Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 42: Hạch đào màu hổ phách rang vừng




Tiệm cơm Tây Tần sửa lại từ bên trong ra bên ngoài, Lâm Thục Ý chỉ nói đại khái suy nghĩ của cậu cho kiến trúc sư nghe, chuyện còn dư lại kiến trúc sư sẽ tìm đội thi công hoàn thành, Lâm Thục Ý chỉ cần về sau đến xác nhận lại hạng mục thi công thì sẽ không cần quan tâm nữa.

Tại tiệm cơm Tây Tần, cùng kiến trúc sư gặp mặt nói chuyện, nhưng chỉ tiết nhỏ đều được xác định xong, hai người đang chuẩn bị trở về thì nhận được điện thoại của Lão Dương Đầu.

Bên trong điện thoại âm thanh Lão Dương Đầu quét qua khói bụi, cười đặc biệt lớn tiếng.

"Tiểu Ý, chúng ta đã trở lại thành phố rồi, bà nội Tiểu Uyển nói muốn đi dạo mua đồ, ông chỉ muốn hỏi các cháu có cần mua gì không?”

Lâm Thục Ý có chút bất ngờ,

"Hiện tại đã trở về rồi ạ?"

"Ừ đã về rồi."

“Mọi người cứ chơi vui vẻ đi ạ, cháu không cần mua gì đâu.”

"Vậy được, chúng ta lần này trở về mang không ít đặc sản tươi mới, cho cháu nếm thử xem."

Lâm Thục Ý vừa nghe, cười đến híp cả mắt,

“Vâng ạ, cảm ơn ông nội.”

Sau đó hai người cùng nhau chậm rãi đi trở về.

Nghe Lão Dương Đầu nói sẽ trở về, cả người Lâm Thục Ý đều không khỏi cao hứng, Thẩm Phục cũng âm thầm buồn cười, cảm giác Lâm Thục Ý tựa hồ có chút ỷ lại Lão Dương Đầu, làm cho hắn bắt đầu cảm thấy ghen tị.

“Chờ ông nội quay lại, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Thẩm Phục đột nhiên mở miệng, nhìn Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý đang suy nghĩ Lão Dương Đầu mang về đặc sản gì, nghe Thẩm Phục nói như thế, liền quay đầu lại nhìn hắn.

“Chơi, đi chỗ nào chơi?”

Thẩm Phục suy nghĩ một chút, tuy hắn không muốn về nhà, nhưng lại muốn cùng Lâm Thục Ý đi H thị, dù sao nơi đó là chỗ của hắn, tuy rằng Lâm Thục Ý muốn ở chỗ này hắn cũng nguyện ý bồi tiếp cậu. Bất quá hắn vẫn muốn mang cậu đi xem xem, đi lâu như vậy, tất cả mọi người đều cuống lên, hắn mang theo Lâm Thục Ý trở lại cũng muốn tỏ rõ lập trường, miễn cho ông nội hắn kiếm thêm phiền toái.

“H thị? Cậu muốn đi không?

Lâm Thục Ý ngược lại cũng biết đến H thị, bởi vì Thẩm Phục nói, hắn từ nơi đó đến, bất quá cậu không rõ ràng, Thẩm Phục muốn cậu đi cùng làm gì.

“Đi chỗ đó làm gì?”

Thẩm Phục nhếch miệng.

“H thị, có rất nhiều chỗ tốt, đi nơi đó tôi mang cậu đi chơi từng nơi một “

Lâm Thục Ý có chút do dự.

“Tiệm cơm Tây Tần bây giờ còn đang trong quá trình thi công, không quản sao?”

“Chuyện còn lại để cho đội thi công, cậu cũng không quản được, ông nội cũng quay về rồi, cậu không nghĩ vào lúc này đi ra ngoài chơi một chút?”

Thẩm Phục đôi mắt đen đen, có mùi vị cố tình dụ dỗ, hắn mới không nói cho cậu biết lần này trở về sẽ trực tiếp thăng cấp gặp mặt gia đình hắn.

Lâm Thục Ý cuối cùng suy nghĩ một chút.

“Được chờ ông nội về, chúng ta nói với ông một tiếng.”

Cậu kì thực cũng muốn ngắm xem thế giới này rốt cuộc như thế nào, cậu chỉ thấy thế giới này một phần nhỏ còn là từ trên ti vi mà biết, nếu như có thể, cậu đương nhiên muốn tự mình đi nhìn.

Được Lâm Thục Ý cho phép, Thẩm Phục rốt cục cao hứng hé mắt.

Gặp mặt gia đình, không biết thời điểm đó mặt ông nội sẽ đen như thế nào, bất quá ông nhất định sẽ thích Lâm Thục Ý, dù sao thì cậu ấy có tay nghề nấu ăn rất giỏi nha.

Lão Dương Đầu nhanh sẽ quay về, Lâm Thục Ý bọn họ không về nhà mình nữa, lúc Lão Dương Đầu đi chìa khoá cũng giao cho hai người, cho nên liền dứt khoát ở trong nhà Lão Dương Đầu chờ.

Không bao lâu bên ngoài liền truyền đến động cơ xe ô tô, sau đó một đám người ông lão, bà lão, hi hi ha ha xuống xe.

“Ông nội”

Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục một bên chào hỏi một bên tiến lên hỗ trợ mang đồ, Lão Dương Đầu tựa hồ mua không ít đồ vật, cầm lên đều khá nặng.

"Lần này đi ra ngoài, đồ vật Lão Dương Đầu mua nhiều nhất là thức ăn đó.”

Một bà lão cười trêu nói.

Thẩm Phục giúp đỡ đem đồ vật của bọn họ cũng mang vào trong phòng, Lâm Thục Ý liền rót nước cho bọn h, để bọn họ ngồi xuống ghế.

Lão Dương Đầu cười híp mắt cũng không trả lời, bà nội Tiểu Uyển lại hiểu, bởi vì dọc đường đi Lão Dương Đầu mua cái gì đều nói cho bà biết cái này Lâm Thục Ý yêu thích, bây giờ Lão Dương Đầu cũng coi Tiểu Ý thành cháu ruột của ông ấy rồi, bất quá cũng tốt, có đứa bé này bồi ở bên cạnh Lão Dương Đầu từng trải qua nhiều chuyện khổ sở như vậy, sẽ không khó khăn vượt qua nữa.

Chẳng mấy chốc, người nhà ông lão bà lão khác cũng tới, mọi người liền dứt khoát ngồi chung một chỗ, nói đến dọc đường đi này hiểu biết nhất cũng chính là bà nội Tiểu Uyển, cơ mà bà cũng đã sáu mươi tuổi, tuổi tầm trung, lớn nhất trong số bọn họ cũng đã bảy mươi rồi, bây giờ nhìn lại đều vô cùng có tinh thần.

Mọi người cười cười nói nói thật to, lúc lâu mới tạm biệt trở về nhà, chỉ còn lại bà nội Tiểu Uyển, ba mẹ Tiểu Uyển đi làm, Tiểu Uyển lại đi học, trong nhà cũng không có ai, cho nên liền thẳng thắn mời bà ở lại nhà cùng ăn cơm, miễn cho một người về nhà lại phải tự mình nấu ăn.

"Tiểu Ý, cái túi màu đỏ, cháu để chỗ nào rồi?"

Lão Dương Đầu đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Cháu đặt ở trong phòng ạ."

Lão Dương Đầu đáp ứng một tiếng, đi vào đem túi lấy ra, sau đó xé đi giấy niêm phong, một bên hủy đi vừa nói.

“Ông ở nơi đó mua hạch đào màu hổ phách, hạt điều rang đường, còn có hạnh nhân muối. Nơi đó bán rất nhiều loại hạt giá lại rẻ, mọi người mua không ít đâu.”

Nói rồi đem hộp bên trong túi lấy ra, tổng cộng có năm cái hộp, ngoại trừ hạt Lão Dương Đầu nói, còn có hạt thông, cùng nho khô, hợp lại cùng nhau thoạt nhìn trông giống như một hộp quà

Lâm Thục Ý đôi mắt toả sáng đến gần, hộp không nhỏ, bên trong được lấp đầy các loại hạt có vỏ bọc sương trong sáng bóng.

Bà nội Tiểu Uyển thấy bộ dạng này của Lâm Thục Ý cũng cười, kỳ thực căn bản cũng không giống Lão Dương Đầu nói giá rẻ như vậy, ở nơi khác các loại hạt có vỏ cứng giá cả cũng không khác nhau mấy, coi như là bớt đi cũng không rẻ thêm chút nào, huống chi Lão Dương Đầu đều mua loại hạt tốt, chính ông ấy không có chút nào muốn ăn ngọt, cho nên bà nội Tiểu Uyển liền biết là mua cho ai

"Tiểu Phục cũng tới ăn đi."

Lão Dương Đầu cười híp mắt bắt chuyện Thẩm Phục, mặc dù biết Thẩm Phục căn bản cũng không phải là anh họ Lâm Thục Ý, nhưng vẫn như trước giống nhau đối với hắn, không có chút nào khác biệt.

Bất quá nếu như Thẩm Phục không phải anh họ Lâm Thục Ý, vậy ông cũng muốn hỏi Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đến cùng là quan hệ như thế nào.

Huống chi ông còn nhớ ngày đó những người kia rất cung kính đem ông trở lại, bọn họ nói những câu nói kia, trong lòng ông cũng đều rõ ràng người thân nhà mình. Trước tiên nói vì Triệu Tuyết Mai đắc tội nhiều người, cho nên cũng không còn liên lạc với họ, với lại thân thích cũng không ai có năng lực cùng bản lĩnh như vậy, lúc đầu Lão Dương Đầu còn nghi hoặc, giờ thì hoàn toàn thông suốt, lần thứ nhất ông nhìn thấy Thẩm Phục thoạt nhìn không giống con nhà bình thường, bất quá ở đây thời gian dài Thẩm Phục cũng không giống mấy vị công tử thiếu gia yếu ớt, cái gì cũng đều làm được, cũng rất ra dáng, làm cho ông quên đi vấn đề này thôi.

Bây giờ suy nghĩ một chút, có thể làm cho những người kia có phản ứng lớn như vậy tựa hồ cũng chỉ có thể là Thẩm Phục.

Thẩm Phục cũng không như Lâm Thục Ý bị đồ ăn ngọt khống chế, trên thực tế hắn đối với đồ ăn ngọt yêu thích rất có hạn, bất quá vừa nhìn Lâm Thục Ý ăn liền cảm thấy tựa hồ thật sự ăn thật ngon.

Cơm nước xong bà nội Tiểu Uyển cũng về nhà, Lâm Thục Ý giúp bà nội Tiểu Uyển đem đồ vật trở lại, Thẩm Phục thì lại cùng Lão Dương Đầu đem trong nhà dọn dẹp một chút.

"Tiểu Phục, ngày đó là cháu gọi người đem ông trả lại đúng không?"

Lão Dương Đầu đang thu thập đột nhiên mở miệng.

Thẩm Phục ngẩn người một chút, sau đó hiểu ra, Lão Dương Đầu cũng đã biết, nên không giấu giếm nữa, ngược lại hắn liền Lâm Thục Ý đều thẳng thắn, còn dư lại cũng không có gì không hảo thuyết, liền cười trả lời,

“Ông biết rồi ạ?”

“Ông già rồi trí nhớ không tốt, gặp qua cháu rồi lại quên mất.”

Thẩm Phục, khoé miệng giật một cái, bản thân làm sao lại quên điều này, hắn thế nhưng lại lừa gạt Lão Dương Đầu nói hắn là anh trai của Lâm Thục Ý, nghĩ như vậy trên mặt không khỏi có chút quý ý.

“Ông nội, ông nhớ lại rồi ạ?”

Lão Dường Đầu nở nụ cười nói.

“May là ông nhớ ra rồi, nếu không thì hai đứa còn định giấu ông đến khi nào? Bất quá không quản có chuyện gì, không cần biết cháu là người thế nào, ông biết cháu là đứa trẻ tốt… Tiểu Ý cũng là đứa trẻ tốt, cơ mà cháu có thể nói cho ông biết, cháu rốt cuộc là ai không?”

Thẩm Phục gật đầu

“Kì thực cháu không phải là anh trai của Tiểu Ý, phải nói là cậu ấy nhặt được cháu.”

Lão Dương Đầu giật mình,

"Nhặt được cháu sao?!!"

Thẩm Phục liền gật gật đầu, đem sự tình lúc đầu nói cho Lão Dương Đầu nghe.

Mới bắt đầu, hắn không nghĩ sẽ bộc lộ thân phận của chính mình, sau đó vì Lão Dương Đầu đã quên mất hắn, nghĩ giải thích có chút hơi thừa nên vẫn chưa nói, cũng không phải cố ý gạt Lão Dương Đầu không nói cho ông biết, bây giờ Lão Dương Đầu vừa hỏi liền dứt khoát nói thẳng ra, miễn cho Lão Dương Đầu cảm thấy hắn tiếp cận Lâm Thục Ý không có ý tốt, bọn họ mới bắt đầu gặp nhau cũng thật bất ngờ.

Lão Dương Đầu nghe ngược lại là cũng không thần sắc gì dư thừa, còn cười trêu chọc.

“Thì ra khi đó, hai đứa gặp mặt lần thứ hai à? Tiểu Ý cũng là đứa trẻ mềm lòng, nếu cháu là người xấu thì làm sao bây giờ?”

Thẩm Phục không lên tiếng, chỉ là nhếch lên khóe miệng, “người xấu”? Còn có thể làm gì? Ăn luôn cậu ấy vào bụng liệu có được không.

Đang lúc nói chuyện thì Lâm Thúc Ý trở lại, Thẩm Phục đang mải suy nghĩ không khỏi có chút làm càn, ánh mắt đầy tà khi dán trên lưng, thấy Lâm Thục Ý ánh mắt nhanh chóng nguội đi.

"Ông nội, cháu mang Tiểu Ý ra ngoài chơi hai ngày được không ạ?"

Nói chuyện với Lão Dương Đầu xong, Thẩm Phục càng muốn gọi ông nội quen miệng, để Lão Dương Đầu làm ông nội ruột của hắn, Thẩm lão gia mà thấy cảnh này, phỏng chừng sẽ bị tức chết.

Lão Dương Đầu nghe vậy cũng sững sờ

"Hai đứa cũng muốn đi ra ngoài?"

Thẩm Phục đem Lâm Thục Ý kéo đến bên người,

"Cậu ấy không phải chỗ nào cũng đi qua, cháu nghĩ dẫn cậu ấy đi vòng vòng xem xem."

Lão Dương Đầu nở nụ cười,

“Đi thì đi thôi, còn hỏi ông cái này làm gì, các cháu muốn đi chỗ nào cũng được.”

Tuy rằng Thẩm Phục đã nói hắn không phải anh trai Lâm Thục Ý, bất quá xem hai người bọn họ hiện tại tình cảm vẫn tốt như thế, Lão Dương Đầu cũng vui mừng.

"Đúng rồi, tiệm cơm Tây Tần hiện tại đã bắt đầu sửa lại."

Lâm Thục Ý đã nói qua.

Lão Dương Đầu trở về còn chưa tới tiệm cơm Tây Tần xem quá, ông chỉ nghe nói Lâm Thục Ý muốn biến tiệm cơm Tây Tần thành nhà hàng gia đình, lại không biết bọn họ nhanh như vậy đã động công Lão Dương Đầu sững sờ, đầu tiên nghĩ tới chính là

"Tiểu Ý, cháu lấy tiền từ đâu?"

Lâm Thục Ý nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, ánh mắt ngược lại rất bình tĩnh,

"Dùng nhà ở làm đặt cọc, mượn Thẩm Phục ạ."

Lão Dương Đầu lần thứ hai giật mình.

Thẩm Phục đành phải nói tiếp hắn mới vừa còn chưa kịp nói với Lão Dương Đầu xong liền bị Lâm Thục Ý cắt đứt sự tình.

"Kỳ thực cháu còn có cái công ty nhỏ, trong tay có chút tiền, cậu ấy nói ý nghĩ của mình với cháu, cháu nghĩ cháu hỗ trợ được, cũng cảm thấy không có gì sai ạ.”

Ngược lại là bộ dạng đứng đắn, không giống như lúc trêu đùa cùng Lâm Thục Ý nói mình là thiếu gia nhà giàu.

Chuyện còn lại Thẩm Phục không cần nhiều lời Lão Dương Đầu cũng hiểu

Thân phận của Thẩm Phục giống như ông nghĩ, không phải là con của gia đình bình thường, Thẩm Phục cũng không cần nhiều lời, ông cũng không cần phải hỏi. Bất quá tại sao Thẩm Phục lại đối tốt với Lâm Thục Ý như vậy, chuyện này không thể không làm ông suy nghĩ một hồi, tuy rằng Tiểu Ý nói, nó dùng nhà mình đặt cọc, nhưng Thẩm Phục tựa hồ lại không để ý, huống chi nói khó nghe, nhà của Lâm Thục Ý so với ngôi nhà cũ của ông, có thể đáng giá mấy đồng tiền đây?

Lâm Thục Ý giống như ông, đều là người nghèo, không có gì đáng giá để Thẩm Phục phải tính kế cả.

Tiệm cơm Tây Tần đã cho Lâm Thục Ý, Lão Dương Đầu cũng nghĩ đây đã là tài sản của cậu, Lâm Thục Ý hoàn toàn có thể tự mình làm chủ, nhưng Lâm Thục Ý mọi chuyện vẫn muốn dò hỏi ý kiến của ông, điều này làm cho tâm lý Lão Dương Đầu càng thêm ấm áp

"Tiệm cơm Tây Tần, cháu cứ yên tâm đi, ông sẽ trông coi cho, các cháu không phải nói đã sắp xếp xong xuôi rồi sao? Trông coi một chút thôi, lão già này vẫn có thể đảm nhiệm được."

Lão Dương Đầu đáp ứng liên tục, nói Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý yên tâm đi chơi, Lâm Thục Ý đứa nhỏ này lớn như vậy phỏng chừng cũng chịu khổ không ít, có thể có thời gian ra ngoài xem, cũng rất tốt.

Nói xong Lão Dương Đầu liền vào phòng, đem tấm thẻ Lâm Thục Ý cho ông lấy ra, đưa cho Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý không tiếp, cau mày

"Ông nội, ông đưa cháu cái này làm gì vậy?"

Lão Dương Đầu cười híp mắt,

"Cầm đi, cháu còn phải trang trí tiệm cơm Tây Tần, rồi còn đi ra ngoài chơi, trên người không có tiền sao được, ông nội lớn tuổi, không có gì tốt đưa cho cháu, bất quá cũng không đến nỗi cần tiền của cháu.

Lâm Thục Ý lông mày nhíu lại càng chặt.

"Ông nội, đây không phải là cháu đưa cho ông tiền, đây là tiền mua lại tiệm cơm Tây Tần, còn dư lại cháu đã để trong cái thẻ khác, nếu như ông không muốn lấy tiền, tiệm cơm Tây Tần cháu cũng không nhận nữa.”

Lâm Thục Ý cố chấp nhìn Lão Dương Đầu, rõ ràng nói đều là thật.

Lão Dương Đầu lúc mới đầu bảo Lâm Thục Ý đem quán cơm mua lại chỉ là nói chơi thôi, ai biết Lâm Thục Ý còn tưởng thật, thật sự tích góp tiền đưa cho ông, nhưng Lâm Thục Ý chính mình cũng không có tiền, tiền này Lão Dương Đầu phải làm thế nào đây.

"Cháu biết, ông nội không phải không nhận, tiền kia chờ cháu chừng nào kiếm được thì đưa cho ông cũng không muộn, bây giờ không phải là thời điểm cháu cần tiêu tiền sao?”

Cũng mặc kệ Lão Dương Đầu nói thế nào, Lâm Thục Ý hoàn toàn không có ý nhận lại.

Thẩm Phục ở bên cạnh nhìn, xoa bóp huyệt thái dương một cái, đi lên đem thẻ đẩy vào trong tay Lão Dương Đầu, an ủi nói.

"Ông nội, đây là cậu ấy đưa cho ông, ông hãy nhận đi ạ, nếu như ông không nhận, cậu ấy với cái tính khí cũng sẽ không cần, ông yên tâm, giao cậu ấy cho cháu, cháu sẽ chăm sóc tốt cậu ấy."

Thẩm Phục ôm vai Lâm Thục một phen giọng điệu con rể an ủi cha mẹ vợ giọng, nhưng đáng tiếc hai người khác ở đây đều không có nhận ra được, Lâm Thục Ý còn cảm kích nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái

"Đúng ạ, ông nội ông cầm đi, không phải còn có cháu sao?"

Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý, ánh mắt biểu thị trẻ nhỏ dễ dạy, hắn phải trở thành lão công Tiểu Ý, cậu ấy tiêu tiền của chồng mình chẳng lẽ không đúng.

Lão Dương Đầu nhìn Thẩm Phục lại nhìn Lâm Thục Ý, do dự đem tiền thu về, nhưng ông lại cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng?

Hết chương 42.