Tạ Trường Lưu

Chương 12




—— ” Lạc Dương thành lý xuân quang hảo, Lạc Dương tài tử tha hương lão.” (Thành Lạc Dương cảnh xuân tươi đẹp, Lạc Dương có nhiều tài tử tha hương đã già)

—— “Thơ hay!”

Ta nhịn không được mà cảm thán.

Mẫu đơn, mỹ nhân, phố xá huy hoàng, Lạc Dương nổi tiếng đã lâu. Về phần tài tử, chẳng ai chấp nhận một chữ “lão”, giống như mỹ nhân đầu bạc, tướng quân tuổi xế chiều, đều khiến lòng người thổn thức, điểm này cũng không ngăn các tài tử Lạc Dương tự đặt cho mình những cái tên đẹp đẽ.

—— ” Lạc Dương thành lý xuân quang hảo, Lạc Dương tài tử tha hương lão.”

—— “” Lạc Dương thành lý xuân quang hảo, Lạc Dương tài tử tha hương lão…”

Ta ngân dài âm cuối, chậm rãi ngâm xướng lại một lần.

Hôm nay coi như là người đi xa nhớ cố hương, nghĩ đến đây, ta có chút tỉnh táo…

—— ” Lạc Dương thành lý xuân quang hảo, Lạc Dương tài tử tha hương lão.”

Ước chừng cảm thấy có tri âm, thanh âm kia càng ai oán.

—— “…”

Mà ta, rốt cục chưa kịp cảm khái.

“Sảo tử! Rốt cuộc đang làm gì vậy?” Ứng Tứ đánh một cái thật mạnh vào lưng ta, sau đó, xoa xoa mắt, nói liên miên: “Y điên ngươi cũng điên theo? Tài tử, tài tử —— ngoại trừ việc nửa đêm phá đám giấc ngủ của người khác, thì làm gì còn bản lĩnh nào khác…”

Ta nghiêng về một bên liếc nhìn y, cười gượng vài tiếng: “Ngươi cũng là người xa xứ, tại sao một chút sầu não cũng không có? Cũng phải, ta phát hiện ra rằng, không thể tìm thấy chút ‘tinh tế’ nào trên người ngươi cả.”

Ứng Tứ che miệng ngáp một cái, lạnh lùng quay về phía ta: “Phải, không quen không biết, gặp nhau trong núi, bất đắc dĩ cùng tá túc trong ngôi miếu đổ nát, cái này chưa tính, cư nhiên còn có một người đọc sách nửa đêm không ngủ được mà ‘ sầu não ’, ngươi nghĩ còn chưa đủ thảm? Còn muốn ‘ tinh tế ’ như thế nào?”

Thâm sơn phế tự, nửa đêm không người, bạch y thư sinh —— nghe nàng nói vậy, đột nhiên nghĩ có điểm quỷ dị. Ta cùng nàng đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng cảnh giác. Quay đầu nhìn lại, thư sinh ngồi ở tường biên cách cửa miếu không xa, cũng không nhóm lửa, y phục ướt từng mảng lớn. Khuôn mặt âm trầm tái nhợt, không chút huyết sắc, đường nhìn vẫn hướng vào màn mưa đen kịt không thay đổi, trong miệng liên tục lẩm nhẩm câu thơ ấy. Ta mê hoặc mà nhìn một hồi lâu, rồi nhìn Ứng Tứ, vẻ mặt nàng cũng đầy hoảng hốt.

Ta chỉnh lại quần áo, đi tới trước mặt thư sinh kia, khách khách khí khí cười với y: “Huynh đài, đêm còn dài, mưa gió bão bùng, không bằng lại đây cùng ngồi, cũng giảm được chút sầu lo.”

Thư sinh hồi lâu mới quay đầu lại, mặt đối mặt, ánh mắt tan rã trì trệ khiến ta nhảy dựng.

Thư sinh lúng túng nói: “Công tử cứ quay về, ta không dám lĩnh mệnh.”

Ta thật vất vả mới lấy lại bình tĩnh, nhanh tay kéo y đứng lên, đi tới đống lửa: “Ta cùng xá muội cũng là khách, huynh đài không cần lo lắng.”

Y chần chờ một chút, ngồi xuống.

Ta hỏi: “Xưng hô thế nào đây?”

“Ta là Lý Bất Tác . Ý chỉ thủ thuật nhi bất tác. Công tử ——?”

Ta không chút nghĩ ngợi, liền chậm rãi mà nói: “Họ Ngôn, con thứ hai, nhà ở kinh thành, nhà của ta ba đời đều buôn tơ lụa, mọi người gọi ta là Ngôn nhị công tử, đây là xá muội Tứ Nương.”

—— Thuận miệng bịa ra 1 thân thế, tuy là giả tạo, nhưng khó tìm ra kẽ hở.

… Càng lúc càng xa… Tên họ cũ, diện mạo cũ chìm vào quên lãng, tại nơi không một bóng người này, ta thản nhiên, bình tĩnh, vui mừng trở thành Ngôn nhị công tử. Xóa hết quá khứ, thời gian như những dải lụa trắng, tùy ý buông lơi, tự tại múa bút. Toàn bộ không có nửa điểm lo lắng, thậm chí có họ mà không có tên —— ta vô lại mà để cho chính mình bước tiếp.

………………..

Vừa xong đồ án này lại đến đồ án kia, tốc độ rùa bò, mọi người thông cảm =3=