Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 47




Hôm đó Dịch Khanh Văn hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng được đưa đến bệnh viên, chuyện còn lại tự nhiên không liên quan đến Đoạn Ngọc Giác.

Thế nhưng Đoạn Ngọc Giác cũng không biết, chuyện này được người ghi lại, từ khi bắt đầu trắc nghiệm thiên phú của Dịch Khanh Văn cũng đã được người ta ghi lại, sau đó khi hỗn loạn cũng quên mất tắt video, kết quả là vẫn luôn ghi lại. Mãi đến tận khi tình thế ổn định người kia mới bình tĩnh lại, cũng nhanh chóng đem video truyền lên diễn đàn của trường học, đồng thời đặt cho nó một cái tên vô cùng kinh diễm——# Linh Hoa nổi khùng hại người vì đâu? #

Đoạn Ngọc Giác nhanh chóng được hầu hết học sinh ở trong trường học biết đến, trong đó độ thân mật của cậu cùng Linh Hoa cùng hành động dũng cảm không chút do dự cứu người khác của cậu được mọi người kính phục, độ nổi tiếng ở trong trường cấp tốc tăng vọt. Tương tự, Dịch Khanh Văn điên cuồng cùng liều lĩnh chạy trốn càng làm cho lòng người coi thường. Các thú nhân vốn là những người tinh thần trọng nghĩa nghĩa khí mười phần, nhìn thấy Dịch Khanh Văn chạy trốn như vậy trong lòng tự nhiên là nhìn không nổi. Trên diễn đàn tự nhiên đa số là đánh giá thấp Dịch Khanh Văn, Đoạn Ngọc Giác cùng Dịch Khanh Văn tạo ra một sự chênh lệch rõ ràng. Mọi người càng thêm kính nể yêu thích Đoạn Ngọc Giác đồng thời dĩ nhiên càng chán ghét Dịch Khanh Văn hơn, cho dù hắn cuối cùng ngất đi cũng không ai đồng tình hắn, ngược lại là mấy lời chửi bới ngày đó càng được người tìm ra, khiến người ta càng thêm phản cảm hắn.

“Làm gì có bộ dáng nhu nhược bạch liên hoa một tí nào a, ta đã từng cho là Dịch Khanh Văn nhu nhược khiến người ta trìu mến, thực sự là mắt mù_(:зゝ∠)_ ”

“Các cậu xem, Đoạn Ngọc Giác thật giống như rất thương tâm, tóc bờm che mặt, có phải là đang len lén bi thương còn không muốn để cho người khác nhìn thấy a? Ta cảm thấy được trái tim của ta đều hóa!”

“Ngọa tào! Này tuyệt đối là thương tâm a! Có người nói Đoạn Ngọc Giác vẫn là rất coi trọng người bạn này, lễ đính hôn cũng mời hắn!”

“Ngọa tào! Các cậu lẽ nào quên mất vừa nãy Đoạn Ngọc Giác khuyên bảo hiệu trưởng không được để cho Dịch Khanh Văn trở lại trường học sao?!”

“Này rõ ràng là tương ái tương sát tương ái tương sát ngươi có hiểu hay không a?!”

“Không nên đem nam thần nhà ta đánh đồng với loại người kia có được hay không?! Quá thương tổn nam thần của ta rồi!”

Này không thể nghi ngờ là cho Đoạn Ngọc Giác một địa vị cực cao, đồng thời phần lớn người nhìn Đoạn Ngọc Giác cùng Linh Hoa ở chung cũng có thể nghĩ tới giống cái này có độ thân mật cùng Linh Hoa rất cao. Câu nói “Dùng một tâm hồn chân thành hoàn mỹ đối xử Linh Hoa” càng dẫn phát rất nhiều học sinh đan dược chuyên nghiệp suy nghĩ sâu sắc. Bọn họ đã quen với việc dùng thiên phú để đoán thành tựu của một đan dược sư sau này, bọn họ đều là dùng một loại tâm thái đối xử với hoa cỏ thông thường để đối xử với Linh Hoa Linh Thảo, mà quên mất Linh Hoa Linh Thảo là có tình cảm. Bọn họ lấy tư thế này đối xử với Linh Hoa, làm sao có thể mong đợi Linh Hoa thân mật họ đâu?

Mấy câu nói ngắn ngủi kia của Đoạn Ngọc Giác đưa tới một trận gió bão. Chỉ trong một thời gian ngắn, số lượt tải về của cái video này đã đạt đến một con số kinh khủng. Sau đó đoạn video này được truyền ra ngoài trường học, càng ngày càng nhiều đan dược sư thấy được đoạn video này, số người thấy Đoạn Ngọc Giác bất phàm tăng lên đến mức không thể đếm hết, phần video này thậm chí còn truyền đến tay của Công đoàn đan dược sư!

Tên của Đoạn Ngọc Giác bắt đầu từ ngày hôm đó, có sự nổi tiếng tương đối lớn.

Thế nhưng cuộc sống của Dịch Khanh Văn không trôi qua tốt như vậy, hắn tuy rằng hôn mê bất tỉnh, thế nhưng không ai đến xem hắn!Kể cả bạn lữ của hắn và Diệp Vụ Hoa.

Có người trực tiếp đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói cho Diệp Vụ Hoa, cho Diệp Vụ Hoa nhìn cái video này, Diệp Vụ Hoa tuy nói bình thường đều là làm chút chuyện ngu xuẩn, nhưng hắn cũng là một thú nhân a, nhìn thấy mẫu phụ cùng bạn lữ của mình làm ra chuyện như vậy, hắn chỉ cảm thấy trên mặt đau rát. Nhìn thấy người ở bên cạnh khinh thường bàn luận cái gì, hắn đều cho là bọn họ là đang cười nhạo hắn! Hắn hiện tại chính là cảm thấy người của toàn thế giới đều đang cười nhạo hắn! Dưới sự bi phẫn hắn không để ý đến Dịch Khanh Văn hôn mê bất tỉnh, tức giận trở về nhà, chờ Dịch Khanh Văn, liên tiếp đợi ba tiếng, mới đợi đến Giang Ngọc Tuyền mang vẻ mặt không kiên nhẫn, Dịch Khanh Văn càng không thấy bóng dáng đâu. Diệp Vụ Hoa tại chỗ liền cùng Giang Ngọc Tuyền tranh cãi rùm beng, Giang Ngọc Tuyền bị nhi tử mình yêu thương mắng một trận, trong lòng càng thêm thống hận Dịch Khanh Văn, ba người đủ để đem Diệp gia làm cái gà chó không yên.

Thế nhưng ngày đó Đoạn Ngọc Giác bản thân cũng không biết, bởi vì cậu vừa ra khỏi cửa lớn của hội trường, trên đường trở về phòng học đi qua cửa lớn của học viện liền thấy Mông Kình Nhận đang ở nơi đó bảo vệ, còn phất phất tay với cậu, thật giống đang gọi cậu lại đây. Đoạn Ngọc Giác dĩ nhiên là đi về hướng Mông Kình Nhận, mới vừa đi ra khỏi cửa lớn học viện đã bị Mông Kình Nhận ôm vào trong lồng ngực!

Đoạn Ngọc Giác mặt than: “… Làm sao vậy?”

Mông Kình Nhận bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, ”

Đoạn Ngọc Giác đang muốn đẩy ra Mông Kình Nhận, lại phát hiện hai tay của Mông Kình Nhận giống như là tường sắt bao vây lấy cậu, Đoạn Ngọc Giác nghi hoặc mà nhìn hắn. Con mắt sâu thẳm nhìn thẳng, con ngươi màu ngân bạc của Mông Kình Nhận chìm xuống, trực tiếp lôi kéo Đoạn Ngọc Giác lên phi hành khí. Đoạn Ngọc Giác bị Mông Kình Nhận bao lấy tiến vào phi hành khí mới phát hiện, phi hành khí của Mông Kình Nhận dĩ nhiên dừng ở trong trường học chứ không phải là ở trong bãi đỗ!

… Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đoạn Ngọc Giác đầy dấu chẩm hỏi, Mông Kình Nhận thế nhưng không để ý đến cậu, tự nhiên đem Đoạn Ngọc Giác nhấn ở trên ghế. Đoạn Ngọc Giác theo bản năng muốn đứng lên, khí tức ấm áp của Mông Kình Nhận lại phun ở trên cổ cậu, “Đừng nhúc nhích.” Vừa nói, vừa đem Đoạn Ngọc Giác đè ép trở lại.

Đoạn Ngọc Giác ngược lại là sửng sốt một chút, cậu từ trước đến giờ chưa gặp bộ dáng cứng rắn như vậy của Mông Kình Nhận bao giờ, ngoại trừ cái hôm đi cùng Liên Phương kia. Bình thường Mông Kình Nhận đều rất dễ thân cận, Đoạn Ngọc Giác nhíu nhíu mày, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Đoạn Ngọc Giác lại muốn đứng lên, Mông Kình Nhận bị tỉnh hồn lại lại ấn cậu trở lại, nửa nheo mắt nói: “Không phải nói với em là đừng nhúc nhích sao? Không thể ngoan ngoãn nghe một lần sao, hả?” Mông Kình Nhận có chút bất đắc dĩ thở dài nói, nhìn Đoạn Ngọc Giác ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, sợi tóc khá dài che ở trước mắt cậu, trong lòng tự dưng có chút đau lòng.

Mông Kình Nhận thở dài, rút tay phải của Đoạn Ngọc Giác ra, nói: “Em không thể chú ý một chút sao? Bị thương em biết không?”

Đoạn Ngọc Giác nghe vậy sững sờ, tâm dĩ nhiên bất tri bất giác trở nên mềm nhũn. Cậu ngơ ngác nhìn Mông Kình Nhận đang bôi thuốc cho cậu, ngón út tay phải có một vết xước nhỏ ngay cả cậu còn không chú ý tới, đoán chừng là vừa nãy khi tiếp xúc ‘Hỏa Lang Hoa’ không cẩn thận bị đâm đến đi. Không đau một chút nào khiến cho đến cả cậu cũng không để ý, cho nên bây giờ thấy Mông Kình Nhận cẩn thận bôi thuốc dán lên băng, thậm chí có một cảm giác không biết làm sao lan tràn trong lòng.

Đoạn Ngọc Giác yên tĩnh mặc cho Mông Kình Nhận bôi thuốc, Mông Kình Nhận yên tĩnh bôi thuốc cho Đoạn Ngọc Giác, bên trong phi hành khí một mảnh ấm áp.

“Được, ” Mông Kình Nhận nhìn cúi đầu không nói Đoạn Ngọc Giác, cưng chiều mà cười cười, “Lần sau cẩn trọng một chút, không nên để cho mình bị thương có được hay không?”

Đoạn Ngọc Giác vẫn không nói gì, Mông Kình Nhận liền ngồi xổm xuống hai tay nâng lên mặt Đoạn Ngọc Giác,trên mặt là biểu tình ôn nhu, mắt của hắn và Đoạn Ngọc Giác tương giao, đến cả hô hấp cũng quấn quýt lấy nhau, ngữ khí trầm thấp lưu luyến, mang theo khí tức triền miên, “Em bị thương, ta sẽ đau lòng, cho nên không được bị thương có được hay không?”

Đoạn Ngọc Giác bị khí tức của Mông Kình Nhận đầu độc, hơn nữa cảm giác trong lòng kỳ diệu. Tranh đấu giữa bộ tộc hoa yêu và thú tộc kéo dài quá lâu, hoa yêu bị thương bỏ mình không phải là số ít, mỗi người đều dị thường bận rộn, làm sao có thể quản một vết thương tí tẹo như thế trên người người khác? Trong chiến tranh, trên người không có thương tổn mới là sự kiện kỳ quái.

Trên người có thương tổn cũng đã quen rồi, có một vết thương nhỏ mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện được, mà vết thương nhỏ như vậy, dĩ nhiên có thể để cho Mông Kình Nhận phát hiện. Hơn nữa chỉ là trong khoảnh khắc rất ngắn lúc cậu đi qua cửa học viện, hắn vẫn có thể phát hiện vết thương trên người mình.

Đoạn Ngọc Giác nghiêng người nhìn Mông Kình Nhận, trong lòng dâng lên từng luồng từng luồng dòng nước ấm. Mông Kình Nhận đem thuốc còn dư cất đi, hoàn hồn liền nhìn thấy trong con ngươi của Đoạn Ngọc Giác lóe lên ánh sáng, hơi suy nghĩ, không khống chế được tình cảm phát tiết ra, làm cho hắn kìm lòng không nổi ôm Đoạn Ngọc Giác hôn môi.

“Ta chính là giúp em băng bó vết thương a?Em cảm tạ ta như thế nào?” Mông Kình Nhận cười nói.

“Cảm tạ, ” Đoạn Ngọc Giác có chút trịnh trọng nói, Mông Kình Nhận trong nháy mắt cảm thận được Đoạn Ngọc Giác nói ra không chỉ là hai chữ này, mà là ý lòng của mình.

“Chỉ hai chữ này cũng không đủ a, ” Mông Kình Nhận nở nụ cười, không giống với bình thường hoặc là sủng nịch hoặc là ôn nhu, mà là một loại nụ cười vui vẻ, nhu hóa khí chất vốn lạnh lẽo của hắn, “Lấy thân báo đáp thế nào?”

Đoạn Ngọc Giác méo xệch đầu, mê mang nói: “Không phải đã ở cùng một chỗ sao?”

Mông Kình Nhận sững sờ, lập tức cười to, “Đúng vậy, đã ở cùng một chỗ.” Hắn cười thân thủ xoa tóc của Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác cau mày muốn né tránh, Mông Kình Nhận tự nhiên không thể để cho cậu né tránh, tay ở trên đầu cậu làm loạn. Đoạn Ngọc Giác phản xạ khước từ hắn, đầu Mông Kình Nhận thấp xuống, khi mà Đoạn Ngọc Giác lại một lần nữa đẩy ra thì ôn nhu hôn lên môi của cậu.

Ôn nhu, tốt đẹp, quý trọng, phảng phất mang theo tình ý dành cho nhau, ôn nhu mà triền miên hôn.

Mông Kình Nhận cười nói: “Nếu như vậy, em cần phải ở cùng một chỗ với ta a, đến nhà ta ở thì thế nào?”

Mông Kình Nhận vốn là muốn trêu chọc, tự nhiên cũng không có thật sự để cho Đoạn Ngọc Giác dọn đến ở, nói như vậy phỏng chừng hắn liền bị Đoạn gia bóp chết. Thế nhưng Đoạn Ngọc Giác thực sự nghiêm túc nghiêng cổ suy nghĩ, cuối cùng rất nghiêm túc nói với hắn: “Ca ca sẽ tức giận, anh có thể để cho ca ca không tức giận sao?”

Mông Kình Nhận nhìn Đoạn Ngọc Giác nghiêm túc, trong lòng phảng phất bị người nhẹ nhàng một đòn. Câu nói vu vơ của hắn lại được một người để trong lòng nghiêm túc suy nghĩ, cảm giác được quý trọng này làm tâm hồn của hắn trở nên nhu hòa, “Không, ta không thể, ” Mông Kình Nhận vuốt ve sợi tóc của Đoạn Ngọc Giác, nụ cười nhu hòa, “Em nhớ nha, mãi mãi cũng không nên để cho chính mình bị thương nữa, đây chính là lời cảm tạ tốt nhất đối với ta.”

Đoạn Ngọc Giác trịnh trọng gật đầu, “Được.”

Cậu từ trước đến nay không dễ dàng hứa, nhưng một đồng ý thì sẽ tuân thủ, lời hứa này, cả một đời cậu đều sẽ tuân thủ.

Tác giả có lời muốn nói: Tình cảm cũng tới đến quỹ đạo chính (*/ω*) tung hoa!

Tiểu thiên hàng gần đây luôn cảm giác trí thông minh của mình bị người đánh cắp. Mấy bình sữa của ta quá hạn, ta liền mua mấy bình, ném mấy bình cũ đi, mà là bởi vì đều để lên bàn, ta thật giống vứt sai rồi. Buổi trưa hôm nay uống nửa bình, lên giường ngủ, buổi chiều liền cảm thấy cổ họng không thoải mái, vừa nhìn cái lọ kia, phát hiện là cái bình quá hạn( thủ động tạm biệt)

Cầu viện: Sự thông minh của ta còn có thể cứu sao?

Ngày mai mở tân văn, nhìn ra 09: 09: 09 mở tân văn, đại gia có muốn đi nhìn một cái hay không ni (*/ω*)