Tạ Trường Lưu

Chương 19




Ứng Tứ khi đi tới Du Châu thì không chịu đi tiếp nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, mỗi nữ nhân cho đến cuối đời đều chỉ mong hai chữ “bình yên”, Ứng Tứ cũng không ngoại lệ, khiến ta không khỏi có chút thổn thức.

Thứ khiến nàng không muốn đi, là một thanh niên tên A Vũ.

Thôn nhỏ trên dưới một trăm người, nói dễ nghe là một nơi xa lánh mọi thứ ồn ào, nói thật lòng thì là hai bàn tay trắng, tiêu điều đến nỗi sơn tặc cũng không thèm tới cướp. Đầu thôn đông có 1 gia đình nhiều thế hệ, mấy gian nhà lung lay sắp đổ, trụ chống nhà cũng không còn chắc chắn, mỗi khi có gió lớn sẽ kêu lọc cọc, trong viện, bên cạnh băng ghế gỗ là con ngựa tre thô ráp, còn có, sau ốc kia là một mảnh xuân sắc —— có những đám hoa dại không tên nhưng lại được quan tâm đặc biệt, ngày ngày tưới nước, làm cỏ, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, rốt cục cũng nở rộ cả một góc trời! —— Ngoài nghề thủ công cực khổ để kiếm kế sinh nhai, khó mà có được phần tâm tư này!

Một nhà năm người, phụ thân từ lâu ốm chết, mẫu thân mắt có tật, trưởng nam A Vũ gánh vác gia đình, ngậm đắng nuốt cay để lo cho đệ muội, chiếu cố quả phụ. Bình đạm như một vở kịch cũ, thậm chí không thể lên sân khấu kịch đêm nguyên tiêu. Nhưng Ứng Tứ lại rung động, gã nghèo, khổ, không biết đọc, bọn ta không ngại, nàng nhìn gã bằng ánh mắt ngọt ngào. Đối với nàng, gã tâm tính thiện lương, thuần phác, thẳng thắn, kiên định… Tinh tế suy xét, tất cả đều là ưu điểm.

“Ta chỉ thương gã tâm vô bàng vụ.” (nôm na là tâm không vướng bận)

Nàng tựa vào khóm trúc ngắm hoa, vẻ mặt rực rỡ mang chút ý cười lưu luyến.

Tâm vô bàng vụ —— khi đó ta toàn tâm toàn ý, tổn phí thời gian, thứ mong muốn, chẳng phải là bốn chữ này hay sao? … Đáng tiếc không có ai thành toàn…

“Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, ngươi đã nói ‘ thanh xuân ngắn ngủi, tốt nhất là đeo kiếm dạo giang hồ, lưu lạc thiên hạ! Ai có thể nguyện ý bỏ qua những cảnh xuân tươi đẹp kia chứ? ’ ”

“Đúng vậy. Nhưng hiện tại, ta chỉ thấy phong cảnh mỹ miều cũng không bằng hắn…”

“Trường Lưu, ngươi hãy bảo trọng!”

Ta cười.

Cũng không khuyên nhủ nàng. Cùng nhau trốn ra ngoài, lưu lạc bốn phương, không phải vì ngày này hay sao? Cái “nơi chốn” ấy, nàng đã tìm thấy rồi! Tất cả của ngày xưa, đến cuối cùng cũng bị cát bụi trần gian phủ mờ. Thiên nam địa bắc, thì ra cũng chỉ là vì tìm được một góc trời đầy hoa dại!

Thì ra, phong nguyệt nhân gian, giản đơn khôn cùng, muôn hồng nghìn tía, tâm hồn vui vẻ, ai lại không mong muốn? Hai người ở bên nhau, thế nào cũng thắng những tài tử giai nhân trang sức đỏ tươi.

Đến lúc phải đi, nàng mỉm cười tiễn bước ta, mái tóc đen dài búi gọn sau đầu, cũng đã thay đổi trang phục của phụ nhân bình thường. Cả hai cười đến chân thành tha thiết. Ta nhìn nàng, chỉ nói hãy trân trọng, đừng xa cách gã.

Sau đó ta một mình tới Giang Nam.

Là yên hoa tam nguyệt, khi chạng vạng thuyền mới tới thành Dương Châu. Những đoàn người ngựa đạp trên cỏ trở về, trà lâu chật chội vọng tiếng cười ồ, ta không chủ động mà bị dòng người đưa đẩy. Không khí còn mang hơi nước, nữ tử son phấn gọi người nhớ đến những chuyện phong lưu.

Hoa mai lay động ——

Ta lại từ thiên quân vạn mã ngửi thấy mùi hương kia! Tựa như đã ăn sâu vào tiềm thức! Ta ở trong đám người ra sức quay đầu lại, nhìn xung quanh, cố để không bị dòng người cuốn đi.

Không có.

Có điểm thất vọng, lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt liền đảo qua tửu lâu bên cạnh, phát hiện một ánh mắt mạnh mẽ —— hắn đứng trên lầu, hai tay nắm lấy lan can, thân thể tựa vào đó mà nhìn ta. Thì ra hắn tìm được ta rồi. Ánh mắt trong phút chốc giao nhau, biểu tình trên mặt hắn, ta nghĩ hẳn là mừng rỡ.

Hắn vội vã xoay người, biến mất khỏi tầm nhìn của ta. Chưa kịp sửng sốt, hắn đã xuyên qua đoàn người đến trước mặt ta.