Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 187: Không đối với ngươi tốt thì đối với ai tốt đây?




"Ly Thiên Dạ, ngươi vì sao đối với ta tốt như vậy?" Tuyết Ẩn đột nhiên phòng bị nhìn Ly Thiên Dạ.

Người này đối bản thân cũng thật quá tốt đi, đầu tiên là cực phẩm nạp giới, hiện tại lại là bát quái lò luyện đan.

Nếu nàng đoán không sai, bát quái lò luyện đan này, là hắn mua để chính mình dùng, nhưng hiện tại lại đem nó tặng cho nàng.

"Ngươi là ái phi của bổn vương, không đối với ngươi tốt thì đối với ai tốt đây?" Ly Thiên Dạ trêu tức nói, nhưng mà bên trong đôi mắt kia, lại vô cùng nghiêm túc.

Bởi vì là nàng, cho nên mới đối với nàng tốt, không cần lý do.

"Ngươi cũng là luyện dược sư, chẳng lẽ ngươi không lò luyện đan tốt như vậy sao?" 

Bát quái lò luyện đan, trân phẩm thế gian khó gặp, trước mắt trừ bỏ nó, không có lò luyện đan nào có thể sánh bằng.

"Bổn vương đã không còn luyện dược, cho nên nó đối với ta căn bản là vô dụng." Ly Thiên Dạ đôi mắt u ám một chút, hắn về sau không thể luyện dược được nữa.

Hắn đã từng bị phản phệ,cả đời này sẽ không thể luyện dược được nữa. Nhưng không sao cả, chỉ là luyện dược mà thôi, đối với hắn không có ảnh hưởng gì.

Tuyết Ẩn khinh nga một tiếng, nàng thấy được Ly Thiên Dạ cô đơn, bản thân cũng cảm thấy có chút khó chịu.

"Bổn vương đi rồi, không hiểu có thể tới hỏi ta." Ly Thiên Dạ đứng lên, quyến luyến nhìn Tuyết Ẩn.

"Đi đi, đi đi." Tuyết Ẩn cười cười đuổi người. Người cuối cùng cũng đi, quả thật không thể ở chỗ này.

"Ngươi đúng là bạch nhãn lang, nhanh như vậy liền đuổi gười." Ly Thiên Dạ sủng nịch nói xong, chậm rãi tới gần.

Tuyết Ẩn cảnh giác, vội vàng lui về phía sau, nhưng mà Ly Thiên Dạ nhanh tay đem người ôm vào trong ngực "Để bổn vương ôm  ngươi một chút là tốt rồi."

Ách...

Ở trong lòng Ly Thiên Dạ, Tuyết Ẩn cả người buộc chặt, thân thể của nàng cũng cao chỉ tới ngực hắn, bên tai là tiếng tim đạp thùng thùng của hắn, mạnh mẽ, vang dội, khiến nàng cảm thấy tiếng tim đpạ của mình cũng đang đuổi kịp hắn...

Cảm giác này, khiến nàng quên mất giãy dụa, liền ngơ ngác bị ôm trong lòng hắn.

Nhìn Tuyết Ẩn khó có lúc nhu thuận như vậy, Ly Thiên Dạ trong lòng ấm áp "Bổn vương phải đi rồi."

Ly Thiên Dạ buông Tuyết Ẩn ra, liền nhảy qua cửa sổ ly khai.

Tuyết Ẩn hoàn hồn, bĩu môi, Ly Thiên Dạ này có phải hay không rất yêu cửa sổ nha. Rõ ràng có thể quang minh chính đại đến, lại cứ thích nhảy cửa sổ mà vào

Tuyết Ẩn mở bản sơ cấp luyện dược phổ kia ra, cẩn thận xem...

..........................

Tôn Cầm ở trong lòng viện trưởng phu nhân, khóc không kịp thở, đứt quãng kể chuyện ban ngày phát sinh.

Viện trưởng phu nhân không ngừng vuốt ve lưng Tôn Cầm, ôn nhu an ủ, "Nương sẽ vì ngươi làm chủ."

"Lão gia, ngươi có thể mặc kệ Cầm nhi như thế sao?" Viện trưởng phu nhân rốt cục nhịn không được, Cầm nhi đã ở trong này khóc một canh giờ, vậy mà lão gia vẫn là bộ dáng thờ ơ, điều này làm cho nàng rất căm tức.

Đây là nữ nhi duy nhất của bọn họ, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, hôm qua bị đánh một cái tát, đã không thể tha thứ, nhưng hôm nay, lại bị phế vật kia chém rách quần áo.

Nhục nhã này, cho dù là nam tử, cũng không thể chịu được, huống chi là nữ tử,.

"Phu nhân, ngươi cũng không hỏi xem nàng đã làm cái gì?" Viện trưởng buông chén trà, hắn tất nhiên cũng rất đau lòng nữ nhi của mình.

Nhưng cũng phải xem lại nàng đã làm cái gì, cũng phải xem rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

"Cầm nhi có làm sai cái gì sao, không phải chỉ là tỷ thí một chút thôi sao." Viện trưởng phu nhân có chút chột dạ, việc này quả thật có chút......