Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 145: Bổn vương đàn tốt lắm, buổi tối thị tẩm được không?




"Ly Thiên Dạ, ngươi đừng nghĩ có thể có được tâm của ta, tốt nhất là nên buông tha chuyện cầu hôn này đi." Tuyết Ẩn cười lạnh nhìn Ly Thiên Dạ.

Nàng không phải là người ăn mềm cũng không ăn cứng, nếu dịu dàng với nàng may ra có thể, nhưng là nếu Ly Thiên Dạ chọn dùng cách bức nàng cưới hắn, như vậy thì bọn họ sẽ càng xa cách nhau hơn.

Ly Thiên Dạ giương mắt, nghiêm cẩn nhìn Tuyết Ẩn, nhìn nàng ánh mắt lạnh lùng đầy nghiêm túc, kia màu bạc con ngươi nở rộ quang mang "Hảo."

Thôi, nghe lời của nàng đi, hắn có thể không đề cập tới chuyện thành thân, nhưng là hắn sẽ luô ở bên cạnh nàng không rời.

Tuyết Ẩn ngây cả người, có chút không rõ tư vị, có phải hay không hắn đáp ứng quá nhanh, điều này làm cho nàng cảm thấy kỳ thực bản thân nàng ở trong lòng Ly Thiên Dạ không phải là quan trọng nhất.

Nhưng lại cảm thấy mâu thuẫn, tựa hồ cũng có thể lý giải thành hắn chính muốn ở cùng nàng, cho nên mới nhanh chóng đồng ý như vậy.

Quả nhiên, Tuyết Ẩn không thể không thừa nhận, nữ nhân đều là động vật mâu thuẫn.

"Ly Thiên Dạ, ngươi còn không đi?" Tuyết Ẩn nhìn Ly Thiên Dạ như trước tọa ở một bên uống trà.

"Bổn vương khi nào thì nói là đi rồi." Ly Thiên Dạ quay đầu, nhìn Tuyết Ẩn.

Tuyết Ẩn không nói gì, hắn đều ngây người nửa ngày, thế nhưng giờ phút này còn không đi, mà bản thân nàng ngậm miệng không nói chuyện, hắn cũng vẫn ngây người.

"Bổn vương đánh đàn cho ngươi nghe được không?" Ly Thiên Dạ đột nhiên nói.

"Hảo, nếu là không tốt, vậy ngươi liền rời đi." Dù sao nàng trong phòng cũng không có cầm, nhìn hắn thế nào đàn.

Ly Thiên Dạ đem tiểu tâm tư Tuyết Ẩn xem ở trong mắt, không khỏi cười, sau đó từ trong nạp giới (không gian giới) của mình lấy ra một cái đàn cổ thượng đẳng, ngồi ngay ngắn

"Bổn vương đàn tốt lắm, buổi tối thị tẩm được không?"

Tuyết Ẩn một búng máu nảy lên yết hầu, người này từ nơi nào lấy ra cầm vậy, còn có người này vừa mới nói gì

"Vương gia nếu muốn thị tẩm, không liên qua đến ta ."

"Có thể hầu hạ ái phi, bổn vương tự nhiên là vui." Ly Thiên Dạ nói xong bắt đầu chậm rãi đàn, tiếng đàn thanh thúy dễ nghe theo đầu ngón tay của hắn toả khắp không gian.

Tuyết Ẩn biết, Ly Thiên Dạ đã hạ kết giới trong phòng, không chỉ có thanh âm truyền không ra, người khác cũng không vào được.

Nhìn ngón tay đẹp mắt, tao nhã ở cầm gảy nhẹ , Tuyết Ẩn cũng yên tĩnh xuống dưới, liền lẳng lặng nhìn chằm chằm những ngón tay kia.

Nàng là người không biết gì về nhạc lý hay cảm thụ âm nhạc, nhưng tiếng đàn của Ly Thiên Dạ thập phần lọt tai, nghe cũng thập phần thoải mái, hơn nữa cảm giác thật thích hợp với nàng.

"Ngươi đàn bài gì vậy?" Một khúc xong, Tuyết Ẩn hỏi.

"Không biết, tiện tay đàn thôi." Ly Thiên Dạ nhẹ nhàng vuốt ve huyền cầm, không có ngẩng đầu, giống như suy nghĩ cái gì.

Không gian có chút đè nén, Tuyết Ẩn có chút khó chịu, dời đề tài

"Ngươi như thế nào lại xuất ra được cầm ?"

Ly Thiên Dạ khôi phục suy nghĩ, cũng khôi phục tà khí, cười nhìn Tuyết Ẩn

"Nạp giới, để đồ tùy thân."

Tuyết Ẩn nhãn tình sáng lên, ngồi dậy

"Có thể cho ta xem không?"

Thứ này là lần đầu tiên nàng nghe thấy, nạp giới, đây là thứ tốt.

Ly Thiên Dạ đôi mắt sáng lên, liền đem nhẫn trên ngón trỏ lấy xuống, đưa cho Tuyết Ẩn.

Tuyết Ẩn tò mò cầm nhẫn lên xem, thế nào đều nhìn không ra manh mối, đây là một chiếc nhẫn bình thường a, làm sao có thể là không gian giới?

"Nạp giới cùng ma thú giống nhau, cũng nhận định chủ nhân. Một nạp giới sau khi nhận định chủ, ngoài chủ nhân ra thì không ai có thể mở, trừ phi bên trong có người vứt gì đo ra, mới mở cho người khác xem."

Ách, còn có như vậy. Ngày mai nàng phải đi mua một cái nhẫn không gian đi, rất tiện lợi nha.