Tà Thiếu Dược Vương

Chương 33: Làm sao ngươi không cứu sống nàng?




Nhậm Kiệt đi dạo xung quanh rừng rậm nguyên thủy trong Nhậm gia một chút, chung quanh trồng toàn bộ đều là một chút hoa cỏ, cũng không phải là dược liệu trân quý gì. Cho nên cũng không có gì để nhìn, dạo qua một vòng Nhậm Kiệt bất tri bất giác chạy tới trước nhà gỗ.

Cửa sổ mở, bởi vì bản thân nhà gỗ không lớn, cho nên liếc mắt một cái là có thể thấy bài trí bên trong.

Chỉ thấy Lục gia Nhậm Thiên Túng đang ngồi ở bên giường, cả người giống như là hoàn toàn thoát khỏi cái thế giới này, ở trên giường có một cô gái xinh đẹp, làm cho người ta nhìn cũng rất muốn thân cận, nằm ở nơi đó giống như đang ngủ say.

Tay Nhậm Thiên Túng đang nắm tay của cô gái xinh đẹp, Nhậm Kiệt mặc dù không có biện pháp muốn nhìn dược tề Cao Nhân phối trí, chim nhỏ, Địa Thử công pháp của bọn họ tu luyện, liếc mắt một cái đã thấy rõ, hoàn toàn nhìn thấu hết thảy, nhưng cũng mơ hồ thấy được Lục gia Nhậm Thiên Túng đang lấy lực lượng bản thân không ngừng trợ giúp cô gái trên giường áp chế vấn đề trong cơ thể nàng.

Chân chính để cho Nhậm Kiệt giật mình là, khi hắn nhìn kỹ cô gái xinh đẹp nằm ở trên giường gỗ, khiếp sợ phát hiện, lúc Nhậm Thiên Túng không đưa lực lượng vào thân thể cô gái xinh đẹp này, trên thân thể nàng hiện ra rất nhiều ký hiệu, cấm chế, dấu hiệu trúng độc.

- Làm cái gì vậy, làm sao không cứu tỉnh nàng?

Nhậm Kiệt cơ hồ là bật thốt lên theo bản năng, mặc dù hắn không biết người trên giường là ai, nhưng đoán cũng có thể đoán được nam tử ngồi ở bên giường chính là Lục gia Nhậm Thiên Túng, mà nữ tử này tuyệt đối có quan hệ không phải là ít cùng hắn. Trong trí nhớ cũng không có nhớ ra người kết hôn với Nhậm Thiên Túng, nếu không cũng biết đây không phải là lục thẩm. Nhưng có một điều Nhậm Kiệt rất rõ ràng, hiện tại cảnh giới của chính mình xác thực rất cao, nhưng chẳng qua là cực hạn dưới Thần Thông Cảnh.

Muốn nói phối trí dược tề cùng Cao Nhân, giúp cận vệ đội sửa đổi công pháp hoặc là nhanh chóng lĩnh ngộ được võ kỹ thượng phẩm Bát Phương Tuyệt Sát của lão nhân mặt cười, những thứ này cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu liên quan đến quá cao sâu hắn cũng không có biện pháp.

Chính mình có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu, nói rõ vấn đề không quá nghiêm trọng, nhưng hiển nhiên khí sắc cùng dấu hiệu sinh mệnh của nữ tử này thoạt nhìn cũng không phải là rất tốt, chỉ là bằng vào lực lượng của Lục gia Nhậm Thiên Túng cùng lực lượng khác nào đó cũng có thể mạnh mẽ chống đở, cho nên Nhậm Kiệt mới vô cùng kỳ quái.

- A . . . Ngươi . . .

Lúc này, Mặc Hồng mới vừa đi vào pha trà cho Nhậm Kiệt đang từ một phòng khác đi ra ngoài, giương mắt không thấy được Nhậm Kiệt, vừa lúc nghe được thanh âm của Nhậm Kiệt. Đợi tới khi phát hiện Nhậm Kiệt đang nói chuyện trước cửa sổ một nhà gỗ khác, tâm hắn thiếu chút nữa cũng nhảy ra khỏi lồng ngực.

Muốn nói chuyện cũng không dám nói, đầu óc cũng mơ hồ.

Chính mình chẳng qua là đi vào thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn làm sao lại chạy đến nơi này, xong, xong, thời điểm này Lục gia kiêng kỵ nhất là bị người khác quấy rầy, hơn nữa . . .

Oanh!

Lúc Nhậm Kiệt nói ra lời nói này, Lục gia Nhậm Thiên Túng đã chậm rãi buông tay cô gái ra mạnh mẽ quay đầu, trong hai mắt nổ bắn ra ánh sáng tức giận, một cổ kình khí vô hình trong nháy mắt đánh văng Nhậm Kiệt ra chừng hơn mười thước.

Lục gia Nhậm Thiên Túng chậm rãi đặt tay của cô gái cho tốt, từ từ đứng dậy rời khỏi nhà gỗ.

- Lục gia, là ta . . .

Mặc Hồng vừa định tiến lên nhận sai, Lục gia Nhậm Thiên Túng cũng là tay giơ lên, ngăn cản hắn nói tiếp.

Nhậm Thiên Túng nhìn Nhậm Kiệt bị bắn ra, không có một chút ý sợ hãi, hối hận, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Phượng Nhi là đả thương vĩnh viễn trong lòng hắn, cũng là người hắn tuyệt đối không cho phép người khác nhắc tới, thương tổn, đây cũng chính là Nhậm Kiệt, đổi thành một người khác nếu như đột nhiên nói chuyện như lúc nãy, còn nói lời nói để cho hắn đau lòng, chỉ sợ hắn đã hạ sát thủ.

- Ngươi ở bên ngoài hồ nháo như thế nào ta mặc kệ, nhưng là sau này không cho hồ ngôn loạn ngữ đối với lục thẩm ngươi nữa, cũng không cho tới gần phòng . . .

- Thật sự là lục thẩm, vậy ta đây càng muốn nói, nếu như Lục thúc ngươi không phải là có huyết hải thâm cừu cùng lục thẩm, muốn cho nàng luôn luôn không tỉnh lại, ta đây thật nghĩ mãi mà không rõ tại sao ngươi không cứu nàng tỉnh lại.

Mặc dù giờ phút này Nhậm Thiên Túng tạo cho người ta áp lực cực lớn, nhưng Nhậm Kiệt ngay cả Thánh nhân luận đạo cũng đã cảm thụ qua, ở dưới áp lực uy áp của Hoàng đế, lão nhân mặt cười cũng không có chuyện, đối với cái này tự nhiên cũng không có cảm giác quá lớn, không đợi Lục gia Nhậm Thiên Túng nói xong đã giành nói trước.

- Huyết hải thâm cừu, không để cho nàng tỉnh lại . . .

Lục gia Nhậm Thiên Túng lần này là nổi giận thật, hoàn toàn nổi giận. Hắn nguyện ý dùng hết thảy của mình để làm nàng thức tỉnh, nếu như có thể làm cho nàng tỉnh lại, chỉ sợ bảo hắn hiện tại lập tức đi tìm chết cũng không có vấn đề gì.

Nhậm Thiên Túng giơ tay lên lăng không đánh ra một trảo, trong nháy mắt bàn tay khổng lồ vô hình nắm Nhậm Kiệt lên, dưới sự phẫn nộ Nhậm Thiên Túng mặc dù không có ý định đánh chết Nhậm Kiệt, nhưng cũng là có áp lực cường đại.

- Lục gia bớt giận!

Thấy thân thể Nhậm Kiệt bị bàn tay khổng lồ vô hình của Lục gia bắt lên giữa không trung, thân thể co rút lại, xương cũng phát ra âm thanh, Mặc Hồng ở một bên vội vàng quỳ xuống.

- Cũng là thuộc hạ sai, xin Lục gia trách phạt.

- Ta nguyện ý dùng hết thảy của ta để làm nàng tỉnh lại, nếu như ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, ta liền thật sự không khách khí đối với ngươi, cho dù phụ thân ngươi sống ta muốn giáo huấn ngươi hắn cũng sẽ không quản, hiện tại lập tức đi ra ngoài cho ta, sau này không bao giờ cho phép vào nữa.

Nhậm Thiên Túng đè ép lửa giận, liền chuẩn bị để cho Mặc Hồng mang Nhậm Kiệt đi.

Qua nhiều năm như vậy, biện pháp gì hắn chưa thử qua, năm đó lúc Nhậm Thiên Hành còn sống, cũng nghĩ hết biện pháp, kết quả cũng không được.

Cho nên lời nói này của Nhậm Kiệt khi hắn nghe tới, căn bản là hồ ngôn loạn ngữ.

- Chỉ sợ ý nguyện của ngươi là, nhưng đường đi sai lầm rồi, bằng vào cách lấy lực lượng áp chế như ngươi, ngươi cho là có thể áp chế được bao lâu.

Mặc dù giờ phút này bị bàn tay khổng lồ vô hình kia của Nhậm Thiên Hành trói buộc, ép tới xương cả người phát ra tiếng vang, nhưng sau Nhậm Kiệt khi tu luyện Luyện Thể Thiên của Ngọc Hoàng Quyết, sau Nhậm Kiệt đã coi nhẹ chút đau này, nhìn Nhậm Thiên Hành nói thẳng.

- Muốn cứu người, thả ta xuống trước.

Cứu . . . Người, hắn có thể cứu người?

Nhậm Thiên Hành đã sớm tuyệt vọng, nguyên bổn định phụng bồi Phượng Nhi cứ như vậy từ từ rời đi, nếu như không phải là đại ca dặn dò; hắn thậm chí sẽ không quan tâm một chút chuyện nào của ngoại giới..

- Ta nói rồi, ngươi hồ nháo ở bên ngoài như thế nào ta mặc kệ, nhưng nếu là ngươi lấy chuyện này để nói giỡn nữa . . .

- Đéo đỡ được!!

Nhậm Kiệt đã nhìn ra Nhậm Thiên Túng hoàn toàn không tín nhiệm hắn, vẫn coi hắn là là tiểu hài tử hồ nháo, Nhậm Kiệt nói thẳng.

- Lục thẩm hẳn là sẽ phát bệnh vào thời điểm này, trước đây ngươi hẳn là đã tìm người giải độc cho lục thẩm, cả ở phương diện phù văn, cấm chế cũng tìm khắp, nhưng kết quả mỗi lần cũng sẽ để cho lục thẩm nhận được một chút thương tổn. Từ ban đầu thoạt nhìn là trúng độc rất đơn giản, kết quả càng chậm vấn đề càng nhiều, cũng sẽ lục thẩm hoàn toàn ngủ say, thành người thực vật. Cũng chính là hoạt tử nhân . . .

Thấy Nhậm Thiên Hành nghe được người sống đời sống thực vật không hiểu, Nhậm Kiệt nghĩ đến một cách nói khác, sau đó lại nói.

- Cho nên hiện tại ngươi thuần túy chỉ là dùng lực lượng kéo dài, nhưng đó căn bản không phải kế hoạch lâu dài, bởi vì hiện giờ trên người lục thẩm có ít nhất 17 bệnh trạng.

- Ngươi nói cái gì . . .

Lục gia Nhậm Thiên Túng tay run một cái, kích động khoát tay, trong nháy mắt Nhậm Kiệt đã bay đến trước người hắn, hai người cơ hồ sắp áp sát vào nhau, khoảng cách gần Lục gia Nhậm Thiên Túng giống như là muốn nhìn thấu Nhậm Kiệt.

Bởi vì hắn không thể tin được, Nhậm Kiệt làm sao có thể biết tình huống của lão bà Vân Phượng Nhi của mình, 17 bệnh trạng có rất nhiều bệnh là về sau mới xuất hiện, cũng chỉ có một mình hắn rõ ràng là chuyện gì xảy ra.

Tiểu tử này làm sao biết, hơn nữa nói xong giống như hắn cũng thấy bình thường.

Nhậm Kiệt nói chi tiết:

- Mới vừa rồi nhìn qua.

Nhìn . . . Nhìn qua? Lừa gạt quỷ sao, chính mình mời nhiều người, có thể liếc mắt một cái phân biệt ra được một phần bệnh trạng cũng có nhiều, ban đầu bọn họ đều cho rằng không có gì đáng lo, nhưng chỉ cần trị liệu sẽ xuất hiện những vấn đề mới, sau đó cả đám đều trở nên thúc thủ vô sách.

Về sau, căn bản cũng không có người có thể thấy rõ ràng rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, đây cũng là nguyên nhân Nhậm Thiên Túng đã có chút ít tuyệt vọng, hôm nay Nhậm Kiệt lại nói hắn mới vừa rồi liếc mắt liền thấy, hắn cho rằng đây là cái gì?

Liếc mắt nhìn cũng biết, nói đùa gì vậy. Nhưng nơi này chỉ có chính mình, người khác cho dù có tâm điều tra, cũng không thể biết?

Thấy Nhậm Thiên Túng giống như gặp phải quỷ, không dám, bộ dáng khiếp sợ, trong đầu Nhậm Kiệt sau khi không ngừng nghiên cứu về những bệnh trạng kia mới vừa rồi thấy trên thân thể lục thẩm, giống như hắn diễn biến Bát Phương Tuyệt Sát trước lão nhân mặt cười bày ra 108 Thiên Tầng Thụ tối ngày hôm qua. Giờ phút này hắn bằng vào cảnh giới của toàn bộ phương diện của chính mình, không ngừng tổ hợp diễn biến 17 bệnh trạng trong cơ thể Vân Phượng Nhi.

- Không đúng, không phải là 17 loại, hẳn là còn có hai loại, tổng cộng hẳn là 19 loại. Mặc dù mỗi một chủng loại cũng không phải thứ gì . . . đặc biệt, nhưng là 19 loại này hợp lại bên trong thân thể lục thẩm hợp thành một cái bẫy rập đặc biệt siêu cấp. Bây giờ còn rất khó coi ra cái bẫy này là cái gì, nhưng theo tình huống trước mắt, hẳn là ban đầu lúc bộc phát, mỗi khi dẫn động những bệnh trạng khác, thân thể lục thẩm sẽ chịu một lần thương tổn, phải cần dược vật, lực lượng để gắng sức trấn áp. 

- Ừm!

Trong đầu Nhậm Kiệt từ từ phân tích xong, vẫn là vô cùng bội phục nhìn về phía Lục gia Nhậm Thiên Túng.

- Nói thật, Lục thúc, ta còn thật bội phục ngươi, ngươi không ngừng nghĩ hết biện pháp trị liệu bệnh của lục thẩm, kết quả càng trị tình huống càng hỏng bét. Đến hiện tại ngươi hẳn là cũng không dám thử, bởi vì theo tình huống thân thể của lục thẩm, nếu như hai loại bệnh trạng cuối cùng bộc phát, 19 bệnh trạng tạo thành một cái hệ thống lớn vô cùng phức tạp, cho dù là tiên nhân đến cũng không có biện pháp, cho nên cuối cùng ngươi chỉ có thể lựa chọn dùng lực lượng áp chế. Mỗi ngày đều phải áp chế, khó có thể tưởng tượng, công sức khổng lồ qua nhiều năm như vậy . . .

- Đó không trọng yếu, tuyệt không trọng yếu, chỉ cần Phượng Nhi có thể tốt thì không đáng kể chút nào. Ngươi . . . Ngươi thật sự có biện pháp?

Hy vọng, cho dù chỉ là một tia ánh rạng đông, nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên thấy, Lục gia Nhậm Thiên Túng kích động bắt được hai vai Nhậm Kiệt, có thể cảm nhận được lực lượng trên tay hắn truyền tới, cũng có thể cảm nhận được kích động cùng run rẩy của hắn.

- Cái này liên quan đến phương pháp phong cấm, cái này ta còn phải điều tra thêm mới có thể trị liệu, 8 loại độc khác cũng cần giải, còn có phù văn, áp chế tâm mạch, cổ độc . . .

Nhậm Kiệt nói xong, suy nghĩ một chút nói.

- Có biện pháp, nhưng là có một chút mạo hiểm, nói thực người hạ độc lục thẩm vô cùng vô cùng thông minh, âm hiểm, hắn cơ hồ đoán được cục diện hôm nay, hắn là muốn Lục thúc cùng lục thẩm chết cùng nhau, cái này so sánh với trực tiếp giết chết thì độc ác hơn gấp trăm lần.

Giờ phút này Nhậm Kiệt đã hoàn toàn hiểu được, tại sao trước kia không ai có thể trị hết, thoạt nhìn cũng là một chút độc dược rất đơn giản, phù văn, phương pháp phong cấm, còn có một chút cấm chế, cổ độc, nhưng lại đan xen. Trị liệu một loại sẽ kích thích một loại bệnh trạng khác, mà rất nhiều lĩnh vực liên quan đến, lại không thể trị liệu tách ra, cho nên mới biến thành cục diện hôm nay

Hiện tại, mặc dù Nhậm Kiệt còn không phải là quá mạnh mẻ, nhưng hắn bởi vì nghe Thánh nhân luận đạo, đại cảnh giới vô cùng cao, cảnh giới này của hắn là ở bất kỳ lĩnh vực nào, cho nên mới có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu, thấy rõ ràng.

Trong mắt Lục gia Nhậm Thiên Túng lóe lên một tia sát khí sắc bén, nhiều năm như vậy hắn làm sao không biết, nhưng hắn vẫn không có biện pháp.

- Hai loại độc còn dư lại ta cũng suy tính ra, cũng may hắn vì để cho lục thẩm duy trì loại cục diện không chết không sống này, cũng không áp dụng thứ đặc biệt cao cấp, cường đại, chẳng qua là đan xen tạo thành một loại bẫy rập không ai có thể giải, liên quan đến mười mấy lĩnh vực bất đồng, nếu không thật đúng là phiền toái.

Nhậm Kiệt vừa nói, vừa nhìn về phía Lục gia Nhậm Thiên Túng cơ hồ gần sát mình.

- Lục thúc, muốn thân mật cũng đợi lục thẩm tỉnh lại rồi từ từ thân mật, hiện tại ngươi chuẩn bị giấy bút để cho ta ghi lại một ít đồ vật, sau đó ngươi khẩn trương chuẩn bị xong những đồ này, hơn nữa nhất định phải làm vô cùng bí ẩn, không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện.

- Sẽ không, ngươi cần cái gì cứ việc nói.

Liên quan đến sinh tử của Vân Phượng Nhi, thần thức của Nhậm Thiên Túng giờ phút này đã trải ra trong nháy mắt, bao phủ chung quanh. Giờ khắc này nếu là có bất kỳ thần thức khác dám hoạt động ở chung quanh, hắn cũng sẽ đánh chết không chút lưu tình.

- Giấy, bút . . .

Đồng thời hắn lập tức hô một tiếng, không cần hắn nói, Mặc Hồng đi theo hắn nhiều năm đã chuẩn bị xong.

Có thể làm cho Lục gia kích động, thất thố như thế, chỉ sợ cũng chỉ có chuyện này, mà hôm nay có thể nghe được hy vọng, mặc dù Mặc Hồng ở một bên cũng cảm giác có chút quá . . . Quá bất khả tư nghị . . .

Bởi vì những năm này cũng mời một ít người đi tới, cũng là hắn đi làm, có một chút người thậm chí là từ quốc gia khác. Những người này từng người không tầm thường, cho dù đế vương bình thường cũng khó có thể mời được, Lục gia Nhậm Thiên Túng luôn là có thể lấy ra một ít đồ vật, nghĩ đến một chút biện pháp mời được những người này.

Nhưng cuối cùng đều là thất vọng, lại thất vọng, mặc dù hiện tại Mặc Hồng khó có thể tin Nhậm Kiệt thật có thể làm được, nhưng qua nhiều năm như vậy, có thể làm cho Lục gia kích động, thấy hy vọng như thế, cũng chỉ có Nhậm Kiệt, có lẽ . . .