhất, phạm tội chính là ngón tay giữa của ta, không phải ta. Thứ hai, bởi vì của ngươi chặt quá nên ngón giữa của ta cũng không tiến vào được. Thứ ba, phỏng chừng ngươi cũng bị đâm hơn ngàn lần rồi, thêm của ta cũng chẳng tính là gì.”

Đôi mắt hắn hiện ra tia tối tăm: “Không có, chỉ bị ngươi đâm có một lần thôi.”

Tôi lật tạp chí, thở dài: “Tiểu thụ ai cũng muốn giả làm tiểu công, cái này là đạo lý gì a?”

Hắn cười đến vô cùng sáng lạn, lời nói rõ ràng: “Ta lặp lại lần nữa, ta chỉ thích đè nữ nhân”

Tôi nói lầm bầm rồi cười một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem tạp chí.

Giọng nói của hắn lại tiếp tục truyền tới: “Không sao, chờ tới khi ta đè được ngươi rồi, chân tướng sẽ rõ ràng thôi.”

Tôi nở nụ cười thân thiện nhất, thành khẩn nói: “Ta thực hối hận, tại sao hôm qua lại không dùng ống tiêm lớn thay cho ngón tay giữa nhỉ?”

Hắn lại tiếp tục mỉm cười, ánh mắt phong lưu vô hạn.

Tôi thấp giọng rủa một tiếng, bắt đầu bỉ ổi mà làm một động tác nhỏ, duỗi chân hướng hắn đá tới.

Đương nhiên, ở sâu trong nội tâm tôi vẫn có điểm thiện lương, sợ hắn bị thương quá nặng, liền bỏ giày ra trước.

Nhưng Thịnh hồ ly được gọi là hồ ly cũng có nguyên nhân sâu xa của nó.

Tôi nói những lời này có ý tứ là, chân ngọc của tôi vừa mới đánh tới liền bị hắn dùng đầu gối kẹp lấy.

Tôi vội vàng dùng sức rút ra, nhưng Hồ ly đem chân tôi giữ thật chặt, cơ bản là không thể cứu ra.

Lông mày tôi nhíu lại, thẹn quá hóa giận, một là không làm, đã làm thì làm tới cùng, một cái chân khác hướng hắn đá tới.

Nhưng trời muốn diệt tôi, cái chân còn lại bị y chang như vậy mà rơi vào tay giặc

Nói cách khác, hai chân của tôi đều bị rơi vào sự khống chế của hắn.

Tư thế như thế này thật sự là sỉ nhục a.

Tôi âm thầm dùng lực, mặt nghẹn tới đỏ nhưng mà cũng không sao rút chân ra khỏi cái đầu gối tà ác của hắn.

Đang định chụp cái bàn để dọa hắn thì bệnh nhân đi vào.

Tôi nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh lại, tuy rằng dưới bàn đôi chân ngọc của tôi vẫn bị Hồ ly giữ, nhưng biểu hiện ở ngoài mặt, tôi vẫn giả dạng bộ dáng không có chuyện gì.

Vốn cứ nghĩ rằng, có bệnh nhân ở đây Thịnh hồ ly sẽ không làm bậy nữa.

Nhưng mà hắn vẫn không buông tha chân tôi, liền như vậy kẹp chặt.

Tôi sốt ruột tới đổ mồ hôi, nhưng Thịnh hồ ly vẫn vẻ mặt vân đạm phong khinh.

Thật sự là yêu nghiệt mà!

Ánh mắt bệnh nhân tuần tra tôi cùng Thịnh hồ ly một lúc lâu, cuối cùng không nhận ra có gì không đúng, cầm hồ sơ bệnh án, ngồi xuống ghế trước mặt tôi.

Phải biết rằng, trong tình huống lựa chọn bình thường, bệnh nhân đều sẽ hướng về phía Hồ ly.

Tôi trợn mắt há hốc mồm vô cùng kinh ngạc.

Chính là hiện tại, tôi không có tâm tình vui sướng để chúc mừng chính mình rốt cuộc có thể dùng mê lực của nhân cách để chinh phục bệnh nhân.

Trong tình huống chân ngọc của tôi bị giữ chặt, như thế nào còn tâm tình mà xem bệnh đây.

Vì thế, tôi lễ phép thỉnh bệnh nhân dời mông qua Thịnh hồ ly mà khám.

Ai ngờ, tôi quá xem thường năng lực của Thịnh hồ ly, hắn một bên tập trung tinh thần xem bệnh, một bên vẫn giữ chặt chân tôi không tha.

Tôi kéo, kéo không ra. Tôi tiến, vào không được.

Ngay lúc vẻ mặt đỏ bừng, lại có một ông chú bệnh nhân dáng vẻ đàng hoàng đi vào.

Lần này, tôi không còn khả năng cự tuyệt.

Quên đi, học tập một chút Quan Vũ, cạo xương giải độc[1], đem tinh thần tập trung ở người bệnh, sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.

Thế nhưng, đang lúc tôi cẩn thận nghe đại thúc nói về bệnh trạng của mình, một cảm giác ngứa ngứa khó nhịn bỗng nhiên từ lòng bàn chân truyền tới toàn thân, làm tôi kinh sợ đổ mồ hôi lạnh.

Ánh mắt sắc nhọn nhìn phía đối diện, phát hiện tay phải Thịnh hồ ly không đặt ở trên bàn.

Hắn đang giở trò gãi bàn chân tôi?

Con người này so với tôi còn biến thái hơn!

Hôm nay cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.

[1] Quan Vũ cạo xương giải độc: Quan Vũ đánh Phàn Thành, bị trúng tên độc của Tào Nhân. Thuốc độc ngấm vào tận xương nguy hiểm tính mạng. Danh y Hoa Đà đến chữa, đề nghị gây mê ông để khỏi nhìn cảnh Hoa Đà khoét thịt cạo độc trong xương. Nhưng Quan Vũ không đồng ý, vẫn thản nhiên ngồi đánh cờ với Mã Lương trong lúc Hoa Đà chữa tay. Chính Hoa Đà phải khâm phục dũng khí của ông.