Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 130: Thích ngươi trong mắt ta chỉ có lẫn nhau




Tuyết Ẩn có chút bất đắc dĩ, vì sao một đám đều thay đổi dạng, nàng cũng không phải búp bê, có thể hay không không cần ôm nàng như vậy!

"Mộ Hoàng đến lại đến Ly vương, trong phòng Tuyết Ẩn hắn là ẩn dấu bảo bối, mà ngươi chính là cái bảo bối đó, khiến cả hoàng thượng cả vương gia đều muốn ôm ấp ngươi!" Manh Tử Hề có chút thiên hạ bất loạn, dù sao nàng nhìn Ly vương so với Mộ Hoàng kia thuận mắt hơn nhiều.

"Hắn đã tới ?"

Tuyết Ẩn gật đầu.

"Ôm ngươi ?" Ly Thiên Dạ trong lòng không dễ chịu, trong lòng vị chua nồng nặc.

Tuyết Ẩn vẫn là ngoan ngoãn gật đầu

"Ngô!"

Tuyết Ẩn còn chưa có phản ứng lại, môi đã bị chặn, mềm yếu , hương vị quen thuộc, đồng tử toàn là hình ảnh hồng liên của hắn, tác động tâm nàng.

Manh Tử Hề há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, thiên, mặt ngoài ôn hòa Ly vương so tà mị Mộ Hoàng còn muốn cầm thú hơn, nha, không, là còn muốn bá đạo hơn.

Ít nhất Mộ Hoàng chính là bế Tuyết Ẩn, mà không chỉ là ôm.

Ly Thiên Dạ giống như bất mãn, giống như phẫn nộ, giống như phát tiết, mang theo bá đạo và khí thế hôn Tuyết Ẩn.

Có thể là lần đầu tiên hôn nữ hài tử, Tuyết Ẩn bị hôn đau , lập tức hoàn hồn, một ngụm cắn xuống, mùi máu tươi lập tức tràn đầy.

Ly Thiên Dạ ăn đau một chút, lập tức cắn ngược lại một cái, máu hai người giao triền cùng nhau, tràn đầy chóp mũi.

Trước khi Tuyết Ẩn chuẩn bị ra thay, Ly Thiên Dạ liền buông nàng ra, nhìn đôi môi đỏ mọng còn tràn ra tia máu của nàng, ôn nhu hỏi "Đau không?"

"Ngươi có bệnh a!" Tuyết Ẩn căm tức hung hăng nói một câu, hỏi một câu chẳng ra đâu, lại còn hôn nàng, đây chính là nụ hôn đầu tiên ở thế giới này của nàng a, nhưng là bị tên hỗn đản này cướp đi mất rồi, ghê tởm hơn chính là nàng cũng không chán ghét.

Đáng chết, gặp quỷ , thế nhưng không chán ghét hắn, thế nào đều không hề chán ghét.

Ly Thiên Dạ tiến lên một bước, hơi chút cúi người, con ngươi nhu tình, nhìn Tuyết Ẩn ngân mâu căm tức nhìn hắn, nở nụ cười.

"Ngươi động kinh a!" Nào có người nào bị cắn còn cười vui vẻ như vậy, hơn nữa nhìn nụ cười của hắn, bản thân cũng không còn tức giận nữa, chỉ còn một chút bất đắc dĩ, điều này rất không giống bản thân nàng.

"Thích ngươi trong mắt ta chỉ có lẫn nhau." Như vậy sẽ làm hắn cảm thấy nàng còn tồn tại, không có rời đi. Vì sao lại có loại suy nghĩ này, hắn không biết, chính là tự nhiên như vậy.

Lúc hắn biết được Âu Nhan Mộ ôm nàng, trong lòng hắn thật sự khó chịu , hơn nữa mang theo sợ hãi, cảm giác khó diễn tả bằng lời!

"Ly Thiên Dạ, ngươi thật không nhớ rõ ta ?" Tuyết Ẩn nhớ tới yến hội đêm nay khi mới gặp hắn, ánh mắt hoàn toàn xa lạ, thủy chung nghi hoặc, hơn nữa nàng không hề thích ánh mắt xa lạ kia.

"Chúng ta lúc trước đã gặp qua nhau?" Ly Thiên Dạ nhìn đôi môi Tuyết Ẩn còn ứa máu , cảm giác bản thân có một loại xúc động muốn hôn nàng lần nữa, bụng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, làm cho hắn buộc chặt lên, cảm giác chỗ kia của hắn bành trướng lên.

Hắn đối phương diện này vẫn hiểu, dù sao trong cung có ma ma hội giáo, nhưng là hắn chưa bao giờ đối với nữ nhân như vậy quá, hiện tại lại...

"Ly Thiên Dạ, ngươi là cái đồ lưu manh." Tuyết Ẩn buồn bực rống to, tên hỗn đản này thế nhưng.....

Manh Tử Hề sớm đã không biết chạy đi nơi nào, nhìn đến Ly Thiên Dạ bá đạo như vậy, nàng tự nhiên là bỏ trốn mất dạng .

"Về sau không được để người khác ôm ngươi, đặc biệt là Âu Nhan Mộ." Ly Thiên Dạ trực tiếp không để ý lời nói của nàng nàng, bá đạo tuyên bố.

"Chuyện đó cùng ngươi có quan hệ gì." Tuyết Ẩn lạnh giọng nói, chuyện của nàng mắc mớ gì đến hắn, hắn xem náo nhiệt gì.