Tạ Trường Lưu

Chương 15




Lý Bất Tác vẻ mặt đau khổ, hoảng hốt không ngớt mà kéo ta: “Làm sao bây giờ? Hắn nhất định là không cần ta nữa!”

Ta định liệu trước, vỗ vỗ y: “Yên tâm, ta có biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

“Hắn nhất định cho rằng ngươi sẽ trở lại, nên mới tự cao tự đại, nếu như biết ngươi sẽ không trở về, nhất định sẽ tự mình tới đón ngươi!”

“Không quay về? Ta không về đó nữa?” Y hỏi lại ta.

Ta nói: “Không phải ngươi không muốn bị hắn khinh thường sao? Đúng lúc có một cơ hội… Cho hắn biết 1 mình ngươi cũng có thể sống tốt, không cần đến hắn.”

“Thế nhưng ta có thể làm cái gì? Kiên bất năng thiêu thủ bất năng đề (nôm na là tay chân vô dụng)——” Lý Bất Tác suy nghĩ một chút, hung hăng giậm chân: “Ai, quả nhiên là vô dụng đủ đường!”

“Ngươi có thể dạy học. Chỉ dựa vào cái danh ‘ tài tử ’ của ngươi, cũng có thể trở nên thịnh vượng!” Ta nhắc nhở y.

Y còn có chút lo lắng, bất quá đã rơi vào đường cùng, chỉ có thể làm theo cách của ta.

Chúng ta tìm 1 tiểu viện tại một nơi giao với thành Lạc Dương, ngay sườn núi, ngoài cửa là 1 hàng liễu, không ầm ĩ cũng không quá quạnh quẽ, miễn cưỡng có thể trở thành 1 nơi khá tốt để đọc sách. Nhìn vẻ mặt lo được lo mất của y, thực sự là ngoại trừ bộ y phục trắng thuần, ta chẳng tìm ra chút phong độ nào của tài tử. Bất quá chuyện tài tử tự mình giảng bài lan khắp nửa thành Lạc Dương, không ít người vội vàng đưa con cháu đến học, cứ thế qua ba ngày, đã vang danh khắp vùng.

Hoàng hôn, Ứng Tứ mang trà tới, ta cùng nàng đứng dưới tàng cây bên ngoài cửa hóng mát, bọn trẻ đi học đồng thanh hô to “Thiên địa huyền hoàng” “Triệu tiễn tôn lý” thanh âm to đến nỗi sắp thổi bay nóc nhà. Bầy chim trên cành liễu cũng hót khàn cả giọng, hình như định so đo với đám học trò. Bất quá đối với những đứa trẻ này, ta sợ chúng chẳng hề có cơ hội. Ứng Tứ lắng nghe hồi lâu, đột nhiên cười: “Tiểu hài tử thanh âm giòn, đọc thật là dễ nghe.”

Ta miễn cưỡng liếc mắt: “Một đám quạ đen kêu trong đêm. Dễ nghe chỗ nào?”

Ứng Tứ vẫn mỉm cười: “Thật êm tai a! Ngươi khi còn bé chẳng phải cũng đọc như thế?”

Ta uống một ngụm trà, thuận miệng tiếp: “Sao có thể? Khi đó đều là Trọng Hoa dạy ta học bài, hắn dạy rất tốt, đọc cũng hay, giọng hắn…”

Tuyệt nhiên ngừng.

Trọng Hoa Trọng Hoa Trọng Hoa ——…

Đã kiên trì lâu như vậy để không nói ra cái tên này, trong khoảnh khắc lại bất chợt thốt ra.

Trọng Hoa Trọng Hoa Trọng Hoa ——…

Chỉ là tên một người, nhưng tràn ngập thơm ngọt cùng mê hoặc… Mỗi một chữ thoát ra khỏi khuôn miệng kia, đều tràn đầy ôn nhu, mát lạnh như khe núi…

Ta âm thầm khắc họa dung nhan hắn trong lòng, khuôn mặt đã bao lần ve vuốt, giờ đây hiện lên rõ mồn một: “Giọng hắn rất trầm, hệt như vị đạo của hắn, luôn khiến người khác an tâm, cho dù là những lời trách cứ… Mỗi ngày sau giờ Ngọ, ta tới thư phòng chờ hắn dạy ta đọc sách, ta ngồi ở gần cửa sổ gần thư án, hắn ở bên cạnh chậm rãi lật sách, từng câu từng chữ, đều khiến ta mê li…”

“Ngươi nhớ hắn sao?”

Nhớ? Không nhớ? Nàng thường ngày thông minh như vậy, sao lại hỏi 1 câu thừa thãi thế này?

Ta thẳng thắn gật đầu: “Nhớ!”

Nàng còn định nói cái gì, ta đã mở miệng trước: “Nhớ vô cùng —— nhưng, sẽ không quay về.” Dứt lời, nhấp một ngụm trà, giương mắt nhìn về phía xa, không có bóng chim cũng chẳng có một vệt mây, chỉ là một mảnh son sắc, mỏng manh mở rộng ra, mơ hồ tựa ánh trăng trên mặt nước.

Một đám trẻ con hỉ hả lao ra, chỉ chốc lát liền tản đi sạch sẽ. Lý Bất Tác đi sau cùng, mặt mày ủ rũ.

“Ngôn nhị công tử, ” Lý Bất Tác nói: “Đã là ngày thứ ba, Tầm Ý thế nào còn không tới? Có phải, hắn thực sự đã không còn cần ta?” Nói rồi, nhịn không được mà hoảng hốt. Chẳng có chút chí khí nào, thực sự khiến người khác không đành lòng.

Ta thoải mái bảo y: “Ngày hôm nay không đến, ngày mai nhất định sẽ đến, cho dù ngày mai vẫn không đến, thì thời gian vẫn sẽ trôi qua. Còn nữa, nếu hắn thực sự không cần ngươi, ngươi sao phải lãng phí thời gian quấn quýt si mê? Ngươi xem, ba ngày nay, học sinh đã nhiều như vậy! Không bằng ta bỏ tiền, thuê 1 chỗ nào đó, cho ngươi một thư viện chân chính, không tốt sao?”

Nghe ta nói, Lý Bất Tác càng thất hồn lạc phách, ngơ ngác đứng ở nơi đó, nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Ứng Tứ nháy mắt với ta, lớn tiếng nói: “A! Có người tới, hình như là người Bùi gia, Lý huynh, ngươi mau nhìn xem có đúng hay không?!”

Một bóng người ngựa đi tới, cách khá xa, chỉ mơ hồ nhìn thấy. Lý Bất Tác đầu tiên là đờ đẫn quay đầu, sau đó nheo mắt nhìn kĩ, đột nhiên mắt sáng lên, cũng không quay đầu lại mà kéo ta: “Là hắn! Là hắn! Đúng là Tầm Ý!”