Tà Thiếu Dược Vương

Chương 23: Ai trừng phạt ai




Nhậm Tiền Trình lập tức bị đánh cho ngẩn người tại chỗ, cảm giác mặt nóng rực, Nhậm Kiệt cũng không đánh hắn bị thương gì, nhưng quan trọng nhất là hắn có cảm giác nhục nhã.

Hắn chính là cháu ruột của tam trưởng lão à, sau khi tam trưởng lão cầm quyền trưởng lão hội, hắn cũng trở nên uy phong ở Nhậm gia, nhất là một năm này từ chức quản sự lên chức phó tổng quản lại càng uy phong bát diện. Nhậm Kiệt mặc dù là gia chủ, nhưng bình thường hắn nhiều lần thấy tam trưởng lão răn dạy Nhậm Kiệt, cũng thường thấy Nhậm Kiệt vì chút tiền tiêu vặt mà cứ quấn lấy tam trưởng lão, thậm chí còn nịnh cả mình nữa.

Dần dần, hắn cũng không coi vị gia chủ này ra gì, hơn nữa hắn cảm giác mình cũng không làm gì mà.

Nhậm Tiền Trình ôm mặt trợn tròn mắt nhìn Nhậm Kiệt: - Gia... Gia chủ, ta đại biểu ba vị trưởng lão đến truyền lời, ngươi... ngươi đây là ý gì?

- Có ý gì? Hắc... Nhậm Kiệt bị hắn hỏi mà cười, nhìn Nhậm Tiền Trình nói: - Bổn gia chủ đánh ngươi nói rõ ngươi sai, không biết hối cải còn ở đó chất vấn bổn gia chủ có ý gì, Thiết Tháp, bắt hắn cho ta.

Nhậm Kiệt sắc mặt trầm xuống sắn tay áo, vừa rồi đánh còn chưa đã nghiền.

- Vâng! Thiết Tháp mặc dù chỉ là Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín, nhưng Nhậm Kiệt vừa ra lệnh hắn không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp tiến về phía trước, giờ khắc này cho dù phía trước là núi đao biển lửa, băng sơn tuyệt cảnh hắn cũng tuyệt không có nửa phần lưỡng lự, hai bước đã đến trước người Nhậm Tiền Trình. Giống như một con yêu thú hình người trực tiếp tóm lấy Nhậm Tiền Trình.

- Tiểu tử Luyện Thể Cảnh cũng dám động thủ với phó tổng quản, không biết tự lượng sức mình.

- Cút sang một bên. ...

Nhậm Tiền Trình tu vi Chân Khí Cảnh tầng thứ năm, tuy rằng không chiến đấu nhiều, nhưng Chân Khí Cảnh vẫn mạnh hơn Luyện Thể Cảnh nhiều lắm, bởi vì bản chất khác nhau. Nhìn thấy Thiết Tháp xông lên, trong giây lát hắn thúc dục chân khí ngưng tụ thành một lớp cương khí hộ thể mơ hồ trên người, đây là cương khí hộ thể chỉ khi đạt tới Chân Khí Cảnh tầng thứ sáu mới ngưng tụ được, Nhậm Tiền Trình vội vàng toàn lực thi triển.

Mà bốn tên thuộc hạ phía sau hắn thấy Thiết Tháp xông lên, theo bản năng cũng chuẩn bị động thủ, bốn người bọn họ đều là Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín và Luyện Thể Cảnh đại viên mãn. Đến cái tuổi bọn họ, nếu không được thưởng hậu thì rất khó bước vào Chân Khí Cảnh, tuy nhiên bình thường bọn họ đánh nhau không ít, nhất là đi theo bên cạnh kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như Nhậm Tiền Trình.

- Sất... Cả bốn người không ai yếu hơn Thiết Tháp, thậm chí còn có hai tên mạnh hơn vây quanh, Thiết Tháp vậy lai không chùn bước, ngay lúc hắn tiếp cận Nhậm Tiền Trình, bốn người này cũng tới trước người hắn rồi.

Ngực Thiết Tháp đột nhiên phồng lên, như biến thành Hàng Ma Kim Cương, trong nháy mắt rống giận một tiếng.

Bốn người bị chấn cho khí huyết sôi trào, hộc máu lui về phía sau. Ngay cả Nhậm Tiền Trình mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần ở trước mặt, nhưng lại hoàn toàn không hiểu chiến đấu, không có kinh nghiệm gì cũng mắt nổ đom đóm, vẻ mặt thay đổi.

Ngay trong nháy mắt này, bàn tay như cái quạt của Thiết Tháp đã chụp vào gáy Nhậm Tiền Trình.

- Một tên tiểu tử Luyện Thể Cảnh cũng muốn bắt bổn tổng quản, đi tìm chết... Nhậm Tiền Trình tuy rằng ngoài ý liệu bị Thiết Tháp chấn cho mắt nổ đom đóm, lui về phía sau, nhưng dù sao hắn cũng là Chân Khí Cảnh tầng thứ năm, nhanh chóng ổn định tâm thần một chỉ còn nhanh hơn Tháp Thiết trực tiếp đâm tới mắt trái hắn. Nếu bị đâm trúng, con mắt của Thiết Tháp khẳng định sẽ bị phế.

Nhưng Thiết Tháp cũng không bởi vậy mà đổi hướng, tuy rằng hắn tính tình chân chất, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại vô cùng phong phú, thậm chí lúc nhỏ đã cùng binh sĩ tiêu diệt cường đạo, địch nhân chết trong tay hắn cũng có mấy chục người. Hắn biết, dù sao kém một đại cảnh giới, đối phương còn là Chân Khí Cảnh tầng thứ năm, lại còn ngưng tụ ra cương khí hộ thể. Vừa rồi mình ngoài ý liệu khiến cho hắn không có biện pháp ngưng tụ ra cương khí, đây là cơ hội duy nhất, nếu bỏ qua cơ hội này mình sẽ không có cơ hội bắt hắn.

Thiết Tháp trợn trừng mắt, không tránh không bảo vệ mình, thế tới không đổi, vẫn muốn bắt lấy Nhậm Tiền Trình.

- Đồng Cường! Đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, Nhậm Kiệt biết tên Nhậm Tiền Trình này sẽ chống cự, dù sao hắn là Chân Khí Cảnh, hơn nữa trước đó còn kiêu ngạo càn rỡ như vậy, chẳng phân biệt chủ tớ, nhưng lại không nghĩ rằng Thiết Tháp lại chiến đấu hung mãnh như vậy.

Gần như lúc Nhậm Kiệt hô lên, Đồng Cường phát sau mà đến trước, ngón tay cách không điểm ra, một luồng sáng vàng phóng ra.

- Răng rắc... A... Một tiếng thanh thúy vang lên, Nhậm Tiền Trình hét thảm một tiếng, ngón tay hắn bị Thiết Tháp trực tiếp đánh gãy, mà cùng lúc đó bàn tay to lớn của Thiết Tháp đã chụp xuống xương sống hắn.

Mặc dù là Chân Khí Cảnh, chỉ cần còn chưa đạt tới Chân Khí Cảnh tầng thứ chín chân khí phóng ngoại, nếu như bị người khống chế chỗ yếu hại, muốn phản kích cũng rất khó, huống chi Nhậm Tiền Trình còn không có kinh nghiệm chiến đấu gì.

Thiết Tháp tuy rằng vừa rồi không sợ nguy hiểm, hung mãnh vô cùng, nhưng sau khi khống chế Nhậm Tiền Trình, vẫn cảm kích gật gật đầu với Đồng Cường, sau đó xách Nhậm Tiền Trình tới trước linh thú hộ giá.

- A... Tay của ta, Đồng Cường tên khốn kiếp ngươi, ngươi cũng dám... Dám đánh gãy tay ta, ta tuyệt đối không để yên cho ngươi, thúc thúc ta là tam trưởng lão, ta là nội môn phó tổng quản...

Nhậm Tiền Trình cao gần thước bảy, nhưng lại bị Thiết Tháp xách lên như xách gà, cộng thêm ngón tay bị đánh gãy, không ngừng rống loạn.

- Bốp... Phó tổng quản đúng không, ta đánh ngươi đấy, đánh xong bạt tai này về ngươi cũng không phải là phó tổng quản nữa. Nhậm Kiệt vung tay bạt tới.

- Bốp... Bên này đánh xong, đánh cho cái đầu Nhậm Tiền Trình uốn éo, bên kia mặt Nhậm Kiệt lại tiếp tục bị an một tát: - Huynh đệ của bốn gia chủ, ngươi cũng có thể làm nhục sao?

- Bốp... Khi nào ngay cả ngươi cũng dám quát tháo bổn gia chủ?

- Bốp... Đại ngộ cận vệ bổn gia chủ ngươi cũng có quyền quản sao, ai dám bất mãn, nói ra, bổn gia chủ quật chết hắn.

- Bốp... Thú bá cũng là người ngươi có thể quát sao?

- Bốp... Bổn gia chủ bắt ngươi, ngươi lại còn dám phản kháng, muốn tạo phản hả? ...

Tuy rằng tới nơi này đã nhiều ngày, nhưng Nhậm Kiệt vẫn rất khó chịu, vừa tỉnh đã bị một đám trưởng lão giáo huấn, người gia tộc lại làm như không thấy. Con bà nó, bây giờ ngay cả một tên phó tổng quản cũng dám lớn lối như vậy, có thể thấy trong mắt bọn họ không có vị gia chủ này.

Nhậm Kiệt nín giận trong bụng, mỗi lần tát một phát lại nói một câu.

Bọn họ còn chưa tiến vào cửa lớn Nhậm gia, xa xa có không ít người qua lại, cửa Nhậm gia giờ phút này tụ tập không ít người, từng người đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn đứa cháu của tam trưởng lão quật khởi một năm nay, nội môn phó tổng quản Nhậm Tiền Trình lại bị đánh cho méo mặt.

Rất nhanh khuôn mặt sưng húp, miệng, mũi phun máu, răng cũng bị đánh gãy mấy cái. Bị Thiết Tháp khống chế chỗ yếu hại, hắn không thể phát huy lực lượng Chân Khí Cảnh của mình, muốn bạo phát cũng không được, hắn cũng muốn bạo phát, nhưng đó chỉ khi chiến đấu sinh tử, thậm chí hắn có thể cảm giác được Đồng Cường còn đang nhìn chằm chằm mình đấy.

Đây hoàn toàn là thói quen của Nhậm Tiền Trình, cho dù tam trưởng lão bình thường nhìn thấy Nhậm Kiệt cũng phải nói vài câu, nói với Đồng Cường vài câu, còn hắn đã tạo thành thói quen. Mỗi lần nói hắn lại cảm giác trong lòng thỏa mãn, để đám thuộc hạ càng kính sợ hắn, ngay cả Đồng Cường trước kia đi theo gia chủ đời trước, còn có gia chủ trẻ tuổi này, phó tổng quản hắn cũng dám nói, phó tổng quản quả nhiên trâu bò nha.

Lại không nghĩ tới, lần này lại thảm như vậy, hắn ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có, đã bị đánh cho nói không nên lời.

- Tại sao có thể như vậy, phó tổng quản chính là cháu của tam trưởng lão a, gia chủ đây không phải đánh mặt tam trưởng lão sao?

- Quá độc ác đi, ai nói gia chủ yếu đuối, ngươi thấy hắn đánh kêu như vậy, nếu đánh tiếp có thể chết người đấy.

- Thảm thật, các ngươi thấy không, răng cũng gãy rồi kìa.

- Xứng đáng, ai bảo bình thường hắn lớn lối như vậy!

- Gia chủ quá mạnh, lại động thủ ở cửa gia tộc, tuyệt đối chấn động Ngọc Kinh Thành.

......

Bên trong Nhậm gia có một ít người đứng xa xa nhìn, không ai dám tin, đây thật là vị tân gia chủ kế vị hơn một năm, chưa từng quản bất kỳ chuyện gì của gia tộc đây sao?

Mà giờ khắc này, rất nhiều người qua lại xúm lại, không ai dám tin vào mắt mình.

- Không thể nào! Cho tới bây giờ ta còn chưa từng thấy qua gia chủ nào mạnh như vậy.

- Gia chủ động thủ đánh người, đây là chấp hành gia pháp sao?

- Thật mẹ nó lợi hại, một tên tiểu tử Luyện Thể Cảnh đánh một Chân Khí Cảnh, có quyền thế đúng là lợi hại.

- Đó là gia chủ à, chẳng khác nào vua của một gia tộc đấy, đừng nói đánh vài tên, gia chủ có quyền thế chân chính một câu cũng có thể khiến rất nhiều kẻ mạnh hơn hắn nhiều đầu rơi xuống đất đấy.

- Ngươi nói đó là Nhậm Thiên Hành sao, tiểu tử này cũng không lợi hại như vậy à, hắn chỉ là nhất thời thôi, chờ xem náo nhiệt đi.

- Đó là tọa giá của gia chủ Nhậm gia, gia chủ Nhậm gia muốn làm gì vậy?

- Giết gà dọa khỉ đâu sao, nói không chừng kế tiếp Nhậm gia sẽ có nội đấu, cứ chờ xem đi. ...

Những người khác xem náo nhiệt, nhưng vừa rồi Cao Nhân, Đồng Cường còn có đội cận vệ luôn bên cạnh Nhậm Kiệt cho nên bọn họ không dám ra. Lúc đầu Nhậm Kiệt đánh Nhậm Tiền Trình mỗi một bạt tai nói một câu, đánh đập rất hung, nhưng trái tim bọn họ lại nhảy loạn. Bởi vì Nhậm Kiệt tuyệt đối không phải kiếm cớ, bọn họ có thể cảm nhận được Nhậm Kiệt đang phẫn nộ, phẫn nộ giống như những lời hắn nói vậy.

Đội cận vệ của hắn mà người khác cũng dám chỉ huy, bằng hữu của hắn cũng dám làm nhục, Thú bá cũng dám quát tháo, thị vệ của hắn cũng dám đả thương...

- Dừng tay... Ngay lúc Nhậm Kiệt đánh cũng có chút mệt mỏi, xa xa truyền tới một tiếng gầm lớn, một đạo nhân ảnh như cưỡi gió vọt đến, người tới đúng là tam trưởng lão Nhậm Hàn Lâm. Mà theo sau hắn là nhị trưởng lão Nhậm Quân Dương, tứ trưởng lão Nhậm Văn Húc.

Chuyện lớn như vậy, bọn họ tự nhiên được người thông báo, bọn họ đang chờ ở Nghị Sự Đại Điện để dạy dỗ Nhậm Kiệt một trận, nghe vậy đều vội chạy tới đây.

- Được... Được... Nhìn Nhậm Tiền Trình bị đánh sưng như đầu heo, hắn suýt chút nữa không nhận ra, Nhậm Hàn Lâm không áp chế được lửa giận nói: - Gia chủ càng ngày càng có năng lực a, ở trước hoàng cung đánh người xong, hiện tại lại đánh người ở cửa gia tộc.

- Thật không thể tưởng tượng nổi, ngươi tưởng rằng ngươi là gia chủ là có thể làm bậy được sao?

Nhậm Văn Húc cũng tức giận nói, từ hoàng cung trở về, bọn họ đã mất hết mặt mũi, không giận không được. Bảo Nhậm Tiền Trình ở cửa chờ Nhậm Kiệt, bảo hắn tới Nghị Sự Đại Điện dạy dỗ một trận, lại không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này.

- Gia chủ trẻ tuổi không hiểu chuyện, chẳng lẽ các ngươi còn trẻ sao?

Trong mắt Nhậm Quân Dương chớp động lửa giận, âm trầm nhìn về phía Đồng Cường: - Các ngươi đều là người đi theo lão gia chủ mấy chục năm rồi, chẳng lẽ cứ để gia chủ làm bậy như vậy sao, các ngươi tưởng như vậy là tốt sao. Lão gia chủ thành lập trưởng lão hội, chính là muốn ước thúc tân gia chủ trẻ tuổi không hiểu chuyện, sợ hắn làm xằng. Đồng Cường, các ngươi lập tức trở về chuẩn bị chịu phạt, những người khác đều tản đi cho ta, đây là cửa chính Nhậm gia gia tộc, không phải rạp xiếc, lập tức mang gia chủ vào tổ từ.

- Oanh... Vừa nghe hai từ tổ từ, mọi người biết xảy ra chuyện lớn rồi, xem ra các trưởng lão rốt rất tức giận, đến tổ từ rồi, cho dù gia tộc phạm sai lầm cũng bị trừng phạt, đây là trừng phạt gia chủ sao?

Đồng Cường sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì, cắn răng phất tay chuẩn bị để đội cận vệ trở về.

- Đứng lại. Đột nhiên, Nhậm Kiệt quát đứng lại: - Các ngươi là cận vệ của bổn gia chủ hay là cận vệ của các trưởng lão, không có mệnh lệnh của bổn gia chủ, không ai trong các ngươi được đi. Từ nay về sau các ngươi nhớ kỹ cho bổn gia chủ, đội cận vệ của gia chủ phụ trách bảo hộ an toàn của bổn gia chủ, bổn gia chủ hiện tại cảm thấy rất không an toàn. Con bà nó, bên ngoài một đám hỗn đản gây phiền toái, về nhà cũng không hết lo, Đồng Cường, ngươi có nghe bổn gia chủ hay không, bổn gia chủ hỏi ngươi, con mẹ nó ngươi nghe ai?