Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 14




Ba ngày sau. Lục Vũ trấn.

Lục Vũ trấn là một nơi may mắn, đến nay vẫn chưa chịu ảnh hưởng của chiến hỏa. Đi trên đường ba ngày, Nhược Nhất nhìn thấy hiện trạng của Cửu Châu mà không khỏi thở dài. Trong những thôn làng nhỏ không có một bóng người, cũng không biết là đi lánh nạn hay là đã chết trong các cuộc chiến tranh, người chết, kẻ lưu vong. Những căn nhà trống cũ kỹ phải dãi nắng dầm sương giống như những ông lão bệnh tình nguy kịch hết phương cứu chữa, tuyệt vọng và đau đớn nhìn thế giới thê lương này.

Nhược Nhất nghỉ một đêm trong khách điếm của thị trấn. Ngày hôm sau, khi cô đang ăn bánh bao trong đại sảnh thì nghe thấy thông tin: Tầm Thường cung bị yêu quái thân phận bất minh khiêu chiến. Có người nói, yêu quái đó là liên hoa tinh toàn thân đen sì, có người nói là nữ quái hắc phong yêu lực vô song, có người nói là ngưu ma nữ đầu mọc sừng. Các lời đồn nhiều vô kể, nhưng điều duy nhất có thể xác định là kẻ gây chuyện này là nữ.

Ả ta công trạng phi phàm, Tầm Thường cung có bốn tòa cung điện màu vàng kim thì bị hủy ba tòa, trong đó có một tòa nổ thành tro vàng, gió thổi qua liền bay theo đường chân trời, trông vô cùng đẹp mắt. Nghe nói cuối cùng nếu không phải Quý Tử Hiên đích thân ra tay, thì Tầm Thường cung vốn được mệnh danh là cung điện mặt trời sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.

Ban đầu Nhược Nhất tưởng là yêu tộc phái người đi gây chuyện. Nhưng nghĩ lại, nếu yêu tộc làm, vì sao chúng chỉ tàn phá cung điện mà không giết người. Rõ ràng là kẻ có dụng tâm muốn gây ra tranh chấp giữa tiên và yêu. Liệu là ai nhỉ…

Nhược Nhất đang nghĩ đến thất thần, đại sảnh khách điếm huyên náo bỗng nhiên yên lặng. Khách dùng bữa đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa. Người bước vào mặc một chiếc áo dài màu nâu hết sức bình thường, tóc dài ngang vai, búi cao trên đỉnh đầu. Hắn chậm rãi bước vào, thư thái giống như đang đi dạo trong vườn nhà. Hắn dừng lại sau lưng Nhược Nhất, cười nói: “Ta tìm Nhan cô nương mất bao lâu!”.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Nhược Nhất cảm thấy toàn thân lạnh giá, cô quay phắt lại, chỉ thấy Thái Phùng cười khì khì nhìn mình. Cô gần như tránh ra phía sau theo phản xạ, nhưng chân vấp vào chân bàn, ngã ngồi dưới đất, bộ dạng vô cùng thảm hại.

“Cô nương hà tất phải hoảng sợ như vậy, tại hạ chẳng qua là thay chủ nhân tặng món quà mà thôi”. Nói rồi, hắn lấy trong ngực ra một tờ bùa chú, Nhược Nhất thấy tình thế không ổn liền bò dậy co cẳng chạy.

Dù gì cũng đã từng rèn luyện khi ở cạnh Thương Tiêu, cô vẫn có chút bản lĩnh không nhũn chân vào lúc nguy nan.

Thái Phùng thấy Nhược Nhất bỏ chạy cũng không nôn nóng, điềm tĩnh niệm bùa chú xong liền đập bùa chú ấy lên đầu tiểu nhị đứng cạnh đang định làm người hòa giải, hô lớn: “Mã Phúc”. Lập tức, một làn khói đen bay lên, tiểu nhị ấy vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, bỗng thấy đầu đau dữ dội, không kìm được kêu gào thảm thiết. Tiếng kêu thảm thiết khiến những người có mặt rùng mình.

“Gầm!”. Một tiếng gầm rú tức giận của hổ truyền ra từ người của tiểu nhị, ngực tiểu nhị càng lúc càng phồng to, dường như có thứ gì đó đang sinh trưởng rất nhanh trong cơ thể hắn! Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, liền sợ quá hét lên kinh hãi, hoảng loạn chạy ra ngoài khách điếm. Chủ khách điếm thì trốn dưới quầy, run cầm cập.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, cơ thể của tiểu nhị nổ tung, một con yêu quái đầu người mình hổ giãy giụa đứng dậy từ trong vũng máu. Đầu của nó chính là đầu của tiểu nhị lúc nãy, lúc này đã nổi gân xanh cuồn cuộn, máu me đầm đìa, chỉ nhìn thôi đã khiến ngườia buồn nôn. Thái Phùng ném chiếc bánh bao lúc nãy Nhược Nhất chưa ăn hết xuống đất và nói: “Đi, đuổi theo ả”.

Mã Phúc ngửi mùi trên chiếc bánh bao ấy, gầm lên một tiếng, rồi lập tức đuổi theo ra ngoài. Thái Phùng phủi áo, nhìn những vệt máu vung vãi dưới đất, nói: “Đúng là đồ quái vật ghê tởm”.

Lúc Nhược Nhất chạy ra cửa đương nhiên không nhìn thấy chuyện Thái Phùng làm. Nếu nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ không chạy một cách an tâm như vậy. Nhược Nhất chạy thẳng ra ngoài trấn, cô nghĩ, ở phía ngoài trấn không biết chừng có thể gặp được một vài sơn tinh yêu quái, bây giờ mâu thuẫn giữa yêu tộc và tiên tộc lớn như vậy, dụ chúng đấu với Thái Phùng, nếu không thể thắng thì có thể kéo dài thời gian cũng tốt.

Nhược Nhất vẫn đang suy ngẫm, đột nhiên phía sau xộc lên mùi tanh nồng, trong lòng biết có chuyện chẳng lành, cô vội vàng ôm đầu lăn xuống đất. Vừa hay va vào tiệm thợ mộc bên cạnh, bị phiến đinh treo tường chọc vào người đau gần chết. Vừa ngẩng đầu, Nhược Nhất bỗng sợ hết hồn. Đó là thứ gì…

Một cái đầu người đã bị biến dạng treo lủng liểng trên cổ, rõ ràng là mặt người nhưng lại lộ vẻ dữ tợn của dã thú, trên mình hổ còn dính đầy máu nhớp nháp, một cái đuôi có gai nhọn không ngừng ve vẩy trên không. Con quái vật nhe nanh giơ vuốt, hung thần ác sát này chính là kẻ lúc nãy đã tấn công cô sao?

Nhược Nhất lại một lần nữa cảm thán, thế giới ở Cửu Châu quả nhiên không phải là thế giới mà cô có thể lý giải được! Người trên đường đã bỏ chạy tán loạn khi nhìn thấy con quái vật này. Con đường trống vắng bây giờ chỉ còn một người một yêu đang cố gắng giằng co.

Nhược Nhất nhìn nó cảnh giác. Con yêu thú ấy cũng đang dò xét cô. Nhược Nhất khẽ lùi ra sau, định cầm gậy hoặc thứ vũ khí nào đó, nhưng lại chọc vào một đống đinh… Bỗng nhiên một ý tưởng xẹt qua đầu cô, cô khẽ liếc nhìn ra sau mới phát hiện, bức tường sau lưng toàn là đinh!

Nhân lúc Nhược Nhất sao nhãng, Mã Phúc bất chợt lao về phía cô. Tốc độ của cú lao này quá nhanh, Nhược Nhất không còn tâm tư để suy nghĩ những điều khác, cô tính chuẩn thời gian, lúc tên yêu quái cách rất gần cô liền ôm đầu ngồi xuống. Mã Phúc không kịp dừng lại, cắm thẳng đầu lên bức tường đinh ấy, nó liền đau tới mức kêu “au au” không ngừng.

Nhược Nhất bò qua bụng yêu quái nhưng không vội đi, nhân lúc Mã Phúc đang ra sức rút đầu và móng vuốt của mình khỏi bức tường đinh, cô quay người đạp mạch vào bộ phận duy trì nòi giống của nó… Một đạp… Lại thêm một đạp… vào cái chỗ vô cùng yếu ớt của tất cả các sinh vật giống đực trên toàn thế giới!

Liên tiếp ba cú đạp kinh hồn bạt vía khiến Mã Phúc lập tức nằm bẹp gí, cái đuôi duy nhất có thể động đậy cũng rủ xuống mềm oặt, ngay cả tiếng rên cũng không còn. Sau đó Nhược Nhất lại tìm một cái chùy sắt trong xưởng thợ mộc, gõ mạnh vào mông của Mã Phúc, đến tận khi cố định nó trên phiến tường đinh, cô mới hài lòng phủi tay. Thắng lợi ngắn ngủi không hề khiến Nhược Nhất quên đi nguy hiểm, nghĩ tới Thái Phùng, thần sắc của cô lại hoảng hốt, tiếp tục chạy ra ngoài thành.

Thái Phùng đứng trên không, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, có điều, khi nhìn thấy Nhan Nhược Nhất xử lý tên yêu thú như vậy, bụng dưới của hắn cũng không kìm được mà thắt lại. Hắn nheo mắt với thần sắc phức tạp. Hắn nên thấy may mắn, may mà lúc đầu hắn không ép Nhan Nhược Nhất tới mức này. Nhìn Nhược Nhất chạy xa, hắn không vội bám riết. Nhiệm vụ của hắn chỉ có một, chính là tặng “món quà” này tới tay Nhan Nhược Nhất. Ý đồ của Quý Tử Hiên cũng không phải muốn đẩy Nhan Nhược Nhất tới chỗ chết.

Bây giờ Thương Tiêu đã tỉnh, ma tính của hắn đã bị áp chế rất nhiều. Nếu ai ép hắn nhập ma lúc này, thì cũng có nghĩa là người đó làm hại chính mình. Những thảm cảnh của hai trăm năm trước, cho dù là Thái Phùng, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình.

Mã Phúc rất đau đớn, nhưng dù sao nó cũng là yêu thú, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị đánh chết như vậy. Nghỉ một lúc, cảm giác đau đớn trên cơ thể giảm đi rất nhiều, Mã Phúc mới từ từ vùng vẫy bò xuống khỏi phiến tường đinh. Cái đầu người vốn đã lủng liểng trên cổ bị nó ra sức kéo, chỉ còn lại một lớp da bám trên cổ. Nó cũng mặc kệ, mang theo cái đầu đáng sợ ấy, tiếp tục đuổi theo mùi của Nhược Nhất. Bây giờ Mã Phúc đã hoàn toàn nổi giận, nếu để nó gặp Nhan Nhược Nhất, sợ là sẽ không tốt đẹp gì. Thái Phùng suy nghĩ một lúc, cũng đuổi theo sau.

Lục Vũ trấn không lớn, Nhược Nhất chạy không bao lâu đã tới khu rừng ở ngoài trấn. Ngoài Lục Vũ trấn có một dòng sông nhỏ ngoằn ngoèo, nước sông trong veo, chảy chậm nhưng rất lạnh. Nhược Nhất hốt hoảng chạy tới đó, nhất thời không tìm thấy cây cầu nhỏ qua sông ở chỗ nào, đang do dự không biết có nên mạo hiểm lội qua không, cô bỗng nghe thấy một tiếng chuông lanh lảnh. Cô ngẩng đầu, bất chợt nhìn thấy bóng người ngồi ở bên kia sông.

Hắn gập một chân ngồi dưới cây hòe già bên bờ sông, mặc y phục đen, mặt nạ tím gần như che kín cả khuôn mặt, đội chiếc nón đen càng có vẻ vô cùng thần bí. Dường như nhận ra có người đang nhìn mình, hắn ấn chặt cái nón trên đỉnh đầu, từ từ đứng dậy.

Cùng với động tác của hắn, chuông bạc kêu leng keng, không chút quy luật nhưng khiến người nghe cảm thấy bình tĩnh.

Ngắm nhìn hình bóng ấy, Nhược Nhất có cảm giác như đã cách mấy đời. Bỗng nhiên cô nhớ tới cái đêm tối tĩnh lặng song nguyệt cùng tròn cách đây rất lâu, cũng ở bên cạnh một dòng sông nhỏ, Thương Tiêu bị đánh hiện nguyên hình mượn linh lực của song nguyệt, cuối cùng hóa thành hình người.

Nhược Nhất vĩnh viễn không bao giờ quên hình bóng của hắn phản chiếu trong song nguyệt khi ấy, mang theo sức mê hoặc thần bí, đi vào tận sâu thẳm trái tim cô, làm gợn lên một làn sóng. Nhược Nhất cứ ngây người nhìn như thế, ngay cả Mã Phúc gầm rú lao tới sau lưng cô cũng không chú ý.

Tới khi ngửi thấy mùi tanh nồng, cô bất chợt bừng tỉnh, lúc này muốn trốn cũng không còn kịp nữa. Nhanh như chớp, một tiếng động lướt qua tai, Nhược Nhất chỉ thấy một luồng khí tươi mới mát lạnh lướt bên mặt. Mã Phúc sau lưng lại kêu lên thảm thiết. Nhược Nhất chưa hoàn hồn lại, ngoảnh đầu nhìn, đã thấy Mã Phúc như bị sức mạnh vô hình giáng một chưởng, lao thẳng vào một gốc cây.

Làn gió mát thổi tới, trước mắt hoa lên, người lúc nãy vẫn còn ở bờ bên kia đã đứng trước mặt cô. Là chàng sao? Nhược Nhất ngắm nghía khuôn mặt của người đó rất kỹ, có điều nam tử thần bí này che mặt kín mít, Nhược Nhất không thể nhìn ra tướng mạo của hắn.

Nam tử thần bí im lặng đi về phía Mã Phúc, rất chậm rãi, từng bước đi đều vô cùng chắc chắn. Vừa không tỏ vẻ lơ đãng khinh địch, lại không lộ uy nghiêm ép bức. Mã Phúc nằm dưới đất một lúc lâu mới choáng váng đứng dậy. Lúc này cái đầu người của nó đã hoàn toàn rơi xuống, chỉ có vết sẹo to bằng miệng hũ đang không ngừng chảy dịch nhớt ra ngoài. Chân trước và trên cổ nó bị đinh đâm rất nhiều lỗ, máu chảy ra ngoài. Bỗng nhiên khoang ngực của nó bắt đầu phập phồng dữ dội, trong vết thương máu thịt bê bết cũng như có lớp màng khẽ chuyển động. Chẳng bao lâu, xung quanh cổ nó mọc ra hai hàng răng nhọn hoắt màu trắng! Một con mắt cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong vết thương!

Nhược Nhất nhìn thấy cảnh tượng ấy liền cảm thấy vô cùng buồn nôn, dạ dày trào ngược. Không cho cô thời gian nôn ọe, Mã Phúc đã biến thân ngửa mặt lên trời gầm rú, lao thẳng về phía nam tử thần bí. Động tác của nó nhanh hơn lúc nãy đến hơn ba lần!

“Cẩn thận!”. Nhược Nhất không khỏi hét lên. Nam tử thần bí không kinh sợ, vẫn trầm lặng tiến lên trước, hắn khẽ bắt quyết bằng tay phải, lòng bàn tay đưa lên trước, kết một lớp màng ánh sáng trên không. Nhược Nhất biết rằng, đó là kết giới. Kết giới đa phần là để phòng thủ, kẻ địch chạm vào phần lớn sẽ bị bật ra. Không ngờ kết giới này không giống bình thường. Mã Phúc lao tới va vào kết giới, bị dính chặt vào đó, nó giãy giụa, nhưng giống như rơi xuống đầm lầy càng giãy càng lún sâu. Bỗng nhiên, nam tử thần bí động thủ, từ từ bóp cổ Mã Phúc.

Hắn dừng bước, lòng bàn tay trái ngưng kết một chùm sáng trắng, không nhanh không chậm đập vào tim Mã Phúc. “Keng” một tiếng khe khẽ, tứ chi đang giãy giụa của Mã Phúc cứng đờ, sau đó, một ngọn lửa màu trắng bao trùm toàn thân nó, trong chốc lát, tên quái thú không đầu này liền hóa thành một làn khói xanh và hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Nhược Nhất chưa từng nhìn thấy ai có thể giết chóc một cách dịu dàng nho nhã đến thế, cho dù là Thương Tiêu, khi động sát ý cũng sẽ không tự chủ mà toát ra vẻ mạnh mẽ ác liệt. Nhưng phép thuật của nam tử bịt mặt này vô cùng trong sạch, giống như nhà Phật đang siêu độ linh hồn, không hề mang một chút sát khí.

Tay của nam tử thần bí vung trên không trung, giống như cầm thứ gì đó. Nhược Nhất chăm chú nhìn, chỉ có thể thấy một chút ánh sáng yếu ớt đang nhấp nháy. Hắn nhét thứ đó vào người, khuôn mặt được che kín khẽ quay ra sau, nhìn thấy Nhan Nhược Nhất đang thừ người ra, khóe môi hắn khẽ động, lại chậm rãi đi lên phía trước. Tiếng chuông lanh lảnh vang lên sau lưng hắn, giống như một điệu nhạc vĩnh viễn không phổ thành bài hát, “reng reng leng keng”, cùng với sự biến mất của chủ nhân, tiếng chuông cũng dần dần mất dấu.

Lúc này, Nhược Nhất ổn định lại tinh thần trong cơn kinh ngạc. Lúc nãy, trước khi nam tử ấy đi, đã cười với nàng sao? Không, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là từ khi nam tử ấy xuất hiện đến khi hắn biến mất, tri giác và phản ứng của cơ thể Nhược Nhất ít nhất là đã giảm đi ba nhịp! Ban đầu, cô không cảm nhận được, đến khi nam tử ấy đi xa, cô muốn bước đi mới nhận thấy cơ thể khác thường.

Có lẽ, lúc nãy động tác của Mã Phúc không trở nên nhanh hơn mà là cô đã trở nên chậm chạp! Nhược Nhất tuyệt đối sẽ không đờ đẫn tới mức này vì một hình bóng có chút quen thuộc, cách giải thích duy nhất là người này ngay từ đầu đã thi triển phép thuật với cô, khiến tri giác của cô trở nên chậm chạp. Nhưng vì sao chứ? Người này rốt cuộc là ai…

Tuy nhiên người cảm thấy khó hiểu không chỉ có Nhược Nhất. Thái Phùng đứng trên không suy nghĩ rất lâu, vung tay áo cưỡi mây bay đi.

Qua chuyện này, Nhược Nhất tất nhiên không thể đứng chờ tại chỗ, cô vẫn phải tiếp tục lên đường, xuất phát tới Anh Lương sơn. May mà ngân lượng của Nhược Nhất vẫn còn, cũng không có gì phải mang theo, cô bèn không quay về khách điếm nữa. Nhược Nhất đi tới dòng sông lạnh giá gần đó để rửa mặt, chỉnh sửa phục trang rồi tiếp tục lên đường. Bây giờ cho dù gặp chuyện gì Nhược Nhất cũng phải kiên cường, bởi vì không còn ai có thể làm chỗ dựa cho cô nữa.