Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 38




Vĩnh Dương vận hắc bào đen rộng theo gió thổi tung về sau. Hắn siết chặt vòng ôm Huyết Tử như sợ bị cướp mất mặc dù đã cho nàng dùng qua loại dược hạn chế sức lực, khiến nàng không thể khinh công hay dùng kiếm, ngay cả ngồi cũng không vững.

Trước mặt hắn là tòa thành cao cùng một hàng thủ vệ dày đặc đã giương cung sẵn sàng chiến đấu.

- Vĩnh Dương, mau giao người, buông vũ khí!

Phía trên, Trịnh Phi Vũ lớn giọng hướng xuống, ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi bạch y nữ tử.

- Giao người? Hừ, hôm nay ta sống nàng sống, ta chết nàng sẽ theo! Ngươi có giỏi cứ đến cướp!

Vĩnh Dương tinh thần không hề thua kém mạnh mẽ thách thức. Cả đoàn quân phía trong thành và hơn vạn quân ngoài thành đã hừng hực khí thế, chỉ đợi chủ tướng của mình phát động một tiếng liền sẽ xông lên quyết chiến. Thế nhưng Trịnh Phi Vũ chỉ hất tay ra hiệu gì đó, hai tên thuộc hạ phía sau đã mang ngay một bao lớn đặt lên thành cao. Bao vải vừa được cởi bỏ, Vĩnh Dương lập tức cứng người. Ngồi trong lòng hắn, Huyết Tử rõ ràng cảm nhận được điều đó.

- Thập Nhất hoàng muội!

Vĩnh Dương vô thức phát thành lời.

- Tam hoàng huynh, cứu muội, cứu muội! Muội sợ lắm... Á...

Thập Nhất công chúa bị trói tay chân đứng trên thành cao run rẩy một mình, chỉ một chút sơ sẩy liền rơi xuống dập đầu mà chết.

- Thế nào? Chúng ta làm một cuộc trao đổi?

Trịnh Phi Vũ một bộ thản nhiên nhìn Vĩnh Dương hỏi nhưng trong lòng ruột gan đang rộn rạo không yên.

Vĩnh Dương và Thập Nhất là huynh muội thân ruột do Hoàng thái hậu sinh ra. Hắn tuy nham hiểm và thủ đoạn với bao nhiêu người nhưng đối với người em gái này lại rất mực yêu chiều. Thập Nhất dù có gây ra chuyện kinh thiên động địa thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ nhẹ nhàng giải quyết êm xuôi. Có lần vì giận lẫy nên vị công chúa ngang ngược kia đã ngộ sát một công tử nhà quan Thượng thư bộ Hình có tình ý với mình trong lần yến tiệc ở phủ Thượng thư.

Thượng Thư bộ Hình khác với bộ Lễ và các bộ khác, gia tộc ông ta mạnh và quyền thế hơn gấp nhiều lần. Vậy mà Vĩnh Dương trong một đêm đã ngụy tạo thành một vụ diệt môn do đạo tặc hoành hành. Một gia tộc Thương thư lớn mạnh đã bị hắn làm cho sụp đổ chỉ để che giấu tội giết người cho hoàng muội thân ruột của mình.

Nắm được điểm này nên Trịnh Phi Vũ trước đó đã lấy cớ Thập Nhất bị truyền nhiễm mà giam tại phủ, đợi đến hôm nay mới mang ra làm vật trao đổi.

Bên dưới, Vĩnh Dương thất thần nhìn lên em gái sắc mặt đã trắng bệch không chút máu khẩn thiết cầu xin hắn, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm hằn lên những đường gân.

- Ta có đáng để ngươi hi sinh em gái mình không?

Trong lòng Vĩnh Dương, Huyết Tử nhẹ lên tiếng. Những ngày qua bị giữ lại tại phủ của hắn, nàng đã biết hắn vì vị công chúa kia mà lo lắng không yên, thường cho người xem xét tình hình của nàng ta.

Vĩnh Dương im lặng, ánh mắt mơ hồ không rõ đang có dự định gì.

- Ta không có lòng kiên nhẫn chờ ngươi đâu, mau quyết định đi!

Trịnh Phi Vũ nôn nao dùng kiếm chạm nhẹ vào lưng Thập Nhất công chúa khiến nàng ta hét toáng đến khản cả giọng:

- Á, Tam hoàng huynh, muội sợ lắm! Huynh nhanh đến cứu muội đi mà, Tam hoàng huynh!

Đôi mày của Vĩnh Dương cuối cùng cũng giãn đôi chút, hắn mỉm cười ôn hòa nhìn Thập Nhất trên cao, tay trái giơ ra. Thuộc hạ hiểu ý dâng lên một bộ cung tên. Hắn nắm lấy cung rồi mỉm cười gượng gạo, không còn dùng lực để phát ra âm thanh to cho người phía trên có thể nghe thấy:

- Thập Nhất, hoàng huynh có lỗi với muội!

Nói rồi hơi ngã người kéo căng cánh cung trong tay, dứt khoát hướng lên trên.

Thấy Vĩnh Dương nhắm mũi tên về phía này, Bùi Lực và Bá Cường liền rút kiếm chuẩn bị sẵn sàng chém gãy nếu tên phản tặc kia dám bắn Trịnh Phi Vũ.

“Vút!”

Nhưng không ngờ, mũi tên vừa rời khỏi cung liền lao vút đi, mạnh mẽ, xuyên qua tim của Thập Nhất công chúa đang kinh ngạc tột độ kia.

Thời khắc mũi tên xuyên qua tim em gái, dường như vầng mắt của Vĩnh Dương có ngấn lệ, nhưng rất mơ hồ, đến cả Huyết Tử ngay sát cũng không biết rằng hắn có hay không đã đau lòng.

- Á!

Thập Nhất công chúa trúng tên, máu bắn ra nhuộm đỏ cả bộ y phục diễm lệ. Nàng ta chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hãi rồi rơi xuống như cánh diều dứt dây.

Một đạo thân ảnh từ sau bất ngờ vút qua ngựa của Huyết Tử, khinh công bay đến đón chuẩn xác thân hình Thập Nhất sắp chạm đất rồi mang đến bên ngựa của nàng. Nàng nhận ra người này, hắn chính là thuộc hạ thân tín bị câm của Vĩnh Dương.

Nhưng Vĩnh Dương một lần cũng không nhìn đến, chỉ lãnh đạm buông một câu:

- Mang về an táng cẩn thận!

Sau đó quàng tay siết chặt hông Huyết Tử, hít lấy hương thơm trên tóc nàng.

- Nàng nói xem, ta nên trút mối hận này lên ai đây? Nàng? Hay hắn?

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu chứa đầy oán hận.

- Ngươi nhẫn tâm hơn ta tưởng!

Huyết Tử không lạnh không nhạt trả lời hắn.

- Vì đại nghĩa diệt thân có gì không đúng? Ta không thể giao nàng cho hắn cũng không thể vì muội ấy mà vứt bỏ cơ đồ sắp đạt được! Tất cả mọi việc đều phải có chọn lựa và con người sẽ phải trả một cái giá tương ứng cho sự lựa chọn của mình.

Nói rồi hắn ngẩng mặt, ánh mắt thách thức nhìn lên cao dõng dạc tuyên bố:

- Người là của ta, giang sơn cũng là của ta, hôm nay ta sẽ giành lấy tất cả từ ngươi, Trịnh Phi Vũ!

Thời gian để âm thanh truyền từ nơi Vĩnh Dương đến Trịnh Phi Vũ chỉ trong nháy mắt nhưng Huyết Tử cảm thấy nó lại trôi qua thật chậm chạp, chậm chạp. Nàng chăm chú nhìn đến khuôn miêng ngạo mạn đã có ý muốn nhếch lên thành nụ cười của người trên kia.

Hắn mấp máy môi nói với nàng điều gì, nàng đọc được khẩu hình miệng đó, chỉ mỉm cười.

- Phóng tiễn!

Lời vừa dứt, một màn mưa tên liền ào ạt được phóng xuống. Đám lính của Vĩnh Dương liền xông lên dùng khiêng sắt che thành một hàng rào chắc chắn.

Cổng thành mở ra, quân triều đình ồ ạt tràn đến, tiếng “Xông lên!” không phân biệt được là của quân bên nào hòa lẫn vào nhau vang dội cả đất trời.

Vĩnh Dương cưỡi ngựa cùng Huyết Tử, hết giết bên này lại chém bên kia, máu bắn tung tóe. Tuy nhiên, trên áo của nàng không hề dính lấy một vết máu bởi hắn đã dùng chính tấm áo bào đen của mình chắn hết tất cả.

- Nếu tiếp tục giữ ta thế này, ngươi sớm muộn cũng thua!

- Nếu thả nàng đi, ta mới thật sự thảm bại!

Vĩnh Dương thản nhiên nói.

Vừa lúc đó, Trịnh Phi Vũ từ trên thành cao nhún chân khinh công nhảy xuống, tay phải rút gươm, vừa gặp phải kẻ địch liền một kiếm giết chết.

“Keng!”

Rất nhanh, Trịnh Phi Vũ đã cưỡi lên một con ngựa rồi phi như bay đến chỗ Vĩnh Dương, vận lực vung kiếm.

Nhận phải một kiếm quá mạnh này lại phải đỡ lấy Huyết Tử bên mình nên Vĩnh Dương mất thăng bằng trên lưng ngựa, bèn ôm lấy nàng nhảy xuống. Trịnh Phi Vũ cũng khinh công nhảy theo.