Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 179: Tuyết Ẩn, chúng ta tỷ thí đi




Quả thật nên nhường tiểu nha đầu này, trí nhớ thật tốt, một chút cũng không nể mặt nàng.

Thấy Tuyết Ẩn cùng Âu Nhan Mộ không nói gì, Xà Ngọc Ngưng nhất thời càng phẫn nộ "Tuy rằng ngươi là phế tài, nhưng là..."

"Ba "

Còn chưa nói xong, liền bị Tuyết Ẩn quăng một cái tát.

Xà Ngọc Ngưng mặt bị tát lệch một bên, trâm cài tóc đều rơi xuống, tóc cũng rơi xuống, nhìn cực kỳ chật vật.

"Tiện..."

Ngẩng đầu oán hận muốn chửi, nhưng là ở quay đầu chống lại ngân mâu lạnh như băng kia, trong lòng run lên, thân mình cũng không khỏi run run đứng lên, lời nói tiếp theo cũng chỉ đành phải nuốt vào bụng..

Tuyết Ẩn giương mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Âu Nhan Mộ

"Ngươi nếu không muốn dạy, có thể rời đi, không cần ngươi ở trong này trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Còn có ngươi, nếu lại nhục mạ ta một lần nữa, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi." Tuyết Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Xà Ngọc Ngưng.

Xà Ngọc Ngưng ngốc lăng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Ẩn, thân mình gầy yếu như vậy, còn bị gọi là phế tài. Nhưng lại khiến nàng tin tưởng, nếu bây giờ nàng dám tiếp tục nói thêm một câu, đầu lưỡi của nàng sẽ bị cắt bỏ.

"Khụ khụ, hai người một đội. Ừm, không sai biệt lắm, hiện tại băt đầu luyện tập đi."

Tuyết Ẩn hừ lạnh một tiếng rời đi, một bộ dạng chớ lại gần.

"Sư phụ, ngươi nhìn nàng sao có thể như vậy?" Nhìn bóng lưng Tuyết Ẩn rời đi, Xà Ngọc Ngưng nhất thời ôm mặt, hốc mắt đỏ ửng, hướng Âu Nhan Mộ lên án nói.

"Nếu ngươi còn dám nhục mạ nàng, ta sẽ lấy mạng của ngươi." Âu Nhan Mộ thu hồi hơi thở ôn hòa, tán phát vô hạn lãnh ý cùng sát khí.

Tiểu nha đầu kia là của hắn, muốn khi dễ cũng chỉ có thể là hắn khi dễ.

"Ta..." Xà Ngọc Ngưng lại mờ mịt lên, nhìn Âu Nhan Mộ rời đi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Không nghĩ tới Mộ Hoàng thế nhưng như thế che chở tiện nhân kia. Không , làm sao có thể như vậy, cái tiện nhân kia làm sao có thể xứng với Mộ Hoàng được.

"Hai người một nhóm, các ngươi tự mình luyện tập với nhau đi." Âu Nhan Mộ liếc mắt nhìn theo bóng lưng Tuyết Ẩn, sau đó nói.

"Tuyết Ẩn, chúng ta tỷ thí đi." Âu Nhan Mộ vừa mới nói xong, Trà Bá Trọng liền nói với Tuyết Ẩn.

"Ngươi xác định?" Tuyết Ẩn ngẩng đầu thiếu niên trước mắt.

Nàng hiểu ý của Trà Bá Trọng, ở trong mắt hắn, nàng là phế tài, nếu là cùng người khác tỷ thí, thì bọn họ sẽ nhân cơ hội này gây khó dễ với nàng. Nhưng nếu mà bọn họ tỷ thí với nhau thì những kẻ kia sẽ không thể làm gì cả.

Nhưng nàng thật sự không cần, tiến vào hoàng gia học viện, chính là bước đầu của nàng, nàng muốn từng bước một phô diễn toàn bộ tài năng của mình.

Trà Bá Trọng gật đầu, sau đó đứng đắn nói "Đương nhiên, bất quá ta sẽ không nương tay với ngươi."

Tuyết Ẩn câu môi cười, sau đó "Vậy ngươi một hồi phải cẩn thận, ta cũng sẽ không nương tay với ngươi ."

Bắc Nhược Bạch nghe thấy tỷ thí, trong lòng mừng thầm "Xà Ngọc Ngưng, ngươi nói với bọn họ..."

Xà Ngọc Ngưng lắng nghe, trên mặt lộ ra sung sướng, sau đó cấp tốc rời đi.

Ha ha, không hổ là công chúa, cứ như vậy nhìn xem cái tiện nhân kia làm thế nào.