Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Quyển 1 - Chương 12: Răn dạy




Đám người Vân Ương Ương cười đến rất vui vẻ, ánh mắt Hoa Kinh Vũ xoay tròn, như con ngươi của rắn trong đêm tối, u quang chợt lóe. Thân mình như một hàng dài phi thẳng ra ngoài, không tài nào ngăn được.

Nàng như một sóng cuồng bạo lao nhanh ra, lao thẳng tới Vân Ương Ương, trong chớp mắt tập kích về phía Vân Ương Ương.

Bụp bụp, hai quyền hung hăng đánh xuống.

Trên mặt Vân Ương Ương lập tức bị đánh trúng hai quyền, hai bên má, nhanh chóng sưng phù lên, đồng thời trên người nàng còn bị Hoa Kinh Vũ hạ độc, độc này tuy đối với người có nội lực cao thâm không tác dụng, nhưng đối với người nội lực mới cấp bốn vẫn hữu dụng. Nàng hạ chính là một loại độc khiến cho người đó hoa mắt chóng mặt trong khoảng thời gian ngắn.

Vân Ương Ương thoáng cái bị đánh, không khỏi sửng sốt, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, bắt đầu phẫn nộ: “Hoa Kinh Vũ, ngươi tiện nhân chết tiệt, lại dám đánh lén.”

Tiếng thét chói tai của Vân Ương Ương rơi xuống, đồng bạn của nàng liền hét lên: “Đánh chết nó, đánh chết nó đi.”

Nhan băng sắc mặt trắng bệt, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, nhìn chằm chằm tình huống trong sân, mặt khác cũng chú ý thấy đồng bạn của Vân Ương Ương không ra tay. Chỉ cần các nàng động thủ, nàng liều chết cũng phải xông ra.

Hoa Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, âm trầm mở miệng: “Ngươi biết rõ ta không phải là đối thủ của ngươi còn muốn cùng ta giao thủ, tại sao ta không thể đánh lén?”

Nàng vừa dứt lời, Vân Ương Ương đối diện liền nâng tay, kình khí màu vàng mạnh mẽ bao lấy nàng ta, thân hình nàng ta khẽ động rồi lao thẳng tới, một cổ khí cường đại trấn áp Hoa Kinh Vũ ở bốn phía, nàng vận lực cố gắng ngăn cản, đáng tiếc kình khí đối phương ép xuống, nội lực của nàng trực tiếp hóa thành hư ảo.

Mắt thấy quả đấm của Vân Ương Ương như vũ bão lao tới, một quyền kia là muốn đánh vào mặt Hoa Kinh Vũ, sắc mặt Hoa Kinh Vũ thay đổi, nhưng biết rõ không địch lại cũng muốn toàn lực liều mạng, nàng trải qua bao nhiêu sinh tử, cho đến bây giờ cũng không là người chờ chết, vì thế lại một lần nữa vận nội lực, màu đó nhàn nhạt vây quanh nàng, ngẩng đầu liền nghênh chiến.

Xung lập tức ngưng la hét, những học sinh kia ngây dại, chưa từng thấy qua người liều mạng như vậy, những tiểu thư các nàng, tuy rằng có vài người võ công thiên phú không tệ, nhưng lại chưa có người liều mạng như vậy.

Nhan Băng còn lại là vẻ mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào giữa sân, màu vàng nồng đầm cùng màu đỏ nhàn nhạt bao quanh lẫn nhau.

Hai lực lượng va chạm vào nhau, nắm đấm đầy tức giận hướng đối phương đánh tới.

Hai lực va chạm vang lên, rồi tách ra.

Hoa Kinh Vũ chung quy nội lực quá thấp, cho nên nhất thời thối lui, thân mình lay động hai cái đứng vững, trên mặt một mảng trắng bệch, khóe miệng lại tràn đầy máu, lại nhìn Vân Ương Ương, tuy rằng bị thương nhẹ, nhưng mà thứ nhất là bị Hoa Kinh Vũ đánh lén trước đó, hai là, nàng ta bị Hoa Kinh Vũ hạ độc, giữa lúc hoa mắt chống mặt, cũng bị Hoa Kinh Vũ đánh, vì thế lúc này nàng ta cũng cực kỳ chật vật, cũng không khá hơn chút nào?

Phía sau Hoa Kinh Vũ đám bạn cùng lớp của Vân Ương Ương vội vã chạy qua, đỡ lấy Vân Ương Ương hỏi: “Ương Ương, sao rồi, có sao không?”

Vân Ương Ương ngẩng đầu, trong mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, ngày hôm nay nàng hoàn toàn bị kích thích nổi giận rồi: “Hoa Kinh Vũ, ngươi muốn chết, hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Không nghĩ đến nội lực của nàng lợi hại hơn Hoa Kinh Vũ, thế nhưng lại bị đánh, điều này nếu truyền ra ngoài, há phải bị đồng học cười chết, vì thế trận này, nàng tất nhiên muốn đòi hết về.

Hoa Kinh Vũ thoáng hiện chút máu ngay khóe miệng, âm u nói: “Ta chờ ngươi.”

Bất luận như thế nào, nàng cũng không có biện pháp rút lui, một khi đã như vậy, liền liều chết một trận đến cùng đi, động tĩnh ở đây, sớm đã kinh động người ở nơi khác của thư viện Ngọc Hoàng, không ít người chạy vội tới, xung quanh không ít người vây quanh, mỗi người đều muốn xem tình hình bên trong.

Loại chuyện ẩu đả ở thư viện Ngọc Hoàng cũng không ít gặp, có lúc ngay cả lão sư nhìn thấy cũng bất quá hỏi vài câu, người luyện võ vốn ham chiến, đây là chuyện bình thường.

Bất quá giống như loại chuyện biết rõ không địch lại còn mạnh mẽ xuất chiến, vẫn tương đối ít, cho nên rất nhiều người đều nảy lên hứng thú.

Không nghĩ tới hai người nội lực chênh lệch nhau như vậy đánh nhau, hai bên đều rất chật vật, điều này cũng thật thú vị. Đám người bên ngoài, có người kêu lên: “Vân Ương Ương, ngươi thật đúng là mất mặt, lại bị Hoa Kinh Vũ đánh cho.”

Một câu nói lại đem lửa giận của Vân Ương Ương tăng đến cực điểm, trong mắt nàng ta lóe lên tia sáng thị huyết, hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ đối diện. Xung quanh không ít người trong lòng nói thầm, Hoa Kinh Vũ này chút nữa có thể gặp xui xẻo rồi.

Vân Ương Ương đẩy đồng bạn bên cạnh ra, bàn tay ngưng trọng, nội khí màu vàng bao phủ quanh thân, đồng thời thân thể của nàng khẽ cong, dáng người như một con Mãnh Hổ bay lên trời, uy áp bao phủ bốn phía.

Nhan Băng không khỏi kêu lên: “Bí kíp võ công Mãnh Hổ Phi Nhanh của Vân gia, tiểu thư, người cẩn thận một chút.”

Môn võ công này của Vân gia lại rất lợi hại, Vân Ương Ương dùng cái này đánh bại không ít người, tiểu thư cho tới bây giờ lại chưa tập qua bí quyết võ công bực này, vì nội lực của nàng hơi thấp, không được gia tộc coi trọng, vì thế bí quyết võ công trong gia tộc cũng không có phần của nàng, cho nên nàng căn bản không biết công pháp gì cả, sao lại là đối thủ của Vân Ương Ương chứ.

Hoa Kinh Vũ cũng biết thế cục trước mắt đối với mình thập phần bất lợi.

Mãnh Hổ Phi Nhanh này nghe nói là một loại bí kiếp võ công rất lợi hại của Vân gia, bản thân dù thế nào đi nữa cũng không phải đối thủ.

Bất quá cũng không thể trốn tránh, cho nên nàng chỉ có thể mạnh mẽ vận kình khí màu đỏ, bao quanh lấy thân thể rồi nghênh đón: “A, Hoa Kinh Vũ thế nhưng lại nghênh đón như thế, nàng không muốn sống nữa rồi.”

“Nàng khẳng định biết thất bại thê thảm.”

Tiếng nghị luận bốn phía không ngừng vang lên, Vân Ương Ương nổi giận gầm lên một tiếng, thân mình phi nước đại mà đến, thấp thoáng như Mãnh Hổ bổ nhào tới, miệng hổ mở rộng, mạnh mẽ điên cuồng hét lên một tiếng.

“Rống.”

Mắt thấy sắp tới hồi kết Hoa Kinh Vũ thảm bại trọng thương. Bỗng một âm thanh âm ngao lạnh như băng vang lên: “Làm gì, có phải nhàn quá không có việc gì làm hay không.”

Tiếng nói vừa dứt, một kình khí màu lam cường đại ùn ùn kéo tới, theo đó khẽ rung, hai người Vân Ương Ương cùng Hoa Kinh Vũ đồng thời chấn động, rồi dần dần tách ra.

Hoa Kinh Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, thực lực bây giờ chống lại Vân Ương Ương, chỉ biết thất bại thê thảm. Vân Ương Ương ở đối diện lại thập phần không cam lòng, nhanh chóng nhìn về phía người ngăn cản các nàng tranh đấu.

Tiếng hét phẫn nộ vừa đến miệng, đột nhiên ngừng lại, trên khuôn mặt hơi sưng lập tức nổi lên thẹn thùng, cùng ngoan lệ lúc trước hoàn toàn khác biệt. Hoa Kinh Vũ không khỏi nhìn rồi ngạc nhiền, nữ nhân này cũng có một mặt thẹn thùng như thế, thật đúng là ngạc nhiên.

Nàng nhanh chóng từ tầm mắt của Vân Ương Ương nhìn qua, cuối cùng cũng biết nữ nhân này thẹn thùng cái gì rồi, thì ra là thấy nam nhân ngưỡng mộ trong lòng, cho nên mới biết thẹn thùng như thế.

Người xuất hiện chính là Mộ Dung lão sư ban võ.

Mộ Dung lão sư tên Mộ Dung Lan, tuy nói là lão sư, nhưng hắn lại cực kì trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, cực kì xuất sắc. Ngũ quan phóng đãng anh tuấn, mắt sao dưới hai hàng lông mày rậm, tản ra vầng sáng xoay quanh, tựa như trăng lưỡi liềm trên bầu trời. Đi tới chỗ nào hào quang cũng lưu tại đó, rất nhiều nữ sinh trong học viện này đều bị y hấp dẫn.

Chẳng qua người này trời sinh tính có vẻ lãnh đạm, đối với mấy loại chuyện này thường làm như không thấy.

Mộ Dung Lan không nhìn con ngươi nũng nịu xấu hổ của Vân Ương Ương, lập tức đi đến trước mặt hai người, nhướng lông mày, sắc mặt lạnh lùng răn dạy: “Các ngươi làm cái gì? Đánh nhau sao? Hoa Kinh Vũ ngươi muốn chết sao? Muốn chết cũng không cần phải chọn ở trong thư viện, đi ra ngoài.”